Mãnh Long Thiên Y

Thượng Quan Nhược Minh bị mắng một câu, nhưng anh ta không tức giận mà cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.

Đàn ông đội trời đạp đất, dù không thể tạo nên sự nghiệp kinh thiên động địa thì cũng nên nhìn thẳng vào hoàn cảnh của chính mình. Dù là công tử của Thượng Quan gia hay nhân viên dọn dẹp vệ sinh của nhà hàng, đều là công việc như nhau, anh ta không cần phải xấu hổ chỉ vì mình là nhân viên vệ sinh.

Bỏ đi…

Anh ta lắc đầu.

Dù sao cũng là một người thiếu hiểu biết, sau khi nhìn thấy sự xa hoa của Thượng Quan gia, nhất thời không thể chấp nhận sự nghèo khó của bản thân cũng là điều dễ hiểu.



Trong phòng riêng, các món ăn đã được dọn lên.

Vân Trung Sơn là người lên tiếng đầu tiên: “Hôm nay vốn dĩ là Âu Dương tiên sinh mời, tôi mặt dày tới đây chỉ là để chính thức làm quen với anh.”

Ông ấy lấy ra một tấm danh thiếp.

"Vân Trung Sơn, theo học Tang Thái Công, là phó viện trưởng phái học viện. Hiện là hội trưởng bệnh viện An Sơn thành phố Bạch và phó viện trưởng bệnh viện thứ hai của tỉnh Giang Nam."

Lý Cảnh Thiên cầm lấy tấm danh thiếp, liếc nhìn một cái rồi nhét vào túi.

"Lý Cảnh Thiên."

Vân Trung Sơn sững sờ. Lời giới thiệu này... quá ngắn gọn và súc tích. Môn phái học viện không nói, cũng không nói sư phụ là ai.

Chẳng lẽ... là tự học thành tài?

Sự đánh giá của Vân Trung Sơn đối với Lý Cảnh Thiên lập tức cao hơn vài phần.

"Lý huynh đệ, phái học viện của chúng tôi từ trước đến nay đều tìm về nguồn cội trung học, theo đuổi cảnh giới cao nhất, không biết anh có hứng thú gia nhập phái học viện không? Mặc dù gia nhập có yêu cầu về tư chất, nhưng có tôi đảm bảo không ai dám nói gì cả."

Vừa dứt lời, Âu Dương Hoằng Thái ngồi bên cạnh mắt cũng sáng bừng lên!

Phái học viện có địa vị tối cao trong giới y học, chỉ cần gia nhập phái học viện, cho dù chỉ là một bác sĩ nhỏ bình thường cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ rồi.

Tuy Thiên Y mất sớm, không đích thân truyền dạy y thuật, nhưng vận may của đồ đệ ông ấy thật sự rất tốt.

Không ngờ Lý Cảnh Thiên chỉ nhìn chằm chằm đĩa bánh hoa mai trước mặt, thản nhiên nói:

"Tôi không muốn."

Đây là từ chối rồi sao?

Vân Trung Sơn có chút kinh ngạc, có thể vào phái học viện là cơ hội mà rất nhiều người mơ ước nhưng Lý Cảnh Thiên lại từ chối?

Anh không biết cơ hội này quý giá đến nhường nào ư!

Sau đó, ông ấy giới thiệu chi tiết về việc thành lập và phát triển từ đầu đến cuối của phái học viện, cũng như thành quả nghiên cứu trong những năm qua, nhằm thu hút Lý Cảnh Thiên bằng những thành tích chói sáng này.

Không ngờ, mới nói được một nửa Lý Cảnh Thiên liền ngủ gật mất.

Ông già này quá lề mề!

Nếu không phải vì chút nữa đi sẽ mang theo thêm vài hộp bánh hoa mai thì anh đã không thèm lãng phí thời gian ở đây, thà quay về cùng Quả Nhi “vận động” còn hơn!

Thấy Lý Cảnh Thiên không có hứng thú, cuối cùng Vân Trung Sơn cũng dừng niệm kinh.

Nhân tài mà! Đều rất thận trọng. Nếu mời nhiều lần, nhất định sẽ thành công!

Vốn là Âu Dương Hoằng Thái đãi khách, nhưng suốt quá trình lại như làm nền, chỉ ngồi ở đó, ngoài việc mời rượu và làm bầu không khí sôi động ra, ông ấy cũng không nói vào việc chính.

Lý Cảnh Thiên có thể nhìn ra được, ông ấy có chuyện muốn nói với mình nhưng không tiện mở lời nên cứ do dự mãi.

Nhưng chỉ cần Âu Dương Hoằng Thái không nói, anh cũng sẽ không chủ động hỏi.

Ai bảo anh là một "kẻ ngốc" cơ chứ!

Cuối cùng, Âu Dương Hoằng Thái ý thức được thời gian đã không còn nhiều mới chậm rãi nói:

"Lý huynh đệ, thật ra hôm nay tôi đến tìm anh là vì có chuyện muốn..."

Cốc cốc cốc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui