Mãnh Long Thiên Y

Nói là làm!

Hắn tiến lên vài ba bước tới phía sau Quả Nhi, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hai bàn tay hắn, một trái một phải, đặt lên hai bên vai, đột ngột kéo xuống!

“A!” Quả Nhi bị giật mình, khẽ kêu thành tiếng! Sau đó thuận thế ngã vào lòng Lý Cảnh Thiên.

“Nếu đã không chọn được thì không chọn nữa.” Hơi thở mê muội thổi vào bên tai Quả Nhi. “Anh thích cọ xát trực tiếp.”

Trên cơ thể Quả Nhi tỏa ra hương vị của thiếu nữ, hắn hôn xuống tai, rồi lướt qua cái cổ thon dài, bờ vai nhẵn mịn, bị hương vị này thu hút một đường xuống phía dưới….

Cốc cốc cốc!

“Tiên sinh, tiểu thư Thượng Quan tìm ngài, nói là có việc gấp.”

Lý Cảnh Thiên dừng động tác, Quả Nhi chỉ cảm thấy ngọn lửa nóng trên người đột nhiên biến thành dòng nước lạnh!

Lại là Thượng Quan Nhược Hoa này!

Tại sao mỗi lần tới thời khắc mấu chốt lại cứ xuất hiện bóng dáng cô ta chứ!

Sao cô ta cứ chen vào giữa cô và sư huynh vậy!

Cứ tưởng rằng bọn họ chuyển về phòng của mình thì sẽ không bị ai quấy rầy nữa. Không ngờ Thượng Quan Nhược Hoa này lại cứ như âm hồn vất vưởng!

Cô cảm thấy tức giận!

“Không phải đã dặn rồi sao? Tôi và sư huynh có chuyện quan trọng, người khác không được làm phiền!”

Chị Lưu ở cửa chần chừ cả nửa ngày.

“Nhưng mà…tôi thấy cô ấy hình như rất vội, không biết có phải là có chuyện gì quan trọng hay không…”

Lý Cảnh Thiên biết, với tính cách của Thượng Quan Nhược Hoa, nếu không phải chuyện gấp thì tuyệt đối sẽ không tới đây tìm hắn.

“Biết rồi, chị bảo cô ấy đợi ở cửa, giờ tôi sẽ ra.”

Quả Nhi tủi thân sắp khóc!

“Ngoan, ở trong nhà chọn sẵn quần áo, chờ anh về….”

Hắn cười với ý đồ hư hỏng, bốp, hắn lại vỗ lên mông của cô một cái.”

Quả Nhi cười ngượng ngùng: “Vâng, vậy anh đi sớm về sớm nhé!”

Thượng Quan Nhược Hoa trước giờ chưa từng cảm thấy, cửa vào của trung tâm biệt tự này lại chướng mắt đến thế.

Cô lo lắng đi qua đi lại, qua rất lâu mới thấy Lý Cảnh Thiên chậm rãi từ trong bước ra.

Đợi hắn ra tới cổng, cô túm lấy cánh tay hắn.

“Anh Cảnh Thiên, anh mau đi đi!”

???

Tôi vừa mới ra, cô đã bảo tôi đi?

Thì ra, nửa tiếng trước, có khoảng bốn năm người tới gõ cửa nhà Thượng Quan, nói lão gia muốn gặp Lý Cảnh Thiên, muốn hắn lập tức đi cùng bọn họ.

Trận thế đó, ngữ khí đó, nào có phải là mời khách, mà là áp giải phạm nhân mới đúng!

“Bọn họ biết anh đã chuyển đi rồi, nói là cho dù có phải đào ba tấc đất thì cũng phải tìm ra anh! Anh Cảnh Thiên, anh mau đi đi! Em đã sắp xếp xong hết rồi, chúng ta ra sân bay trước, sau đó….”

“Thì ra mày trốn ở đây!” Một giọng nói ồm ồm vang lên, Lý Cảnh Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy năm người đàn ông vạm vỡ, vẻ mặt hung ác đang nhìn hắn.

Thượng Quan Nhược Hoa bị dọa sợ đến lắp bắp, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người.

“Các người muốn làm gì? Ở đây là khu biệt thự trung tâm đấy! Các người dám ra tay ở đây sao!”

Không ngờ đám người đó hoàn toàn không sợ.

“Lý Cảnh Thiên, thức thời thì lập tức theo bọn tao, nếu không là bọn tao cho mày đẹp mặt!”

Hai bên căng thẳng như chuẩn bị chiến nhau một trận.

Ngay sau đó, chỉ thấy Lý Cảnh Thiên phụt cười.

“Các chú này, chú nói tôi đẹp? Vậy tôi cảm ơn cả nhà chú nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui