Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu


Nhâm Ý Hiên đóng cửa lại rồi bật điều hòa lên, sau đó dùng máy tính bật nhạc lên.

“Xem xem cậu có bản lĩnh truyền bệnh cho tớ hay không.


“! ”
“Lại đây, không phải cậu muốn vận động hay sao?”
Nhâm Ý Hiên vẫy tay với cô.

Tô Tiểu Manh ngây người một hồi: “Ơ… nhảy hả?”
“Tô Tiểu Manh, cậu quên sạch lời hứa trước đây cậu hứa với mình rồi sao?”
“À, không có! Không có không có!”
Chỉ là khi Tô Tiểu Manh thấy anh ta giơ tay ra thì đột nhiên có chút hốt hoảng…
“Còn ngây người ra đó làm gì? Muốn quỵt nợ đúng không?”
“Mình cũng đâu phải cậu… toàn lừa gạt người khác…”
Tô Tiểu Manh lẩm bẩm một câu, cô bước lên phía trước nắm lấy tay anh ta… Ơ, ấm áp quá, ấm áp đến trái tim của cô luôn.

Ngược lại với cô, Nhâm Ý Hiên cảm thấy tay mình đang bị nhét một cục nước đá vào.

Tuy rằng lạnh thấu xương nhưng anh ta nắm tay cô rất chặt, nhét cả “cục nước đá” này vào trong lòng bàn tay.


“Cậu đi theo bước chân mình, khụ khụ khụ… từ từ trước đã… trái trái phải trước… trái trái phải trước…” Tô Tiểu Manh chớp chớp mắt, ngẩng đầu ngước nhìn anh ta một cách kỳ lạ.

“Sao vậy?”
“Nhâm Ý Hiên, cậu bước đi cũng được lắm đó.


Nhâm Ý Hiên liếc nhìn cô một cái rồi không nói gì.

Tô Tiểu Manh không ngờ sự cảm nhạc của Nhâm Ý Hiên lại tiến bộ nhiều đến vậy, những hoang tưởng bàn chân sẽ bị giẫm thành đống thịt bằm trước đây đã trở thành sự hoang tưởng thật sự.

Cô bắt đầu nhảy múa, cả người cũng trở nên thoải mái.

“Nhâm Ý Hiên, với trình độ này của cậu thì cần gì mình dạy chứ! Chúng ta lấy chắc cái giải đó rồi được không! Khụ khụ… khụ khụ!”
Nhâm Ý Hiên cùng cô luyện ba bài nhảy, thấy mặt cô từ trắng bệch đã trở nên hồng hào, tuy cô vẫn hay ho, nhưng tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều rồi.

Anh ta hiểu việc Tô Tiểu Manh ghét nhất là bị bệnh hơn ai hết, khi cô bị bệnh thì cô sẽ tự mình nằm đó, vả lại tính khí khó chịu của cô…
“Nhâm Ý Hiên… lỡ như mình truyền bệnh cho cậu thật rồi thì sao?”
Cô ngồi xuống cạnh anh ta rồi nhe răng hỏi, nghe cô nói như có vẻ cô đang rất áy náy, nhưng nói không chừng con nhỏ này đang muốn truyền bệnh cho anh ta thật.

Nếu như vậy thì cô không cần phải nằm một mình nữa rồi.


Nhâm Ý Hiên nhấc tay đánh vào đầu cô rồi hứ một tiếng: “Cậu có bản lĩnh đó hay sao, hả?”
“Hứ!” Cô cũng thở ra bằng mũi giống anh ta, sau đó vừa cọ xát vào người anh vừa nói: “Mình chắc chắn sẽ lây bệnh cho cậu!”
“Tô Tiểu Manh, cậu có biết nam nữ thọ thọ bất thân không?”
“Không biết không biết không biết!” Tô Tiểu Manh tiếp tục cọ vào người Nhâm Ý Hiên.

“Cậu thân là một đứa con gái sao da mặt của cậu lại dày đến thế hả?”
Vẻ chê bai trên mặt Nhâm Ý Hiên ngày càng hiện rõ, lời anh ta nói ra cũng ngày càng khó nghe, nhưng anh ta lại không hề muốn đẩy hành động của cô ra.

Tô Tiểu Manh dày vò Nhâm Ý Hiên gần cả tiếng đồng hồ mới chịu dừng lại, có lẽ cô quậy mệt rồi, cũng có lẽ do cô đang bị bệnh, cô co mình ngủ trên sô pha.

Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, Nhâm Ý Hiên đang ngồi gõ bàn phím trước bàn hội trưởng của mình, trông anh ta đang rất chăm chú.

Nhâm Ý Hiên…
Tô Tiểu Manh ngắm nhìn anh ta… đôi mắt sâu hút, sống mũi cao và đôi môi mỏng, anh ta chính là “đứa con trai nhà họ Nhâm” mà mẹ cô luôn nhắc đến suốt mười chín năm trời.

Anh lớn hơn cô hai khóa.

Tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông…
Thành tích xuất sắc, ngoại hình cực phẩm, bản tính….

Anh ta chính là nam thần đã được công nhận, từ nhỏ tới lớn cô cũng không còn nhớ mình đã giúp người khác truyền bao nhiêu lá thư tình nữa.

Ơ… sao người này vẫn chưa có bạn gái nhỉ?
Hàng lông mi đó hơi nhếch lên, đẹp trai quá!
“Sao vậy? Cuối cùng cũng yêu mình rồi sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận