"Âu Dương lão gia không cần cảm thấy khó xử, nếu người nào đó cảm thấy mình nắm chắc thì có thể thử chữa chứng bệnh hiếm thấy này, để anh ta thử để hết hi vọng. Nhưng..."
Hắn ta dừng một chút lại nói: "Hi vọng lão tiên sinh nghiêm túc suy xét, dù sao tính mạng của Âu Dương tiểu thư rất quý giá, không phải hạng người tuỳ tiện nào cũng có thể chui sơ hở. Đến lúc đó làm xấu thanh danh của Âu Dương gia là nhỏ. Nếu làm hại Âu Dương tiểu thư mất mạng thì không phải hai chữ 'Hối hận' là có thể bù lại."
Vốn cho là nói xong lời này Âu Dương Hoằng Thái sẽ lập tức quyết định. Ai ngờ ông lại đanh mặt.
"Anh này, mặc dù anh là người của phái học viện, nhưng nói chuyện cũng phải khách sáo một chút. Mặc dù cậu Lý không phải người của giới y học, nhưng cũng là vị khách quan trọng do tôi mời tới, hi vọng anh chú ý lời nói cử chỉ của mình." . Ngôn Tình Sủng
Tả Hào sững sờ.
Tên tuổi của phái học viện đã trở nên không đáng tiền như thế từ bao giờ?
Âu Dương Hoằng Thái lại đi tin tưởng người như thế!
Hắn ta ngạo nghễ nói với Lý Cảnh Thiên: "Anh tên là gì?"
Lý Cảnh Thiên lười giả vờ giả vịt với hắn ta, chẳng buồn liếc nhìn một cái mà đi đến ghế sa lon rồi tùy ý ngồi xuống dựa ra sao, thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Nếu người nào đó có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh này thì để anh ta thử đi! Nếu như không được cũng hết hi vọng."
Tả Hào lập tức biến sắc.
Đây là câu nói hắn ta vừa chế nhạo Lý Cảnh Thiên. Hiện tại lại bị anh trả lại nguyên văn cho mình.
Người này thật càn rỡ!
Rốt cục Hoàng Phủ Tâm Nghiên cũng nhìn không được.
"Nếu anh trị được thì trị, không được thì đừng dông dài. Hôm nay bác sĩ Tả chịu ra tay là cứu anh một mạng. Nếu không phải có anh ấy ở đây, để anh trị chết cho Thiến Thiến thì Âu Dương gia có bỏ qua cho anh không? Chờ lát nữa bác sĩ Tả trị liệu thì anh mở to hai mắt ra xem kỹ đi, người bình thường không có vinh hạnh này đâu!"
Lý Cảnh Thiên cũng không phản ứng cô ta, anh tựa lên ghế sa lon mà thở đều đều giống như đã ngủ.
Hoàng Phủ Tâm Nghiên khó chịu như đấm một quyền vào bông.
"Lòe người!" Tả Hào thấp giọng mắng một câu: “Hoàng Phủ tiểu thư, chúng ta đừng lãng phí thời gian với loại người này, hiện tại điều quan trọng nhất là thời gian. Cứ để tôi khám thử đi! Cũng để loại người ngoài ngành này biết thực lực của phái học viện!"
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Âu Dương Hoằng Thái như đang chờ đợi quyết định của ông.
Âu Dương Hoằng Thái biết dáng vẻ này của Lý Cảnh Thiên chính là đang tức giận.
Nhưng hiện giờ ông không có cách nào khác, chỉ có thể đuổi Tả Hào này đi lên trước.
"Được, vậy nhờ bác sĩ Tả đi xem trước đi!"
Từ khi mấy thứ bẩn thỉu trên người Âu Dương Thiến bị rút đi, gian phòng cũng khôi phục bình thường. Nhưng do cô ta mất đi ký ức nên luôn không có cảm giác an toàn, trong phòng đã kéo kín màn che rất lâu, không có tia sáng nào xuyên vào được.
Mặc dù cả gian phòng nhìn rất bình thường, lại rất đè nén áp lực.
Tả Hào vừa tiến vào phòng này đã cảm thấy không thoải mái. Hắn ta vô thức nhíu chặt lông mày, ép buộc mình trấn định lại.
Đôi giày da được chùi bóng loáng phát ra tiếng vang nặng nề trên sàn nhà, cuối cùng hắn ta đã tìm được Âu Dương Thiến đang núp trong góc tường.
Lúc này cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, tóc tai rối bời xõa tung, sắc mặt trắng bệch.
Tả Hào giật nảy mình.
Đây là mỹ nhân sao?
Là nữ quỷ mới đúng!