"Này, hôm nay ông không đến phòng của Sa Mị à?" Nằm trong lòng Hắc Triệt, Vệ Kết chọt chọt ngực anh
"Đây là phòng tôi" Anh nhìn cô
"Ồ, nhưng đây không phải là phòng tôi, vậy tôi về phòng mình nha!" Cô cười sáng lạn
"Nằm mơ" Anh véo mũi cô
"Thật không công bằng!" Cô ai oán bĩu môi
Xoay người để Vệ Kết nằm dưới thân, bàn tay to lớn của anh sờ gương mặt cô
"Hãy ở bên cạnh tôi"
Tai cô lùng bùng, đôi mắt trợn to như không tin vào câu nói cô vừa nghe thấy.
Anh đang cầu xin cô sao?
"Kết nhi" Anh chôn đầu vào hõm vai cô, dịu dàng gọi nhưng trong đó ẩn chứa cả sự bi ai và tiếng thở dài của anh
"Tôi vốn không thể rời xa ông" Bàn tay cô đặt lên đầu anh vuốt nhẹ
Đời này của cô, đã xác định không thể rời xa khỏi anh
"Tôi muốn có một đội bóng" Anh mỉm cười nhìn cô
"À, chuyện đó đơn giản thôi" Cô bật cười
"Thật chứ?" Gương mặt anh hiện rõ sự rạng rỡ
"Anh chỉ cần ra lệnh cho Lục Nhiên mang một đội bóng đến đây là xong.
Thấy tôi thông minh chứ?" Cô giương giương tự đắc
Mặt Hắc Triệt từ mừng rỡ chuyển sang trắng bệch, sau đó anh cốc một cái lên đầu cô
"Thông minh cái con khỉ! Tôi muốn em sinh một đội bóng cho tôi, chứ không phải tuyển thủ bóng đá ngoài kia"
"Tôi đâu phải là cái máy sinh sản đâu chứ!" Cô nhăn mặt xoa đầu
Đau chết đi được!
Cộc! Cộc!
"Ông chủ, tiểu thư Sa Mị đột nhiên ngất xỉu dưới chân cầu thang, tôi vừa gọi bác sĩ đến, ngài có cần đến xem tình hình cô ấy không?" Giọng quản gia gấp rút
Vệ Kết ngẩng đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Hắc Triệt, đẩy vai anh
"Ý trung nhân ngất xỉu rồi.
Ông còn không mau đi xem"
Anh nhìn cô, trầm ngâm trong giây lát, sau đó đứng dậy mở cửa đi ra
Cánh cửa lạnh lẽo đóng lại, cô thở hắt ra vùi mặt vào gối, một cảm giác mất mát hiện hữu trong cô
Mày sao vậy Vệ Kết? Chẳng lẽ mày lại rung động trước những lời nói vừa rồi của ông ta? Chẳng lẽ mày không muốn ông ta rời xa mày? Nhưng chẳng phải điều mày mong muốn nhất chính là có thể rời khỏi ông ta sao? Mày có được sự tự do, làm những điều mày thích.
Tại sao lại rối rắm như thế này?
Sự bất lực tràn về trong cô, hôm nay cô muốn được yếu đuối một lần.
Cô không thể giả vờ mạnh mẽ nữa.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống grap giường
Đứng trước cửa phòng Sa Mị, Hắc Triệt đứng nhìn một hồi lâu, vẫn không có ý định mở cửa
"Ông chủ" Quản gia khẽ gọi nhắc nhở anh
"Kết nhi"
Đột nhiên anh bật thốt lên tên cô, dứt khoát xoay người về hướng ngược lại, bước chân gấp gáp
"Kết nhi!"
Gọi to tên cô, anh đẩy mạnh cửa phòng.
Vệ Kết giật bắn người bật dậy nhìn anh, gương mặt tèm lem nước mắt không kịp xóa đi
"Kết nhi.
Sao lại khóc?" Anh dịu dàng lau nước mắt cô
"Hắc Triệt, tôi...tôi ghét ông! Tôi ước tôi chưa từng gặp ông, và tôi ước định mệnh của chúng ta không ngang trái như thế này..." Cô bật khóc to, yếu ớt đánh anh
"Đừng khóc, tôi sẽ rất đau.
Ngàn lần đừng khóc" Anh ôm cô thật chặt vào lòng, gương mặt buồn bã
Lần đầu tiên trong đời Hắc Triệt buồn vì một người con gái, đau vì một người con gái.
Đó là Vệ Kết
"Ông là đồ ngốc.
Ông căn bản không hiểu tôi, ông không biết tôi muốn gì, cần gì" Cô tiếp tục trách móc
"Là tôi sai.
Tất cả là do tôi" Anh ngọt ngào vỗ về cô
Vệ Kết cứ luyên thuyên trách móc anh, cho đến khi chìm vào giấc ngủ say, cô vẫn lèm bèm chép môi
Hắc Triệt bật cười trước thái độ của cô, vừa rồi khóc rất to, trách móc anh không thương tiếc, bây giờ lại ngủ say như một con mèo nhỏ
Nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, anh cẩn thận đắp chăn, hôn trán cô, ôm lấy cô
"Sao chứ? Anh ấy đã đứng trước cửa nhưng đột nhiên bỏ đi sao?" Sa Mị cao giọng với người giúp việc
"Dạ vâng ạ" Người hầu cúi đầu
"Ả Hắc Kết khốn khϊếp!" Cô ta gạt bể lọ hoa trên bàn, đôi mắt phừng phừng lửa giận
Tạo dựng một kế hoạch như thế, đến cuối cùng lại bị ả Hắc Kết ấy làm hỏng.
Thật tức chết!
~~~~~~~*~~~~~~~
"Này Vương Diệp, giữa Sa Mị và Hắc Kết, ai xứng đáng với lão đại hơn?" Lục Nhiên nằm dài lên ghế, gác tay lên trán
"Xứng đáng hay không còn phụ thuộc vào lão đại quyết định.
Có vẻ đây sẽ là một quyết định khó khăn" Vương Diệp nhún vai
Một Sa Mị quyến rũ, tài giỏi và biết nghe lời.
Một Hắc Kết thanh tú, lì lợm và không bao giờ chịu nghe lời ai cả.
Hai người phụ nữ tính cách hoàn toàn trái ngược nhưng lại chung một số phận chính là được Hắc Triệt thu nhận từ bé
"Nhưng mà lão đại rất thích phụ nữ biết nghe lời.
Về phần này, Hắc Kết có phần thiệt thòi" Lục Nhiên nói
"Đừng quên Hắc Thần là con của lão đại" Vương Diệp nói
"Aizzzz" Cả hai đồng loạt thở dài
~~~~~~~*~~~~~~~
Từ sáng sớm Sa Mị đã ngồi ở phòng khách, gương mặt cô ta vừa có phần vui mừng, vừa có phần lo lắng, ánh mắt luôn dõi về hướng cầu thang
Hắc Triệt trên người y phục chỉnh tề, gương mặt nam thần, khí thái bất phàm.
Anh như một vị thần Apollo tràn đầy sự mạnh mẽ và sức quyến rũ
Vừa nhìn thấy anh, Sa Mị mừng rỡ đứng dậy, chạy đến phía anh, khoác tay thân mật
"Triệt, em có chuyện này muốn nói với anh"
"Sa Mị, trưa nay anh sẽ cho người hộ tống em trở về Anh Quốc, em sẽ thay anh quản lý tập đoàn bên đó" Hắc Triệt không lạnh không nóng nói
"Sao chứ? Em không muốn!" Cô ta dậm chân
"Anh không muốn nói lại" Anh gạt tay cô, lạnh lùng đi về phía trước
"HẮC TRIỆT, EM ĐÃ CÓ THAI!" Cô ta chạy đến trước anh, dùng hết sức lực hét lên
Cơ thể Hắc Triệt hóa đá trong phút chốc, sau đó anh chau mày nhìn cô ta
"Đêm đó giữa chúng ta không có chuyện gì xảy ra"
"Anh vốn đã say khướt.
Nhưng chính mắt anh đã thấy vệt máu trên grap giường, điều đó đã chứng minh tất cả!"
Cô ta nắm tay anh đặt lên bụng mình, tay còn lại bấu chặt lấy vai anh
"Đây là con của chúng ta.
Nếu anh không tin có thể đưa em đi xét nghiệm, kiểm tra.
Em đều chấp nhận"
Tâm trí Hắc Triệt chưa bao giờ rối như lúc này, nếu Kết Nhi biết chuyện này, phản ứng của cô sẽ như thế nào đây?
Anh lại nhìn Sa Mị, trong đôi mắt cô ta nước mắt đã lâng tròng, ẩn chứa sự uẩn khúc nhìn anh
Gâu!
Tiếng sủa của Lam Lang khiến anh giật mình, anh vội xoay người nhìn về phía cầu thang
Vệ Kết đứng đó, gương mặt trắng bệch, cơ thể nhỏ bé tưởng chừng sẽ bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Cô không khóc, sự mạnh mẽ thể hiện trong mắt cô, nhưng...
Tim cô lại đau như có ai cầm dao cứa vào.
Sao lại đau đến thế này? Ai đó nói cho cô biết lý do vì sao đi?
"Kết nhi" Anh từng bước đến chỗ cô
Không! Cô không muốn nghe lời giải thích nào cả! Cô muốn được yên tĩnh, cô muốn rời khỏi đây!
"HÃY ĐỂ TÔI YÊN!!!" Gào lên với anh, cô bịt tai chạy ra khỏi nhà
"Mẹ!!!!" Vệ Thần vội vã đuổi theo cô
Gâu! Gâu!
Lam Lang và Lục Lang đồng loạt chạy đi
"Hắc Kết tiểu thư" Một thuộc hạ cúi đầu trước cô
Nhìn sang chiếc xe phân khối lớn cạnh anh ta, cô không chần chừ đẩy anh ta sang một bên, leo lên chiếc xe.
Vệ Thần nhanh chân leo lên phía trước cô ngồi
Vặn ga cô lao về phía cổng, vệ sĩ gác cổng do dự không dám mở cửa
"Mở cổng mau!" Hắc Triệt gấp gáp nói
Anh biết rõ bản tính của Vệ Kết, nếu không mở cửa, cô sẽ chọn cách đâm sầm vào nó thay vì dừng lại.
Anh không muốn cô bị thương
"Lão đại, chúng tôi sẽ..."
"Không cần.
Cô ấy cần yên tĩnh" Anh đưa tay lên ra lệnh dừng cho thuộc hạ, xoa mi tâm đi vào nhà xe.