Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

"Khốn kiếp. . . . . ."

Tử Ca đạp giày cao gót bước nhanh, tiến về phía trước, một tay giơ trước
mặt người đàn ông kia. Không để cô như ý, người đàn ông dễ dàng bắt được tay cô, chỉ xoay tròn một cái cả người cô nằm trong ngực anh, lệ trong
mắt đã được cô kìm chế , dọc đường đi trong lòng cô run run sợ hãi vào
giờ khắc này đều nổ tung.

“Tại sao anh có thể làm như vậy? Tại sao anh có thể. . . . . ." Tại sao có thể lấy bệnh tình của mẹ ra hù cô.

Nhẫn nhịn không được, lệ trong mắt đã rớt xuống, Tử Ca giơ hai chân đạp anh một cái, sự ủy khuất trong lòng cùng sự sợ hãi lập tức bộc phát ra
ngoài, khiến cô muốn phát tiết lên người khác, động tác của cô khiến
chân mày Mộ Diễn nhíu chặt, anh ôm lấy cô đặt cô lên bả vai, bàn tay giữ đôi chân đang đạp loạn của cô, động tác này khiến Tử Ca cả kinh, đầu
hơi rũ xuống, cô cảm thấy cả đầu đang treo lơ lửng, trong lòng dâng lên
cảm giác khẩn trương.

"Anh. . . . . . Để tôi xuống. . . . . ." Tử Ca giùng giằng muốn thoát khỏi bàn tay anh, nhưng tư thế như
vậy khiến cô suy sụp hoàn toàn, sắc mặt đỏ bừng không biết là vì động
tác của anh hay vì cảm giác của bản thân, trực giác nổi lên một trận khó chịu.

Người đàn ông nặng nề vỗ vào mông của cô,
thấp giọng lộ ra vẻ uy hiếp, "Nếu không nghe lời tôi sẽ đem cô ném ra
ngoài."

"Trình Lan. . . . . ." Tử Ca thất thanh thét chói tai.


"Đến, đến." Cô hốt hoảng phải dùng loại ngôn ngữ này để ám chỉ

"Người nào đưa cho cô lá gan, lại dám không nhận điện thoại của tôi." Âm thanh của Mộ Diễn rất lạnh, mang theo cảm giác bị chọc giận, không vui. Rạng
sang, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng nói của
người nhà bệnh nhân. Tiếng nói của anh vang vọng, gõ vào lỗ tai của Tử
Ca

"Mộ Diễn, anh khốn kiếp, để tôi xuống, tôi chỉ ngủ quên mà thôi. . . . . ." Tử Ca gấp gáp giải thích, tư thế này khiến cô
cực kỳ khó chịu.

Mộ Diễn liều mạng ôm cô hướng ra bên
ngoài, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua người đàn ông nào như vậy, Trình Lan bước lên trước muốn ngăn cản động tác của Mộ Diễn, ai ngờ tay vừa mới giơ lên liền bị anh bắt lại, hất tay ra, bỏ lại cô ta ở phía
sau.

Mộ Diễn đặt chân bước, tay đè xuống một
cái, cánh tay bền chắc của anh ghim chặt ở vòng eo mảnh khảnh của Tử Ca, giam cô ở trong ngực của mình, con ngươi sâu lạnh đặt ở trên người
Trình Lan quay một vòng, môi mỏng nhẹ nhàng khạc ra từng chữ độc ác,
"Trình Lan? Cô có làm cho Sở Luật vui mừng không? Tôi cho là thủ đoạn
như vậy cô thấy cũng nhiều rồi chứ."

Động tác của anh mập mờ, Tử Ca quay đầu đi hừ nhẹ, "A, người khác còn xấu xa kém anh rất nhiều, Mộ Diễn, anh là người như vậy sao?"

Mộ
Diễn không để ý, phân phó tài xế trở về biệt thự. Thân hình cao lớn của
anh vừa bước vào khiến cả hàng ghế phía sau đột nhiên chật chội, Tử Ca
cố ý né sang một bên, kéo ra khoảng cách an toàn

Cả người bị anh đẩy mạnh ngã về phía sau, Tử Ca đau nhíu mày, Mộ Diễn
nghiêng người, nửa người ngồi ở buồng xe, nửa người bao trùm lấy cô,
trên cánh tay cô lộ ra vết bầm, Ánh mắt Mộ Diễn rất lạnh, anh nhẹ nhàng
di chuyển đầu lưỡi lên vết thương, "Thuộc họ nhà mèo sao? Móng vuốt đủ
lợi hại!"

"Hạ Hạ." Thanh âm của anh trầm thấp, khóe mắt mang theo một nụ cười, có khả năng đầu độc lòng người , Tử Ca lại bị
anh gọi một tiếng Hạ Hạ, ánh mắt mất khống chế đến nỗi rơi lệ.

Không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt mềm yếu.

Tử Ca ngước mắt nhìn, chỉ thấy Mộ Diễn nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mày hơi
nhíu lại, có vẻ đang mệt mỏi. Trong lòng Tử Ca có cảm giác mềm mại, cô

nhẹ nhàng động thân, cũng không giãy giụa nữa.

Xe
dừng ở trong biệt thự, Tử Ca đuổi tài xế đi xuống, cô không gọi Mộ Diễn
dậy, cô cũng biết chẳng qua Mộ Diễn chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, nói
tóm lại, cô cũng không muốn quấy nhiễu anh.

Anh nhắm mắt
lại dáng vẻ ít đi một phần sắc bén, nhiều thêm một tia dịu dàng. Tử Ca
theo dõi anh một lát, đàn ông, cần gì phải đẹp trai như vậy? Khó trách
bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ vây quanh

Nghĩ đến tối
hôm qua, trong điện thoại có giọng phụ nữ, cảm giác Tử Ca lo sợ không
yên bị kéo trở về. Cô kinh ngạc nhìn gò má của Mộ Diễn , trong lòng có
một loại cảm giác mang tên mất mát đang từ từ lan tràn trong lòng

Không gian cực kỳ yên tĩnh, Tử Ca nhìn dáng vẻ tuấn lãng của anh, trong lòng
chứa đầy cảm xúc, người đàn ông như vậy, đến tột cùng thì dạng phụ nữ
nào mới hợp với anh đây?

Chẳng qua là, vô luận là người phụ nữ như thế nào, cũng không phải là cô.

Con ngươi đen như mực mở ra, Tử Ca sợ đến nỗi tâm chấn động mạnh một cái,
trong đôi mắt mềm mại chứa đựng nhiều tình cảm không kịp thu hồi nhìn
thẳng vào mắt anh, Tử Ca hốt hoảng vội vã thu hồi tầm mắt, luống cuống
tay chân định đẩy cửa xe đi ra ngoài, lại bị Mộ Diễn kéo lại.

Hơi thở của đàn ông áp gần, hơi thở ấm áp phả vào gò má cô, Tử Ca lặng

nhìn khuôn mặt của Mộ Diễn đang phóng đại trước mắt mình, cô ngừng thở,
nhịp tim kịch liệt muốn nổ tung, nhưng là, cô không muốn né ra.

Cái cảm giác ham muốn đó khiến thân thể Tử Ca khẽ run lên, trong lòng mang
theo chút sợ hãi không khống chế nổi, cô càng né ánh mắt của anh càng
nóng bỏng, lại phát hiện thân thể mình như bị tiêm thuốc, mềm nhũn một
dạng.

"Đáng chết, tiểu yêu tinh." Thanh âm của
Mộ Diễn lộ ra vẻ không bình thường, trong con ngươi hắc ám dấy lên một
ngọn lửa, bàn tay không khách khí chế trụ sau gáy Tử Ca , "Hạ Hạ, đốt
lửa thì phải phụ trách tắt lửa."

Dục vọng của anh
tới vừa vội vừa nhanh, cuồng mãnh khiến cho người ta sợ, Tử Ca định mở
cửa xe chạy ra ngoài, ai ngờ Mộ Diễn nhanh tay kéo cô quay ngược trở
lại, "Mộ Diễn. . . . . . Anh . . . . ."

Chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn cực kì nhẹ nhàng, nụ hôn của anh mang theo khát vọng
nguyên thuỷ trực tiếp lướt qua môi cô, Tử Ca không tự chủ khẽ liếm môi
dưới, nhưng trong nháy mắt dục vọng đã sớm bừng tỉnh mênh mông.

"Ưm . . . . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận