Lúc này Tô Tiểu Manh mới thật sự bắt đầu hoảng sợ, trước khi đến đây, cô mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện, nhưng bây giờ thật sự là như vậy.
Cô mím môi, vừa chọn từ để mở miệng.
"Cái đó…"
"Cậu nói không sai, có được thật sự không tính là gì cả."
Ân Thời Tu đột nhiên ngắt lời cô, anh nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Manh, ý tứ nói: "Phải giữ được mới tính."
Tô Tiểu Manh vốn muốn nói điều gì đó để giảm bớt sự xấu hổ, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy tim mình đập loạn xạ vì những gì Ân Thời Tu nói với cô.
Rõ ràng khi nghe mấy lời này từ miệng Nhâm Ý Hiên thì cô không cảm thấy gì cả.
Nhưng khi nghe từ chính miệng chú nói thì cô không tự chủ được mà rung động.
"Ý Hiên, không phải con ghen đấy chứ? Ha ha ha! Đã muộn rồi! Đã muộn rồi, xem ra Manh Manh của bố vẫn được rất nhiều người thích..."
Bố Tô vô tâm nên đã nói đùa.
Nhưng đối với những người hay để ý thì nó vô cùng chói tau, chẳng hạn như Nhâm Ý Hiên.
Mẹ Tô có tính nhạy cảm cũng cảm nhận được dòng chảy ngầm đang dâng trào giữa ba người trẻ tuổi.
Bà trừng mắt nhìn bố Tô.
"Ăn đi, ăn đi! Đứa nhỏ sinh tháng mấy thế?"
Mẹ Nhâm đổi chủ đề và hỏi.
"Mùa hè ạ, chắc là khoảng l tháng bảy."
Tô Tiểu Manh vội vàng nói.
"Nghe nói là sinh đôi hả!"
"… Vâng."
"Từ nay về sau cả nhà sẽ rất náo nhiệt đấy!"
"Đúng vậy!"
...
Bữa ăn ở nhà họ Nhâm cũng không kéo dài lâu lắm, lúc bảy giờ, Tô Tiểu Manh và Ân Thời Tu rời khỏi nhà họ Nhâm, bố mẹ Tô thì ở lại trò chuyện.
Ân Thời Tu và Tô Tiểu Manh cũng không có về nhà ngay mà rời khỏi tòa chung cư và đi dạo.
Bên ngoài trời rất lạnh, Ân Thời Tu nắm tay Tô Tiểu Manh và nhét nó vào túi áo khoác.
"Nếu như không có anh xen vào, em và Nhâm Ý Hiên hẳn là sẽ thuận lợi ở bên nhau nhỉ?"
Ân Thời Tu đột nhiên lên tiếng.
Tô Tiểu Manh nghiêng người liếc anh một cái, suy nghĩ một chút...
"À...!thật ra cũng chưa chắc."
"Không phải trước đây em rất thích cậu ấy sao? Nhìn bộ dạng của cậu ấy chắc hẳn cũng rất thích em, hơn nữa bố mẹ em hình như cũng rất thích cậu ấy.
Bố mẹ cậu ấy vẫn luôn coi em như con dâu..."
"Chú…"
"Hửm?"
Tô Tiểu Manh dừng lại, cô đi vòng qua trước mặt Ân Thời Tu, hai tay ôm eo anh, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt cười híp lại thành một hàng.
"Chú… chú ghen hả?"
"..."
Ân Thời Tu khẽ cau mày.
"Ghen đúng không?"
Thấy anh không nói gì, Tô Tiểu Manh càng khẳng định, tâm trạng của cô rất tốt, liền nở nụ cười thật tươi!
Ân Thời Tu đột ngột cúi đầu xuống và cắn chiếc mũi lạnh của cô.
"Lạnh quá, chúng ta trở về đi."
“Đừng chuyển đề tài!” Tô Tiểu Manh thấy anh cố ý tránh mặt, mặc dù trong lòng cô đã có đáp án nhưng vẫn muốn chính tai nghe từ miệng người đàn ông trưởng thành này.
Có lẽ, đây là chỗ quái dị của phụ nữ, cứ thích hỏi đi hỏi lại.
"Nói đi! Chú nhận mình ghen đi, cháu sẽ không cười nhạo chú đâu.
Không phải trước đó cháu cũng thừa nhận là cháu ghen sao?”
"..."
"Chú...!đừng nói với cháu...!chú không ghen nhé?"
Tô Tiểu Manh cau mày, lời nói của cô trở nên lạnh lùng.
"..."
"Đúng vậy...!Làm sao cháu có thể mong đợi chú ghen chứ...!là cháu tự mình đa tình rồi!"
Vở kịch của Tô Tiểu Manh còn chưa kết thúc, cả người cô đã bị một lực mạnh kéo qua, cô bị giam cầm giữa lồng ngực rộng lớn cứng rắn và thân cây đại thụ.
Hơi thở nguy hiểm hình thành một loại cảm giác áp bức hấp dẫn, khiến hô hấp của người ta rối loạn, tim đập thình thịch.
"Chú… chú làm gì vậy, dọa cháu hết hồn!"
"Được, anh thừa nhận, anh ghen."
"..."
Đôi mắt của Ân Thời Tu rất bình tĩnh, con ngươi của anh dường như trở nên tối hơn vào ban đêm, tạo thành màu sắc giống như bầu trời đêm đen kịt sau lưng anh.
Anh nhìn cô.
Chiếc mũi cao ở ngay trước mắt, chỉ cần khẽ cử động đầu một chút là cô có thể chạm vào được.
Anh...!đã thừa nhận điều đó.
"Em muốn anh thừa nhận, vậy anh nhận rồi đấy, sau đó thì sao?"
"Sau đó thì sao hả?"
"Em bảo anh thừa nhận thì chắc hẳn có mục đích, nhóc con, nói đi, mục đích của em là gì…"
Bỗng nhiên Tô Tiểu Mang, vòng tay qua cổ anh và kiễng chân hôn anh, khiến Ân Thời Tu sững người một lúc, đầu óc trở nên trống rỗng...
Cô hôn một cách vụng về nhưng đối với anh lại rất ngon miệng.
Nhóc con...
Từ lúc bước vào nhà họ Nhâm, cảm giác tức ngực khó chịu cứ đè nén anh mãi cho đến khi cô chủ động hôn anh.
Từ bị động chuyển thành chủ động, anh ôm cô vào lòng, xoay người để nụ hôn thêm sâu.
Nghe tiếng cô thở hổn hển bên tai anh, không khí lạnh như trở nên nóng hơn.
Cũng không biết họ đã hôn bao lâu mới buông ra.
Tô Tiểu Manh vẫn còn có chút ngại ngùng, lần trước cô chủ động chỉ chạm nhẹ vào môi anh, nhưng lần này...!lại kéo dài rất lâu.
Cô nắm lấy tay Ân Thời Tu, ngẩng đầu nhìn anh...
"Không cần ghen."
"..."
"Trước đó cháu cũng từng nghĩ như vậy, nếu không có một đêm ngoài ý muốn đó, nếu chú không xuất hiện, chắc là cháu sẽ ở bên cạnh anh ấy, dù sao..."
Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu,
"Cũng cùng nhau lớn lên nhiều năm như vậy, anh ấy đối xử rất tốt với cháu, quan hệ giữa bố mẹ cháu và bố mẹ anh ấy cũng rất tốt..."
Ở bên nhau dường như là chuyện đương nhiên.
"Nhưng có một ngày đột nhiên cháu phát hiện, thật ra cháu và anh ấy không thể đến được với nhau.
Cho dù chú không xuất hiện, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn kia."
Ân Thời Tu nhìn cô gái trước mặt, người ta nói cô trẻ con, nhưng thỉnh thoảng khi cô nói chuyện nghiêm túc, cũng sẽ cho người ta cảm thấy đây là một người phụ nữ trưởng thành đang bày tỏ suy nghĩ của mình.
Cô như thế này cũng rất có sức hấp dẫn.
"Cháu tin rằng những người thực sự yêu nhau và có định mệnh chung sống cả đời sẽ không bị khó khăn nào ngăn cách.
Họ tin tưởng nhau, bao dung lẫn nhau và thấu hiểu nhau..."
"Ý Hiên thực sự là một người rất cực đoan, anh ấy không thể chịu đựng được một hạt cát ở trong mắt..."
"Cho nên cho dù không phải vì chú, sau này cháu và anh ấy cũng sẽ vì một nguyên nhân gì đó mà không đến được với nhau."
Không phải yêu cầu Nhâm Ý Hiên trở thành người khiến cô hạnh phúc, cũng không phải yêu cầu Nhâm Ý Hiên khoan dung hơn với những sai lầm mà cô đã mắc phải.
Chỉ là không đủ...!tình yêu.
Rất thích nhưng không đủ yêu.
"Chuyện cái thai của cháu bị bại lộ, cháu biết đó là lỗi của Tiêu Linh.
Việc Ý Hiên nói với Tiêu Linh có thể chỉ là vô tình."
"...!Đầu óc vẫn còn minh mẫn đấy."
Ân Thời Tu gãi mũi của cô.
"Đương nhiên, cháu thông minh lắm đấy."
"Vậy tại sao em còn trách cậu ta?"
"Mặc kệ vô ý hay cố ý, cũng là do anh ấy nói.
Cháu trách anh ấy, nhưng thật ra anh ấy cũng trách cháu.”
Ân Thời Tu vòng tay qua vai cô, vừa quay về nhà vừa lắng nghe những lời khiến anh cảm thấy thoải mái.
Khi hai người lên lầu, Nhâm Ý Hiên đang đi xuống lầu để vứt rác.
Tô Tiểu Manh ngẩng đầu lên, họ chào nhau trong hành lang rồi đi ngang qua.
Không phải cô không coi trọng tình nghĩa, chỉ là cô biết rất rõ, dù thế nào cũng không thể quay lại quá khứ.
Khoảnh khắc đi ngang qua, cô cũng sẽ cảm thấy trong lòng ngột ngạt...!khó chịu.
Tuy nhiên, nó vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Cô...!chỉ không muốn cố gắng khôi phục lại bất cứ thứ gì, cho dù thứ cô đánh mất là một mối quan hệ vô cùng quý giá.
Ân Thời Tu ôm cô vào lòng.
Một hành động nhỏ như vậy cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Nhâm Ý Hiên.
Ân Thời Tu không cảm thấy mình mắc nợ Nhâm Ý Hiên bất cứ điều gì cả...
Có thể đây là bản chất của một người đàn ông, bản tính thích cạnh tranh, chiếm hữu, độc đoán và mạnh mẽ...!trẻ con nhưng đáng khinh bỉ.
...
Sáng hôm sau, tiết trời rất đẹp!
Ngoại trừ trận tuyết rơi đầu năm, thời tiết trong những ngày Tết vẫn khá ổn.
Sáng sớm, nhà họ Tô đã thu dọn hành lý, nhét vào trong xe, chuẩn bị trở về quê nhà họ Tô.
Đó là nhà của ông nội Tô Tiểu Manh.
Ân Thời Tu lái xe chở Tô Tiểu Manh, đi theo sau xe của bố mẹ Tô.
Từ sáng sớm Tô Tiểu Manh đã rất phấn khích, trò chuyện không ngừng với anh trên đường đi.
Trong khi mô tả quang cảnh của thôn nhà họ Tô, cô đã đề cập đến ông bà nội yêu quý của mình.
Điều này khiến anh có chút hứng thú với ngôi làng nông thôn đó.
Tuy nhiên, Ân Thời Tu không bao giờ ngờ rằng nơi khiến anh có hứng thú đó, lại đáng dùng từ "đáng sợ" để mô tả....