Trên thực tế, kể từ khi Ân Thời Tu xuất hiện ở cửa khách sạn sau buổi họp lớp vào đêm ngày đầu tiên của năm mới, cô đã cảm thấy rằng mọi thứ xảy ra với anh giống như một câu chuyện cổ tích.
Vẻ đẹp khiến cô mê mẩn, vẻ đẹp khiến cô thường quên rằng anh tuy là hoàng tử quyến rũ thực sự nhưng cô không phải là công chúa.
Bởi vì cô không phải là công chúa trong truyện cổ tích, khi cô gặp khó khăn, hoàng tử sẽ không đến.
Trong nhà kho ẩm thấp, Tô Tiểu Manh dựa vào tường ngơ ngác nhìn bốn phía, lỗ tai vểnh lên như thỏ, nhưng vẫn không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Núi Cửu Linh là một khu vực phát triển tư nhân, vì vậy ngay cả vào một ngày nắng như vậy cũng không có người ngoài đến thăm ngọn núi.
Biệt thự nghỉ mát của nhà họ Ân chỉ thỉnh thoảng có người hầu đến dọn dẹp.
Tô Tiểu Manh bị nhốt cả đêm cộng với cả buổi sáng, cô đã run lên vì đói và lạnh, đặc biệt là bụng đói đến mức đau quặn.
Từ nhỏ đến lớn…
Cô nào phải chịu sự tra tấn như vậy?
Chóng mặt…
Cô không bao giờ nghĩ rằng hai cậu bé đó thực sự định bỏ đói và đóng băng cô đến chết ở đây...
Không phải để dọa cô, mà là thực sự giết cô.
Nhưng...!cô không muốn chết ở đây!
Tô Tiểu Manh lại lau nước mắt, sụt sịt chiếc mũi đỏ bừng, đôi mắt đau nhức mờ đi, nhìn xung quanh cả nhà kho.
Có một cái búa lớn và một số nông cụ ở trong góc nhà.
Cô bước tới cầm cây búa lớn lê tới cửa, chỉ một động tác này thôi cũng khiến khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cô càng tái nhợt hơn.
Rất bất lực, nhưng cô lại càng không cam lòng.
Tại sao họ muốn cô chết thì cô phải chết?
Cô đã làm chuyện trái luân thường đạo lý gì mà phải bị trừng phạt như thế này?
Vì thế…
Cô không những không ngoan ngoãn chờ chết, mà còn phải chạy trốn! Sau khi trốn thoát, hai kẻ xấu đó sẽ phải trả giá!
Sau đó cô sẽ tránh xa Ân Thời Tu ra!
Cưới xin cái gì, yêu đương cái gì...
Cô sẽ không nghe ai nói kết hôn hay yêu đương cả đời nữa.
Cái búa lớn thật sự rất nặng, Tô Tiểu Manh nhặt lên, đập cửa hai lần rồi mất sức.
Cô nghiêng sang một bên thở hổn hển, lúc này… bụng của cô đột nhiên động đậy!
Thần kinh của Tô Tiểu Manh căng chặt, cô sợ đến mức không dám cử động...
Toàn bộ nội y đã sớm thấm đẫm mồ hôi, sống lưng lạnh toát.
Bụng của lại co giật một cách khó chịu, hơi...!đau.
Tô Tiểu Manh nhìn chiếc bụng to của mình, mấy giọt nước mắt lập tức rơi xuống.
Cô xoa bụng, vừa khóc vừa lẩm bẩm:
"Cục cưng đừng sợ...!chúng ta sẽ đi ra ngoài...!huhu...!Sau khi ra ngoài, mẹ sẽ dẫn con đi...!dẫn con đi ăn thịt...!huhu..."
Cũng không biết những đứa trẻ trong bụng có hiểu những lời của Tiểu Manh hay chúng cũng đói đến mức ngừng quẫy đạp.
Tô Tiểu Manh thực sự sợ hãi cả đêm, sợ rằng đứa con trong bụng sẽ xảy ra chuyện.
Tay chân cô run lên vì đói, cô thực sự sợ làm tổn thương những đứa trẻ.
Cô hít sâu một hơi, lau đi nước mắt, tiếp tục cầm lấy cái búa, lại một lần nữa đâm sầm vào cánh cửa.
"Ầm ầm!"
Tô Tiểu Manh không dừng lại, cũng không dám dừng lại, vì cô sợ rằng mình sẽ mất đi sức mạnh sau khi dừng lại.
Cuối cùng, cạch một tiếng, ổ khóa bị phá và cánh cửa...!mở ra.
Tô Tiểu Manh đặt búa xuống, vội vàng đỡ bức tường và bước ra khỏi nhà kho.
Cô đ theo cầu thang lên mặt đất, nhưng đây là sân sau của biệt thự nhà họ Ân, sau khi đi một vòng, cửa có thể vào nhà và cửa chính có thể ra khỏi biệt thự đều bị khóa.
Vào nhà không được, ra ngoài không được...
Tô Tiểu Manh nhướng mày, vẻ mặt đầy bất bình.
Ngay khi cô lại rơi vào tuyệt vọng thì chú cún con ở góc sân lọt vào khóe mắt cô...
Hai mắt cô sáng lên, nức nở đi tới, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, so cái bụng lớn của mình với lỗ chó...
Chắc cũng vừa chui qua.
Tô Tiểu Manh nằm trên mặt đất, cọ cọ cái lỗ chó lộ ra ngoài một chút.
Sau khi gẩy mấy cục đá ra, cô không khỏi hít vào một hơi, chịu đựng, cẩn thận đưa bụng ra ngoài.
Khi cô đứng dậy thì toàn thân đã dính đầy bùn đất.
Sau khi chui ra, cô thẫn thờ nhìn cái lỗ thật lâu… rồi nước mắt lại tuôn rơi.
Cô thật sự đã chui lỗ chó.
Cô đã hạ quyết tâm, không chơi với Ân Thời Tu nữa, nói gì cũng không chơi!
Nếu sớm biết sẽ phải chịu tội này, cô thà bỏ học về nhà...
May mắn thay, cô đã trốn thoát với niềm tin rằng mình sẽ không bị chết đói cho dù thế nào đi chăng nữa!
Nhưng...!Cô ngơ ngác nhìn dãy núi phía xa, và con đường mòn không biết dẫn đến đâu trước mặt.
Không thể nhìn thấy một "sinh vật sống" nào trong vòng nửa dặm, cảm giác kỳ lạ này khiến cô lại rơi vào địa ngục.
Quay đầu nhìn về phía khu nghỉ dưỡng của nhà họ Ân, cả biệt thự lớn như vậy không có người sao? Đó có phải là một ngôi nhà ma không?
Tô Tiểu Manh ngoáy mũi, ngơ ngác nhìn bốn phía, không biết nên đi như thế nào.
Nhưng nếu bảo cô chờ chết đói, cô nhất định sẽ không cam tâm.
Vì vậy, với một niềm tin mãnh liệt, cô chọn một con đường nhỏ và run rẩy bước về phía trước...
Cô có thể chịu đau, nhưng lại không thể chịu được đói...
Tô Tiểu Manh ôm bụng, bàn chân cũng trở nên phù phiếm.
Nhìn quanh đám cỏ dại và những thân cây đại thụ...
Nếu không phải trong bụng có hai đứa con, cii đã sớm nhổ cỏ nhét vào trong miệng rồi.
Thà bị đầu độc chết còn hơn chết đói.
Mặc dù đã là cuối tháng ba, nhưng mùa đông ở Bắc Kinh vẫn luôn kéo dài, nhiệt độ cũng không tăng lên bao nhiêu, vùng núi lạnh hơn thành phố vài độ.
Tô Tiểu Manh rùng mình vì lạnh, thực sự cảm thấy mí mắt của cô đang sụp xuống...
Đầu rất chóng mặt, cơ thể rất khó chịu.
Nếu một giây sau cô ngã xuống và chết như thế này trong núi, vậy thì khi nào cô mới được phát hiện?
Cho dù có người phát hiện, bọn họ có thể biết hai tên nhóc kia chính là hung thủ sao?
Dọc theo bậc thang không mấy bằng phẳng, cô bước từng bước xuống, mỗi bước đi đều dựa trên niềm tin “Mình nhất định phải trả thù hai tên khốn nạn kia”!
Tô Tiểu Manh nhìn về phía trước, hít mũi và mím chặt môi.
Đi một bước, có thể sẽ có người, đi một bước, có thể sẽ có cơm ăn, đi một bước, sẽ đến chân núi...
Cô đang thầm nghĩ trong lòng, tự động viên mình giống như bị thôi miên.
Đi được gần bốn mươi phút, Tô Tiểu Manh thật sự đã đến cực hạn, hai chân của cô không thể chống đỡ nổi khung xương này...
Hai giọt nước mắt nữa lại rơi xuống.
Cho dù gần đó có một trụ điện thoại công cộng cũng tốt rồi...
Không được rồi, cô thực sự không thể cử động được nữa, cô không muốn đi...
Cả dạ dày quặn lên vì đói.
Cô co rút người lại, cái trán vì đau mà đổ mồ hôi, ngay lúc cô cảm thấy mình không thể động đậy, trong tầm mắt mơ hồ, cô đột nhiên nhìn thấy một người.
Cô nhanh chóng định thần lại, và rồi cô chắc chắn rằng có một ông già tóc bạc phơ đang câu cá bên bờ suối.
Tô Tiểu Manh chống người, nghiến răng nghiến lợi, không biết sức lực từ đâu mà tăng nhanh bước chân đi tới.
"Ông nội...!ông nội..."
Tô Tiểu Manh bắt đầu hét lên khi cô vẫn còn cách ông cụ hai mươi bước.
Ông cụ quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh, nhìn thấy Tô Tiểu Manh, trên mặt ông thoáng hiện một tia kinh ngạc, vội vàng đứng dậy:
"Cô gái, cô là…."
Ông nội tóc trắng tốt bụng và siêu đẹp trai, đẹp trai hơn Ân Thời Tu!
Nghe thấy tiếng người, Tô Tiểu Manh đột nhiên không nhịn được, vừa khóc vừa nói:
"Ông, ông ơi, ông có biết...!đây là nơi nào không? Làm sao có thể xuống núi ạ?"
Vừa lau nước mắt, đôi vai nhỏ của cô lại run run.
Quần áo trên người cô rất bẩn thỉu, có thể nhìn thấy vết máu trên bàn tay nhỏ bé của cô.
Một khuôn mặt nhỏ bé bẩn thỉu với quầng mắt đỏ và khuôn mặt nhợt nhạt trông thật đáng thương.
Trái tim của ông cụ thắt lại, vô cùng đau đớn.
"Đây là núi Cửu Linh, cô gái, cô lạc đường sao? Làm sao lại như vậy? Tay cô làm sao thế? Đau lắm đúng không?"
Ông lão nhíu mày, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Khi Tô Tiểu Manh nghe thấy ông cụ quan tâm đến cô như thế...!cô vô cùng cảm động.
Ông cụ xa lạ trước mặt chính là cọng rơm cứu mạng của cô, cô nói đứt quãng, tay lau nước mắt:
"Ông nội...!huhu...!có người muốn bỏ con chết đói trên núi...!huhu! Ông nội..."
Nghe vậy, ông lão lại nhíu mày.
Này, trái tim già nua đau đớn hơn khi thấy cô bé tội nghiệp khóc nấc lên.
"Được, được rồi, không sao, không sao...!nào, đến nhà ông trước đi, ông chở cháu xuống núi."
"Cháu đói...!mấy cục cưng cũng đói..."
Tô Tiểu Manh chỉ vào bụng cô.
"Cục cưng… mấy?"
Tô Tiểu Manh sụt sịt gật đầu: "Song sinh, sinh đôi."
Lúc này, có vẻ như Tô Tiểu Manh vẫn không quên khoe việc cô đang mang song thai.
Ông nội tóc bạc phơ sửng sốt một lúc rồi phá lên cười, âu yếm vuốt tóc cô, quay người cất ngư cụ và chiếc ghế dài nhỏ.
"Đi nào."
"Ông nội...!Cháu, cháu cầm giúp ông..."
"Được, được rồi, không cần đâu."
Ông nội tóc bạc trắng lắc đầu, cô gái này yếu ớt như vậy mà còn muốn khiêng đồ cho ông...
"Ông nội...!cảm ơn ông...!cháu còn tưởng rằng mình sẽ chết ở đây..."
"Ông họ Bạch, cháu thì sao?"
"Ông nội Bạch, cháu tên Tô Tiểu Manh..."
"Tiểu Manh..."
Ông cụ Bạch lẩm bẩm cái tên, nở một nụ cười nhân hậu:
"Cái tên thật dễ thương."
"...Vâng! Bố cháu đặt cho cháu đấy."
Tô Tiểu Manh đi theo ông nội Bạch, có lẽ vì cô đã nắm được cọng rơm cứu mạng, nên cô đã lấy lại được năng lượng.
Ông cụ Bạch sống trong một biệt thự khác ở núi Cửu Linh.
Vườn rộng nhưng nhà chỉ là biệt thự ba tầng.
Cô vừa đi theo ông cụ Bạch vào cửa, một con chó lớn nhảy ra ngoài, khiến Tô Tiểu Manh giật mình, nhìn kỹ thì đó là một con chó Labrador màu be.
"A Bố, đây là bạn mà ông mới gặp, đừng cắn nhé."
Ông cụ Bạch sờ đầu A Bố, sau đó nói với Tiểu Manh: "Đừng sợ, nó sẽ ngửi mùi của cháu, lần sau nó sẽ không sủa nữa đâu."
Tô Tiểu Manh không di chuyển, nhìn con chó tên A Bố đang ngửi mình.
Cô không sợ chó, nhưng Tô Tiểu Manh sợ chết vẫn giữ nguyên tắc thận trọng, đảm bảo rằng con chó sẽ không cắn rồi mới đưa tay ra và chạm vào đầu nó.
Thật không ngờ, khi cô chạm vào nó, A Bố trở nên phấn khích!
Một đôi mắt chó nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nhảy lên người cô.
Cũng may ông cụ Bạch mắt tinh nhanh tay, vội vàng quát một tiếng, A Bố sửng sốt, sau đó ngừng nhảy trên người Tô Tiểu Manh.
Tô Tiểu Manh cô cái ôm bụng lớn, cô thực sự giật mình.
Nhưng cô vẫn cười với A Bố, bây giờ trong mắt Tô Tiểu Manh, thậm chí A Bố còn đẹp trai hơn cả Ân Thời Tu!
Đi theo ông cụ Bạch vào phòng khách, nhìn trái cây trên bàn cà phê, cái bụng của cô kêu réo...
"Vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt đi, ông đi hâm nóng chút cháo còn lại lúc trưa."
Ông cụ Bạch nói.
Tô Tiểu Manh gật đầu, tắm rửa xong đi ra, ngồi một hồi thì ông cụ Bạch bưng cháo nóng hổi đi ra.
"Ăn đi, cẩn thận nóng, đừng vội."
"Dạ!"
Tô Tiểu Manh vội vàng cúi đầu và bắt đầu ăn.
"Ngon quá!"
Tô Tiểu Manh vội vàng nói.
Ông cụ Bạch thở dài, chỉ là một bát cháo thôi mà.
Nhìn cô gái nhỏ như thế này, thật sự rất khổ sở.
Nơi này ngoại trừ biệt thự của ông thì chỉ có biệt thự nhà họ Ân...
Nhưng nhà họ Ân lại hành hạ một cô gái nhỏ như thế này ư? Không đến mức đó chứ?
Tô Tiểu Manh húp vài ngụm cháo ấm, đôi mắt lại đỏ hoe, nước mắt rơi vào trong cháo...
"Cô gái nhỏ, ai muốn cháu chết đói thế?"
Tô Tiểu Manh sụt sịt, sau đó lau nước mắt: "Hai tên nhóc hư hỏng mà cháu không biết..."
"...Tại sao họ lại làm vậy?"
"Họ không thích cháu..."
"Không thích cháu?"
“Vâng!” Tô Tiểu Manh lấy khăn giấy lau miệng, sau đó nhìn ông cụ Bạch:
"Ông, ông...!ông có thể cho cháu mượn điện thoại được không? Cháu muốn gọi điện thoại cho mẹ cháu."
"Được chứ."
Ông cụ Bạch đưa điện thoại di động cho cô.
Tô Tiểu Manh mở điện thoại, sau đó nói: "Con gọi đường dài, ông có phiền không?"
"Không sao, cháu là người ở đâu?"
"Thành, Thành Đô."
Tô Tiểu Manh lấy khăn giấy ra và vội vàng lau nước mắt và nước mũi.
Cô không nhìn thấy đôi mắt ông lão mờ đi sau khi nghe thấy chữ "Thành Đô"...!Sau đó, ông thì thầm: "Thành Đô...!con gái ông cũng ở Thành Đô..."
Khẽ thở dài, ông cụ Bạch đứng dậy vào bếp lấy ít đồ ăn vặt cho cô gái.
Tô Tiểu Manh cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
"Alo?"
"..."
"Alo?"
"Huhu...!Mẹ..."
Cảm xúc vừa nguôi ngoai lại ập xuống khi nghe giọng nói quen thuộc của mẹ.
Cô vốn không muốn làm cho bọn họ lo lắng, chỉ muốn bình tĩnh bịa ra một lý do, nhưng từ nhỏ cô đã được cưng như trứng, lại bị nhốt gần 24 tiếng đồng hồ, thật sự là không được mạnh mẽ lắm...
"Tiểu Manh...?"
"Nhóc con, sao vậy? Ai bắt nạt con?"
"...Bố, bố...!"
"Nhóc con, nói chuyện cẩn thận một chút, đừng khóc."
"Con muốn về nhà, hôm nay con phải về, bố đặt vé cho con đo, tối con sẽ về, con nhớ bố...!huhu..."
"..."
Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt mẹ Tô trở nên lạnh lùng, lạnh giọng hỏi:
"Ân Thời Tu đâu?"
...
Giờ phút này, nhà họ Ân đã bị Ân Thời Tu lật tung đến mức gà bay chó sủa.
Anh nói được làm được, nếu anh không tìm thấy Tô Tiểu Manh, sẽ không ai có thể sống yên ổn.
Nói ra thì hành vi của anh cũng khá đại nghịch bất đạo, nhưng sau khi Chu Mộng Cầm buông lời tàn nhẫn vào buổi sáng, bà ở trong phòng không bao giờ đi ra nữa.
Về phần ông cụ, mặc dù bị đánh vỡ mấy món đồ cổ, nhưng cũng không tranh cãi với Ân Thời Tu, chỉ để anh tùy ý tìm.
Tâm tư hai trưởng bối cũng rất đơn giản.
Ngay từ đầu họ đã không bắt Tô Tiểu Manh đi, bây giờ Ân Thời Tu lại đang gây thêm rắc rối, sau đó, khi anh nhận ra mình đã đổ lỗi cho họ...
Đến lúc đó, nếu hai vị trưởng bối đặt điều kiện với anh thì sẽ dễ dàng hơn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hình như đã gần bốn giờ...
Trái tim của Ân Thời Tu ngày càng chùng xuống, và anh dần nhận ra rằng có lẽ..
thực sự không phải bố mẹ bắt Tiểu Manh đi.
Ân Mộng gọi điện thoại cả ngày, liên lạc với tất cả các bạn cùng lớp.
Đan Minh Lãng đang nắm chặt điện thoại của mình, chờ đợi tin tức từ Đan Minh Húc...
Ù ù ù, là âm báo tin nhắn.
Anh ta vội vàng mở ra xem:
“Cô ta đã biến mất.”
Mấy chữ này như quả bom ném vào đầu Đan Minh Lãng.
Tiếp theo là một tin nhắn khác:
“Chúng ta gặp rắc rối rồi, hãy nói thật với cậu đi, để cậu phái người đi tìm kiếm trong núi, đừng chậm trễ.”
Đan Minh Lãng đứng sững sờ ở đó.
Anh...!Anh nhờ bảo mình làm gì? Bảo mình đứng trước mặt cậu thừa nhận mọi chuyện sao?
Tô Tiểu Manh đã bị họ bắt đi, và bây giờ đã bị lạc trong núi ư?
Đứng phía sau Ân Thời Tu, tay chân Đan Minh Lãng vô thức run lên.
"Cậu, cậu út..."
Đan Minh Lãng run rẩy gọi Ân Thời Tu, Ân Thời Tu đang định quay lại thì điện thoại di động của anh reo lên...
Liếc nhìn ID người gọi, tim của anh lỡ một nhịp, rồi vội vàng nhấc máy.
"Mẹ…"
"Tết Nguyên Đán, tôi nói với anh thế nào? Ân Thời Tu!"
Giọng nói lạnh lùng của mẹ Tô phát ra từ điện thoại.
Ân Thời Tu lập tức phản ứng lại: "Tiểu Manh…"
"Tôi giao con bé cho anh! Không phải muốn có một ngày con bé sẽ khóc đến mức không thở nổi, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho tôi nói muốn lập tức về nhà!"
"..."
Trái tim của Ân Thời Tu đột nhiên run lên.
Khóc đến mức không thở nổi...
Nhóc con….