Mãnh Long Thiên Y

Mắt anh đảo lòng vòng rồi lập tức nghĩ ra cách.

"A! Đầu tôi đau quá! Vừa rồi tôi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Anh làm ra vẻ choáng váng, dùng hai tay ôm lấy đầu như rất đau đớn, sau đó suy yếu ngã vào ngực Thượng Quan Nhược Hoa.

Không ngờ cái ngã nhẹ nhàng này lại làm anh sà vào một lớp bông xốp.

Anh như bị mê hoặc mà suýt quên đau đầu...

"Bông" mình trồng thật là êm!

Thượng Quan Nhược Hoa thấy thế thì không nỡ tiếp tục gặn hỏi, thế là cô vội đỡ anh lên xe.

"Không nghĩ không nghĩ nữa, anh Cảnh Thiên, chúng ta không nghĩ nữa, cũng không có gì xảy ra cả. Không có gì, em lập tức dẫn anh đi bệnh viện." Cô đạp chân ga, sau 20 phút đã đến bệnh viện.

...

Bệnh viện An Sơn.

Bác sĩ kiểm tra toàn diện não bộ của Lý Cảnh Thiên, nhưng kết quả lại không phát hiện vấn đề gì.

Lúc này Lý Cảnh Thiên cảm thấy cũng được rồi nên khôi phục bình thường, không la hét đau đầu nữa.

Thượng Quan Nhược Hoa chỉ có thể kết luận là trước kia anh bị kích thích gì đó nên vào thời khắc mấu chốt sẽ bộc phát siêu năng lực, nhưng qua rồi lại không nhớ rõ.

Không nghĩ tới anh Cảnh Thiên của cô lại là một chàng trai mang đầy kho báu?!

"Nhược Hoa? Sao em lại đến bệnh viện?"

Thượng Quan Nhược Hoa quay đầu lại thì nhìn thấy anh mình và Tề Thiên.

Trong mắt Tề Thiên tràn đầy cảm động.

Mặt ngoài em Nhược Hoa nói không gả, nhưng trong lòng vẫn có anh ta!

Trông anh ta có vẻ mỏi mệt, hình như đã lâu không chợp mắt: "Nếu cha anh biết con dâu tương lai của mình đến thì nhất định sẽ khá hơn."

Thượng Quan Nhược Hoa hơi xấu hổ.

"Tề công tử, ngại quá tôi thật sự không biết cha anh ở bệnh viện này. Tôi tới đây là vì anh Cảnh Thiên đột nhiên đau đầu nên tôi dẫn anh ấy tới kiểm tra."

Tề Thiên vốn kích động muốn đi kéo tay Thượng Quan Nhược Hoa, nhưng cuối cùng lại giơ lên giữa không trung, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Hóa ra là vì người này!

Anh ta cực kỳ bất mãn: “Tra ra bị bệnh gì chưa? Có thể trị khỏi không?"

Thượng Quan Nhược Hoa hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến có lẽ tâm tình anh ta không tốt vì bệnh của cha mình nên mới nói năng lỗ mãng, vì thế cũng không trách cứ.

"Tôi đi thăm bác trai một chút."

Mặc dù Thượng Quan Nhược Hoa rất chán ghét Tề gia và cũng không muốn gả vào đó, nhưng đã gặp mặt thì cũng nên lễ phép vào thăm.

Ai ngờ chưa hỏi thì thôi, vừa hỏi đến đã Tề Thiên bắt đầu than thở.

"Chỉ sợ tình hình không được tốt lắm, đã thông báo bệnh tình nguy kịch hai lần, bác sĩ nói nếu không qua được ba ngày này thì chỉ sợ..."

"Không hay rồi, thiếu gia!" Quản gia của Tề gia vội vàng chạy tới: “Bệnh tình của lão gia trở nên nguy kịch!"

Cái gì?!

Tề Thiên lập tức không lo được gì nữa mà quay đầu chạy về hướng phòng bệnh, mà Lý Cảnh Thiên như nhìn ra cái gì nên lôi kéo Thượng Quan Nhược Hoa chạy theo.

Giờ phút này, Tề lão gia nằm trong phòng ICU bị cắm đầy ống cấp cứu toàn thân, bác sĩ đang tiến hành lần cứu chữa sau cùng.

Nhưng chỉ qua mười phút thì kết thúc.

"Thật xin lỗi Tề công tử, chúng tôi đã cố hết sức..."

Tề Thiên sững sờ ngay tại chỗ.

"Không có khả năng! Vừa rồi tinh thần cha tôi còn rất tốt, còn nói với tôi rất nhiều chuyện, sao mới một lúc đã..."

Bác sĩ thở dài nói: "Đó là hồi quang phản chiếu... Tề công tử, xin bớt đau buồn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui