Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu

Phòng khách của nhà họ Tô không coi là nhỏ, nhưng lúc này đang có bốn người trung niên đang đứng nên trông có vẻ chật chội.

Mẹ Tô đứng một bên, gương mặt lạnh lùng.

Đối mặt với cặp vợ chồng vênh váo đắc ý trước mặt, mẹ Tô chưa bao giờ có sắc mặt tốt.

Nếu không phải Tô Thành Tể đã để Tô Kiến Nghĩa và Chu Văn Tú vào cửa trước khi bà về, bà chắc chắn sẽ dùng đủ lý do để từ chối bọn họ ngoài cửa.

Tô Thành Tể cau mày, sau một lúc lâu mới chép miệng: “Anh Kiến Nghĩa, tôi cảm thấy không nên nói như vậy, hơn ba mươi mẫu ruộng dưới tên chú ba đã đưa cho anh cả tôi hơn mười năm trước, hiện tại cơ sở trồng rau của anh cả mới bắt đầu phát triển, anh lại nói muốn thu hồi, thế này không hợp tình hợp lý."

"Bố tôi chỉ tạm thời giao ruộng đất cho anh trai chú quản lý, không phải tặng không cho anh cả chú, quyền tài sản vẫn ở trong tay bố tôi." Tô Kiến Nghĩa vội vàng.

"Đã như vậy, anh đi tìm chú ba đi, chỉ cần chú ba quyết định thu hồi, bên chúng tôi tuyệt đối sẽ không có hai lời!" Mẹ Tô cau mày, hừ lạnh nói.

"Tôi nói này em gái Bạch, bố đã đến tuổi này, cô cảm thấy ông ấy sẽ nói lời như vậy ư?" Chu Văn Tú nhìn về phía mẹ Tô, vẻ mặt không nói nên lời.

"Ông cụ không có ý định mở lời, vậy mấy người các người kêu gào cái gì?"

"Cô nói ai kêu gào hả?!"

Mẹ Tô nói năng lỗ mãng, sự kiêu ngạo của Chu Văn Tú lập tức trỗi dậy:

“Tôi biết mấy năm nay tôi và Kiến Nghĩa ở bên ngoài sống sung túc, tôi hiểu trong lòng các người ghen tị. Vốn dĩ chúng tôi cũng không để tâm đến những đồng ruộng này, chỉ là con người thì ai cũng có lúc khó khăn, Kiến Nghĩa là người lương thiện, không tham ô không sa đọa, đồng lương của đất nước chỉ có ít ỏi thôi.”

Mẹ Tô lập tức không nể mặt mà cười nhạo một tiếng.

Chu Văn Tú cau mày, định mắng lại, song sau đó vẫn thu hồi, tiếp tục nói: "Hạo Hạo nhà tôi một mình đi học ở nước ngoài, tiêu phí không phải một hai thứ."

Tô Kiến Nghĩa nhìn Tô Thành Tể: "Thành Tể, mấy năm nay luôn là Thành Công chăm sóc bố tôi, nhưng sinh hoạt phí mà tôi đưa cho bố tôi hàng tháng rốt cuộc vào túi ai, trong lòng các người đều rõ ràng."

"Tô Kiến Nghĩa, nếu anh muốn đánh rắm cũng đừng đánh trong nhà tôi."

Mẹ Tô lại trầm giọng.

"Họ Bạch kia, cô nói chuyện kiểu gì thế?"

Ban đầu Chu Văn Tú đã không hợp với mẹ Tô, tư thế này dường như muốn nhào nặn bà.

"Chú ba chỉ có một đứa con trai là anh, anh dẫn vợ con sống sung sướng bên ngoài, bỏ lại cha già ở nhà một mình, vậy thì coi là giỏi giang gì?"

Tô Thành Tể nhìn thẳng vào Tô Kiến Nghĩa, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra: "Khi tôi kết hôn, chú ba đã cho tôi tám mẫu ruộng, tôi sẽ đưa cho anh, anh đừng đi tìm anh trai tôi nữa."

"Ha ha, Tô Thành Tể, thời khắc mấu chốt, chú cũng biết tính toán nhỉ? Đổi tám mẫu lấy ba mươi hai mẫu sao? Không ngốc chút nào!" Chu Văn Tú nói với giọng quái gở, liếc mắt nhìn Tô Thành Tể.

"Được rồi, Văn Tú, đừng nói nữa."

Tô Kiến Nghĩa trầm giọng kéo Chu Văn Tú.

Chu Văn Tú nhìn đi chỗ khác, khẽ hừ một tiếng.

"Thành Tể, em Bạch, tôi tới thương lượng với mọi người mạo muội như vậy, trong lòng các người không thoải mái, tôi hiểu được. Tuy nhiên Lê Hạo ở nước ngoài thật sự cần rất nhiều tiền, tôi cũng rất cảm kích anh cả chú đã chăm sóc bố tôi, nhưng ngần ấy năm, lợi ích mà những mẫu đất này mang lại có thể coi là bù đắp được mà?"

"Trực tiếp nói cho bố không phải không được, nhưng cho dù bố muốn thu hồi, ông ấy cũng không thể nói lời này với anh Thành Công đúng không?"

"Cho nên hôm nay tôi và Văn Tú tới đây đề cập với các người, cũng coi là làm người xấu thay bố tôi, hy vọng các người có thể thương lượng một chút với anh cả."

Mẹ Tô lặng lẽ nhìn Tô Kiến Nghĩa ăn mặc chỉnh tề.

Không hổ là người làm chính trị, nói năng rất hoa mỹ.

"Nếu như anh cả muốn bồi thường, cũng có thể thương lượng."

"Cho dù anh không trực tiếp nói với chú ba thì cũng nên đi gặp Tô Thành Công, đến nhà chúng tôi, bảo Thành Tể nói chuyện này làm gì?"

"Em Bạch, em với Thành Tể ít nhiều cũng là người có học thức, cũng có chút văn hóa, Tô Thành Công lại chẳng biết được mấy chữ, tôi đi nói lý với anh ta, anh ta có thể hiểu được sao?"

"..."

Những lời này thực sự khiến mẹ Tô và bố Tô rất tức giận.

Coi thường anh cả của bọn họ vô học?

"Tô Kiến Nghĩa, tôi khuyên..."

So sánh xem ai nói chuyện có thể khiến người ta nghẹn họng hơn, mẹ Tô không nghĩ mình sẽ thua, nhưng bà còn chưa mở miệng đã bị Tô Thành Tể ngăn lại.

"Anh Kiến Nghĩa, anh rất cần tiền đúng không? Anh thu hồi đồng ruộng rồi, hoặc là cho người khác thuê, hoặc là bán cho người khác, nếu như anh cả tôi mua lại những mẫu đất này, anh cảm thấy có được hay không?"

Hiếm khi Tô Thành Tể nói bằng giọng điệu nghiêm túc, lời nói trang nghiêm.

"Cái này..." Tô Kiến Nghĩa và Chu Văn Tú liếc nhau, rồi nói: "Nếu như Thành Công chịu mua, vậy đương nhiên là tốt nhất, mọi người đỡ phiền toái."

Mẹ Tô nhắm mắt, cái gì mà đỡ phiền toái, e rằng đây chính là mục đích của đôi vợ chồng này!

Kỳ thật trong lòng Tô Thành Tể cũng hiểu điều đó, nhưng ông không hề tức giận, chỉ hỏi: "Vậy thì anh định bán bao nhiêu một mẫu?"

"Mọi người là người một nhà, giá cả chắc chắn sẽ hợp lý. Sau khi các người nói chuyện với anh Thành Công, anh ấy chấp nhận rồi thì đến lúc đó lại đề cập đến tiền..."

"Anh có thể đừng lòng vòng được không? Nói thẳng là bao nhiêu tiền không được à?"

"Ba mươi ngàn."

Chu Văn Tú dường như không muốn đùa giỡn nữa, vì vậy nói thẳng.

Lúc đó, mẹ Tô đã suýt đổ phích nước nóng lên cái đầu lông gà của bà ta!

Thu ruộng quốc gia chỉ khoảng mười lăm ngàn đến hai mươi ngàn, bà ta lại chặt đẹp, không do dự chút nào!

Thấy vợ sắp mất bình tĩnh, Tô Thành Tể vội vàng giữ bà lại, nhẹ giọng nói với Tô Kiến Nghĩa: “Anh Kiến Nghĩa, anh đưa ra cái giá ba mươi ngàn thì không cần bàn bạc gì nữa, đến lúc đó dù anh có tìm chú ba, thậm chí là cô hai, cô út, dù cả gia tộc đều có mặt thì anh cũng không có lý."

"Cái gì gọi là ba mươi ngàn thì không bàn bạc gì nữa! Hai năm qua Tô Thành Công kiếm được ít lắm à?"

Chu Văn Tú tức giận nói.

Mẹ Tô trợn tròn mắt: "Chị Chu, chị còn muốn tiền không? Muốn tiền thì có thể câm miệng không?"

"Cô..."

Chu Văn Tú khó thở, bắt gặp ánh mắt cưỡng chế của chồng thì nuốt cơn giận này vào trong.

"Tự anh xem đi, trong vòng hai mươi ngàn thì tôi sẽ khuyên anh cả bàn bạc với anh. Cũng đã muộn rồi, các người nghĩ kỹ đi, chúng ta gọi điện thoại sau."

Tô Thành Tể nói đến đây cũng là đang hạ lệnh đuổi khách.

Tô Kiến Nghĩa cũng không dây dưa nữa, bỏ lại một câu: "Vậy tôi và Văn Tú sẽ quay về thương lượng."

"Cửa ở phía sau, không tiễn."

Mẹ Tô ngồi trở lại ghế sô pha, lạnh lùng nói.

Tô Thành Tể đang định tiến lên cũng bị bà giữ lại, ném cho một cái liếc mắt, Tô Thành Tể cũng ngồi trở lại trên ghế sô pha.

Chu Văn Tú rất tức giận, nhưng thân phận của chồng bày ra đó, cảm giác ưu việt của bà ta cao hơn nhiều so với mẹ Tô, cho nên bà ta cũng chịu đựng chút tức giận này.

Số tiền kia mà tới tay, khơi thông mấy quan hệ quan trọng, có lẽ sang năm chồng có thể được thăng chức phó thị trưởng.

Đến lúc đó, xem họ Bạch này còn có thể phách lối như vậy nữa không.

Đẩy cửa ra, Tô Kiến Nghĩa và Chu Văn Tú nhìn thấy Ân Thời Tu và Tô Tiểu Manh đang đứng ở cửa.

"Tiểu Manh về rồi à?"

Tô Kiến Nghĩa mở miệng trước, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

"… Dạ."

Tiểu Manh lạnh lùng đáp lại.

Sau khi chào hỏi Tô Tiểu Manh, ông ta lại nhìn Ân Thời Tu, khẽ gật đầu rồi dẫn vợ xuống lầu.

Ân Thời Tu liếc nhìn bóng lưng của người đàn ông rồi mới bước vào phòng với Tô Tiểu Manh.

"Tiểu Manh, Tiểu Ân về rồi!"

Tô Thành Tể vội vàng đứng lên, cười nói: "Nào, đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm!"

"..."

"Biểu cảm gì đây?"

"Bác cả này sao á!"

Tô Tiểu Manh tức giận bất mãn nói.

"Bác cả con thế này cũng không phải ngày một ngày hai."

Mẹ Tô đứng dậy đi vào bếp bưng ra những món ăn đã chuẩn bị sẵn.

Ân Thời Tu cởi áo khoác treo trong phòng ngủ, rửa tay rồi mới ngồi vào bàn ăn.

"Ông ba vất vả nuôi nấng bác ấy có tiền đồ như vậy, bác ấy nuôi ông ba được mấy ngày? Hứ..."

Tô Tiểu Manh không khỏi khinh thường nói.

"Còn có bác gái nữa... Suốt ngày Hạo Hạo nhà tôi, Hạo Hạo nhà tôi, xời, không phải là du học thôi sao! Chú của con cũng đi du học về mà! Đúng không? Chú!"

Ân Thời Tu chỉ cười khẽ, gắp đồ ăn đặt vào bát cô.

Mẹ Tô liếc nhìn Ân Thời Tu, bình tĩnh nói: "Cậu đưa Manh Manh đến công ty của cậu à?"

"Dạ, để cô ấy ở nhà một mình con không yên tâm."

"Nhưng nhốt con một mình trong văn phòng, chú ấy rất yên tâm."

Tô Tiểu Manh vội vàng nói, mang theo chút châm chọc.

Ân Thời Tu sửng sốt một lúc, bắt gặp ánh mắt đồng thời của Tô Thành Tể và mẹ Tô, anh vội vàng giải thích…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui