Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu

Sáng hôm sau khi Tô Tiểu Manh thức dậy, phát hiện mắt của mình hơi sưng lên.

Mắt sưng thì thôi đi, nhưng rõ ràng môi cũng dày hơn bình thường một vòng khiến cô thật sự buồn bực.

Cô biết ngay là bản tính háo sắc của chú vẫn không thay đổi.

Tắm rửa xong thì cô quay về phòng khách, bố Tô đã đi mở tiệm, còn mẹ Tô thì đến trường, chỉ có Ân Thời Tu là đang ngồi đọc báo ở trước bàn ăn.

“Em dậy rồi à?”

Tô Tiểu Manh ngồi xuống đối diện anh, rồi liếc nhìn tờ báo trong tay anh.

“Chú đang đọc gì thế?”

“Tôi chỉ tùy ý đọc mà thôi.”

Ân Thời Tu đặt tờ báo sang một bên, rồi đi vào phòng bếp, hâm nóng lại cháo, bưng ra ngoài, sau đó lại lấy sữa bò đã được giữ ấm trong nước nóng ra đưa tới trước mặt Tô Tiểu Manh.

Tô Tiểu Manh ngồi ăn sáng, còn Ân Thời Tu thì tiếp tục đọc báo.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh, giả vờ lơ đãng thuận miệng hỏi:

“Chú không quay về Bắc Kinh làm việc à?”

“Quãng thời gian này tôi sẽ từ từ dời trọng tâm công việc đến Thành Đô.”

“... Ồ.”

“Sao thế?”

Ân Thời Thu thấy cô dời mắt thì không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tô Tiểu Manh khuấy cháo trong bát, lẩm bẩm:

“Chú đừng để tâm đến... những lời cháu đã nói với chú ở sân bay hôm qua.”

“Những lời nào?”

“Thì chính là câu nói cháu đã bảo chú từ bỏ mọi thứ để đến Thành Đô với cháu đấy...”

Ân Thời Tu nhướng mày, nhìn Tô Tiểu Manh đang khẽ cúi đầu.

Tô Tiểu Manh thấy anh im lặng thì không nhịn được ngước mắt lên, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt đầy sâu xa của anh:


“Chú nhìn cháu như vậy làm gì? Cháu chỉ không muốn mình biến thành người đẹp là nguyên nhân tai họa mà thôi...”

“Người đẹp là nguyên nhân tai họa ư? Em có bản lĩnh đó à?”

Ân Thời Tu chống cằm, thú vị nhìn cô.

Tô Tiểu Manh nghe vậy thì cảm thấy hơi chói tai, nên lườm anh.

“Vậy thì chú đừng suốt ngày híp mắt nhìn chằm chằm cháu nữa...”

Ân Thời Tu nhướng mày nói: “Em nói thử xem... Hôm nay bố mẹ đều không ở nhà.”

“Tất nhiên rồi, bọn họ cũng có công việc riêng của mình mà.”

Tô Tiểu Manh đáp với lẽ đương nhiên, rồi uống một ngụm sữa bò.

“Vậy... có phải hôm nay chúng ta có thể thỏa thích làm chuyện mà tối qua vẫn còn dang dở hay không?”

“Phụt! Khụ khụ... khụ khụ!”

Tô Tiểu Manh vội rút khăn giấy lau miệng, suýt bị sữa bò sặc chết.

Ân Thời Tu chỉ khẽ cười, thấy cô ăn no rồi thì cầm áo khoác lên:

“Sao thế? Em muốn đến công ty cùng tôi hay là...”

“... Hôm nay chú phải đến công ty à?”

“Buổi trưa có một cuộc họp quan trọng.”

“Ồ... Vậy chú đi một mình đi, cháu phải ở nhà rồi.”

Ân Thời Tu nhìn cô, rồi đi vào phòng của cô lấy áo khoác, điện thoại và ipad ra, hơi cúi người xuống, cong mắt lại, từ tốn nói:

“Tôi vẫn chưa nói hết, em muốn đến công ty cùng tôi hay là để tôi dẫn em đến công ty.”

“...”

Ở Thành Đô công ty ở dưới trướng Ân thị này tên là Khoa học kỹ thuật Dịch Nhuệ.

Quy mô khá nhỏ, nhưng lại có chút danh tiếng ở Thành Đô.

Lúc Ân Thời Tu dẫn Tô Tiểu Manh bước vào thang máy, đã dọa các nhân viên sợ chết khiếp khi bất cẩn gặp phải bọn họ.


Thứ nhất là vì mọi người đều biết tin ông chủ tổng bộ này đã kết hôn.

Thứ hai là vì bụng của vợ ông chủ lớn như vậy, nhưng còn rất nhỏ tuổi...

“Tổng giám đốc Ân, vị này là...”

Sau khi cửa thang máy đóng lại, giám đốc Khoa học kỹ thuật Dịch Nhuệ hơi mất kiên nhẫn tò mò dò hỏi.

Anh ta họ Đường, tuổi tác cũng tương đương với Ân Thời Tu.

“Cô ấy là vợ của tôi.”

“À, chào phu nhân tổng giám đốc.”

Tô Tiểu Manh kéo tay áo của Ân Thời Tu, hơi mất tự nhiên.

“Đây là giám đốc Đường, phụ trách Dịch Nhuệ.”

Ân Thời Tu phớt lờ vẻ mất tự nhiên của cô mà giới thiệu ngay.

Tô Tiểu Manh mím môi, đành phải khẽ gật đầu với Đường Cần: “Chào anh.”

Chào hỏi xong, cô lại kéo căng tay áo của Ân Thời Tu.

“Trong công ty này nhiều người, nên anh không được thảo luận, bảo nhân viên bên dưới hãy ngậm miệng hết cho tôi.”

“Tổng giám đốc Ân cứ yên tâm.”

Đường Cần nói xong thì cửa thang máy mở ra, Ân Thời Tu và Tô Tiểu Manh bước vào văn phòng.

Văn phòng này không lớn cho lắm, nhưng có một sofa da khá thoải mái.

Vì Ân Thời Tu đột ngột đến Thành Đô, nên Đường Cần đã dọn ra khỏi văn phòng của mình để nhường cho anh.

Bên trong được quét dọn rất sạch sẽ, trên bàn gần như không dính một hạt bụi.

Đường Cần đặt hết tài liệu dùng trong cuộc họp xuống bàn, mới rời khỏi văn phòng.

Cửa văn phòng vừa đóng lại, Tô Tiểu Manh đã hơi bất an hỏi:

“Chú đang làm gì thế?”


“Sao vậy?”

“Chính là... chính là... phu nhân tổng giám đốc gì đó...”

“Chẳng lẽ em không phải à?”

“Cháu... cháu chỉ là tạm thời thôi, nếu chú nói cho mọi người ở đây biết, lỡ sau này chúng ta chia tay chẳng phải rất khó coi à...”

Tô Tiểu Manh gãi đầu, không hiểu suy nghĩ của Ân Thời Tu.

Ân Thời Tu lườm cô, rồi dứt khoát lật tài liệu cuộc họp ra.

“Sao chú lại không nói gì thế?”

“Tôi không có nghĩ nhiều như vậy, mà chỉ sợ em ở nhà một mình cô đơn thôi.”

“...”

Tô Tiểu Manh liếm môi, nhất thời không biết phải nói gì...

Hình như mình đã nghĩ hơi nhiều rồi.

Ân Thời Tu ngước mắt lên.

“Chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đầu, ngoài Đường Cần ra, sẽ không có ai biết em là phu nhân tổng giám đốc.”

“...”

“Đường Cần là người thông minh, sẽ không tùy ý thảo luận chuyện riêng tư của cấp trên với người bên dưới. Còn việc tôi để Đường Cần làm quen em là sợ sau này em có chuyện đến công ty tìm tôi thì cũng có người chăm sóc em.”

“... Là vậy à?”

“Nếu không thì sao?”

Ân Thời Tu thu hồi tầm mắt, bỏ tài liệu vào trong túi đựng hồ sơ, rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh vuốt tóc cô.

“Em cứ ngồi đây bấm điện thoại hoặc xem phim đi, cuộc họp sẽ kéo dài tầm hai tiếng đồng hồ.”

“... Ừm.”

Ân Thời Tu sải bước rời đi.

Tô Tiểu Manh tựa vào sofa, rồi phồng má, không biết đang nghĩ gì mà thẫn thờ.

Mặc dù anh nói là hai tiếng, nhưng cuộc họp lại kéo dài đến tận bốn tiếng.

Tô Tiểu Manh đã nằm ngủ một giấc trên sofa.

Sau khi Ân Thời Tu quay về, cô đã chớp mắt nhìn anh...

“Lâu quá...”


Ân Thời Tu khẽ cười, nắm tay cô nói: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

“...”

Mặc dù Ân Thời Tu nói sợ cô lẻ loi mới dẫn cô đến công ty, nhưng sau khi Tô Tiểu Manh ngồi một mình trong văn phòng suốt buổi chiều, cô thật sự không dám gật bừa với cách nói của Ân Thời Tu.

Cô vẫn lẻ loi như thế, chỉ là đổi nơi khác mà thôi.

Nhưng Tô Tiểu Manh không hỏi gì cả.

Bình thường Ân Thời Tu làm việc, cô đều không thể hiểu hàm ý ở bên trong.

Nhưng hành động ngày hôm nay của Ân Thời Tu lại không phải là suy nghĩ nông nổi.

Khoa học kỹ thuật Dịch Nhuệ là do một mình anh sáng lập, nhưng công ty lại ở Thành Đô, còn anh thì quanh năm không ở Bắc Kinh cũng ở Luân Đôn.

Trước đây trong quãng thời gian dài, Khoa học kỹ thuật Dịch Nhuệ do Dữu Hồng Quang, cũng tức là anh rể hai của anh nhúng tay vào quản lý.

Do đó chắc chắn Dữu Hồng Quang sẽ là người đầu tiên nhận được tin anh tiến vào Dịch Nhuệ.

Dữu Hồng Quang có vẻ ngoài thật thà chất phác, nhưng thực chất lại là người chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Lúc Ân Thời Tu làm ầm lên với người trong nhà, anh ta là người thích nghe ngóng nhất.

Do đó anh khẳng định, sau khi Dữu Hồng Quang biết được hành động của mình sẽ bẩm báo chi tiết cho ông bà cụ nhà họ Ân ngay.

Với sự hiểu biết của anh về mẹ, lần này sẽ khiến bà ta thật sự đau lòng.

Có lẽ sẽ đau lòng đến mức không thật sự hỏi han về chuyện của anh và Tô Tiểu Manh.

Nhưng đây không phải là điều mà anh mong muốn.

Do đó anh đã mượn miệng của người khác để thỉnh thoảng báo cáo chuyện của bọn họ cho hai ông bà cụ. Đây mới là chuyện cần thiết nhất.

Đầu óc của Ân Thời Tu liên tục xoay chuyển, suy nghĩ thận trọng.

Nếu so sánh thì Tô Tiểu Manh thật sự chỉ là một cô ngốc.

...

Sau khi hai người quay về nhà đã đến giờ cơm tối, nhưng vừa đi lên lầu, còn chưa kịp mở cửa ra đã nghe thấy tiếng tranh cãi cực kỳ gay gắt vọng ra từ bên trong.

Tô Tiểu Manh vừa nghe thấy giọng nói này thì cau mày.

Ân Thời Tu cũng nhớ loáng thoáng giọng nữ chói tai và giọng người đàn ông trung niên tự cao thái quá này.

“Thành Tể, chú đừng làm khó anh cả chuyện này nữa, anh cả cũng thật sự hết cách rồi... Cho dù là anh em ruột cũng phải trả nợ rõ ràng, đúng không chú?”

Tô Tiểu Manh định mở cửa xông vào ngay, nhưng Ân Thời Tu đã kéo cô lại, không cho cô đi vào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận