"Ewing ghi được bao nhiêu điểm rồi?" Relvin hỏi.
"Bảy cú ba điểm, hai mươi mốt điểm rồi." Owen trả lời.
"Năm ngoái lúc đấu với AZU, cậu ghi được bao nhiêu điểm?"
"Ba mươi hai." Owen đáp.
"Còn bốn cú ba điểm nữa, Ewing sẽ vượt qua kỷ lục của cậu." Trong giọng của Relvin có chút hả hê.
Nhưng cười trên sự đau khổ của người khác xong, tròng lòng Relvin lại thấy lạnh lẽo.
UFR của anh ta hoàn toàn không có ai là tay ném thiện xạ giống như Owen hay là Ben, giờ lại có thêm Ewing cũng tiến vào hàng ngũ tay ném đỉnh cao, DK không khác gì hổ mọc thêm cánh.
Lúc này, Edgar đang muốn chuyền bóng sang cho Ben, nhưng Nhiếp Xuyên đã chạy gần đến chỗ họ, ai ai cũng đoán Nhiếp Xuyên sẽ cắt đứt đường chuyền của AZU.
Ceston dường như cũng đã sớm nghĩ đến điểm này, bước một bước lướt thật rộng, ngay trước khi Nhiếp Xuyên cướp được bóng, anh ta đã tiếp được đường chuyền, nhạy bén vòng qua Nhiếp Xuyên, nhắm thẳng về phía dưới giỏ của DK.
Edgar chuyền bóng xong trên lưng cũng rớt một tâng mồ hôi lạnh, nếu không phải Ceston hiểu rõ Nhiếp Xuyên, có sự chuẩn bị từ trước, bọn họ có khi đã mất bóng rồi!
Ceston dẫn bóng vào khu ném phạt, cùng Reese đối đầu.
Anh ta không ngừng sử dụng động tác giả, cố gắng vượt qua Reese, nhưng Reese vẫn di chuyển gọn ghẽ như cũ, trong ánh mắt để lộ ra cảm giác ngột ngạt, khiến Ceston cảm nhận được rõ sự quyết tâm trong đó, Ceston không muốn lãng phí thời gian dây dưa với Reese nữa, vả lại Nhiếp Xuyên cũng đã sắp áp sát đến phía sau anh ta, một khi bọn họ trước sau phối hợp công kích, xác suất để mất bóng của anh ta sẽ rất lớn.
Ceston quyết đoán đưa bóng chuyền cho Ben, Ben trực tiếp nhảy lấy đà, không ngờ Nhiếp Xuyên vốn đang chạy đến phía sau Ceston lại bất thình lình đổi hướng, vọt tới.
Mắt cá chân người này rốt cuộc làm bằng cái gì vậy!
Ben nín thở, Nhiếp Xuyên đã phá được hai cú ném tốc độ của cậu ta rồi, cú ném lần này nhất định không thể để bị như thế nữa!
Ben nhanh chóng ra tay, Nhiếp Xuyên nhảy lên không, độ cao khiến trong lòng Ben không hiểu sao sinh ra cảm giác sợ hãi, nhưng bóng vẫn sượt qua đầu ngón tay đối phương, lọt qua khung lưới.
AZU một lần nữa vượt lên dẫn trước trong gang tấc.
Nhưng Nhiếp Xuyên cũng không cho AZU có cơ hội thở lấy hơi, nhanh chóng dẫn bóng đột phá hàng phòng ngự của Ben và Bracy, đối mặt với Ceston, Nhiếp Xuyên chỉ làm một động tác lắc vai vờ như muốn chuyển hướng, sau đó lập tức đưa bóng sang cho Reese.
Ceston tức khắc quay người truy cản Reese, Reese bị kẹp giữa Edgar và The Rock, nhìn thì vô cùng mạo hiểm, nhưng thực tế trong lòng đã nắm chắc, chuyền bóng sang cho Black Mount.
Black Moount đối mặt với sự phòng thủ trên không của The Rock không chút do dự nhảy lấy đà, tất cả mọi người đều nghĩ anh ta sẽ cùng The Rock đọ sức, nhưng không ngờ Black Mount vậy mà lại đưa bóng vòng qua dưới cánh tay The Rock, lên rổ.
Một khắc đó, trong mắt mọi người thời gian như ngưng đọng lại, thân thể Black Mount ở trên không bất ngờ biến hóa linh hoạt.
"Làm tốt lắm!" Bình luận viên Robert không nhịn được đứng bật dậy vỗ tay, "Ai nói Black Mount chỉ có sức mạnh! Không phải chỉ có slam dunk mới là chơi bóng, cái này cũng là năng lực của cậu ta!"
Khán giả cuồng nhiệt vỗ tay, biểu đạt lòng khen ngợi đối với Black Mount.
AZU cũng không định để DK được dễ chịu, Ceston dẫn bóng lắt léo xông lên như làm ảo thuật, sau khi vượt qua Ewing và Carlo, đối mặt với Nhiếp Xuyên, anh ta vờ như muốn nhảy lên ném rổ, lừa Nhiếp Xuyên nhảy lên, Nhiếp Xuyên nhận ra đó là động tác giả, phối hợp theo làm bộ như muốn nhảy lên, nhưng thực tế thì hai chân cậu hoàn toàn không cách khỏi mặt đất.
Nhiếp Xuyên đoán Ceston sẽ cắt bóng về hai phía, lại không ngờ được là anh ta lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với cậu, đưa bóng chuyền cho Bracy ở một bên khác, đây hoàn toàn là phiên bản bước lùi mà Nhiếp Xuyên am hiểu nhất.
Bracy đột phá hàng phòng ngự của Black Mount, lập tức muốn lên rổ, Reese đã tới kịp, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chém bóng trong tay Bracy xuống, ra tay nhanh đến nỗi khiến người ta líu cả lưỡi.
Mà Bracy thì có cảm tưởng như cổ mình cũng bị chém đứt theo.
Tiếng hô kinh ngạc của khán giả không ngừng vang lên.
Tất cả đều toát mồ hôi lạnh.
Nhưng tuy Reese đã phá bóng xuống, Edgar lại đón được bóng dẫn đi, một lần nữa nhảy lên dunk, tất cả phát sinh quá nhanh, Black Mount nhảy lấy đà muộn hơn đối phương, Edgar được điểm.
"A..." Relvin bụm miệng, lúc này AZU lại dẫn trước DK bốn điểm.
"Thực sự không nên xem thường nhưng cầu thủ khác của AZU, cho dù ánh sáng thuộc về Ceston và Ben đều đã bị đoạt đi, nhưng AZU có thể đi tới ngày hôm nay, chỉ dựa vào vầng hào quang của hai người họ là không thể nào." Owen lên tiếng nói.
"Đối với DK, không phải cũng như vậy sao?" Relvin hất cằm cười nói.
Lúc này Nhiếp Xuyên đang dẫn bóng, một lần nữa đối mặt giằng co với Ceston, Reese rất nhanh đã tới tiếp ứng, Bracy cũng gia nhập cuộc chiến, tức thì tình huống trở nên vô cùng hỗn loạn.
"Trận đấu ngày hôm nay thực sự là quá gay cấn, trình độ hoàn toàn không kém một trận NBA..." Ingrid dùng sức vỗ vỗ lồng ngực mình.
"Ngay cả ở NBA cũng rất khó mà thấy được một trận đối đầu trình độ cao như vậy." Ngón tay Robert vô thức bấu chặt lấy mép túi quần.
Thời gian thi đấu còn lại chưa đầy ba phút, Nhiếp Xuyên biết mình đã thấm mệt, rất mệt.
Giống như khi đối chiến với Raven Harvey, hai chân nặng như rót chì, cậu không dám chắc mình còn có thể chạy nhanh như thế nào, nhảy cao ra sao, còn có thể tiếp tục cắt đứt đường chuyền của Ceston nữa hay không, nhưng cậu biết vào lúc này mình không thể thả lỏng, cậu nhất định phải cố gắng trụ đến phút cuối cùng.
Nhiếp Xuyên có một loại dự cảm, chỉ cần vượt qua lần này, cậu sẽ đi được càng xa hơn!
Từ hô hấp của Nhiếp Xuyên, Ceston biết áp lực mình tạo ra cho cậu ở nửa hiệp thi đấu đầu tiên đã có hiệu quả.
Hiện giờ muốn đè chết con lạc đà chỉ còn cần cọng rơm 'thời cơ' kia nữa thôi.
Mà Nhiếp Xuyên cũng rất rõ điểm này.
Cậu lắc trái lắc phải tìm cơ hội đột phá nhưng đều bị Ceston chặn kín, Ceston phòng thủ áp sát như này chính là đề đề phòng Nhiếp Xuyên lùi lại, anh ta không cho cậu có không gian hoạt động, điều này khiến Nhiếp Xuyên không tìm được góc độ thích hợp để chuyền bóng cho đồng đội.
Thời gian từng giây tùng phút trôi qua, Nhiếp Xuyên nghiến chặt răng, tầm mắt của cậu xẹt qua vai Ceston, thấy Reese đang bị Bracy phòng thủ.
Nhưng cho dù chỉ liếc qua một chút như vậy, Nhiếp Xuyên vẫn có thể nhận ra rõ ràng cảm xúc trên gương mặt Reese, trong ánh mắt, thậm chí là cả quyết tâm trong lòng anh lúc này.
Anh đã tin tưởng em như vậy, cảm thấy em có thể làm được bất cứ chuyện gì, có thể vượt qua tất thảy những đối thủ mà toàn thế giới đều nghĩ em không thể vượt qua.
Sự tin tưởng của anh quá mù quáng, rõ ràng là người lý trí như vậy, nhưng em cũng lại tin vào bất cứ những gì anh tin tưởng.
Bắp chân đã mệt mỏi của Nhiếp Xuyên bất chợt căng lên, đột nhiên tăng tốc, nhằm về phía cánh trái của Ceston.
Giao tất cả lại cho cảm giác, không cần suy nghĩ thêm là mình nên làm như thế nào nữa.
Bởi vì suy nghĩ vốn chính là một chuyện lãng phí thời gian.
Vô số ánh mắt bị pha đột phá này của Nhiếp Xuyên cuốn theo, toàn thế giới dường như đều nín thở chờ đợi.
Nhiếp Xuyên dẫn bóng xoay người một cái, bóng từ bên phía tay trái Ceston xẹt qua, lại bị tay phải của Nhiếp Xuyên kéo về, tiếp đó cậu vỗ bóng vào khoảng giữa hai chân đối phương, khi bóng bắn lên, Ceston nhanh chóng quay người muốn cướp bóng, Nhiếp Xuyên nhân cơ hội này tránh đi, cậu duỗi dài tay, tốc độ thay đổi trọng tâm quá nhanh, cả người như sắp ngã nhào xuống trước mắt Ceston.
Tiếng hét kinh ngạc vang lên bốn phía, nhưng Nhiếp Xuyên lại ổn định được thân thể, tất cả chỉ phát sinh trong có một chớp mắt.
Sau khi lấy lại được thăng bằng, Nhiếp Xuyên đối mặt Ceston lừa bóng qua sau lưng tránh không cho đối phương cắt đứt động tác, sau đó nghênh ngang tiêu sái chạy đi!
Ngay khi Nhiếp Xuyên ở dưới giỏ nhảy lấy đà muốn layup, khán giả dường như cũng bị một loại tâm trạng nào đó cuốn theo, bọn họ không ngừng hô lớn "Lên đi!"
Ngay cả Owen và Relvin ở trên khán đài cũng không nhịn được đứng bật dậy.
Hai chân Nhiếp Xuyên duỗi thẳng về phía sau, tư thế bật lên trong không như cánh cung đã giương lên.
The Rock muốn chặn cú ném này lại, tiếng hét của cậu ta vô cùng vang dội, nhưng cú nhảy này của Nhiếp Xuyên quá cao, năng lực ngừng trên không của cậu giúp cậu duỗi người, sau đó co lại một cách nhanh chóng, độ cao của The Rock hạ dần xuống, mà Bracy và Ceston cũng đồng loạt nhảy lên.
Nét mặt Ceston vô cùng quyết đoán dứt khoát, ánh mắt như muốn giết chết Nhiếp Xuyên, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn hướng về phía trước, xuyên qua cánh tay Ceston và Bracy đưa bóng vào giỏ.
Tiếng rầm rầm vang lên thật lớn, khán giả trợn to hai mắt không dám cả thở.
"Tốt!" Owen vỗ tay thật mạnh, tiếp đó tiếng hoan hô và vỗ tay của khán giả cũng vang lên không dứt.
Lúc Nhiếp Xuyên tiếp đất, cậu biết mình không thể giữ được thăng bằng nữa, nhưng đã có người đỡ lấy lưng cậu.
Nhiệt độ nóng bỏng đó, xúc cảm trong lòng bàn tay kia, Nhiếp Xuyên không cần quay đầu lại cũng biết người đó là ai.
Thi đấu còn lại chưa đầy một phút rưỡi, DK chỉ kém AZU có hai điểm.
"Tôi cho em ba mươi giây nghỉ ngơi, ba mươi giây sau, chúng ta phải khiến AZU hoàn toàn tuyệt vọng." Reese quay người chạy đi.
Nhiếp Xuyên nhìn theo bóng lưng đối phương, cậu biết mình muốn cái gì, cũng biết phải làm thế nào mới có thể hoàn thành mục tiêu đó.
"Nhiếp Xuyên không được rồi..." Relvin lo lắng nói.
"Còn hơn một phút, đủ để xoay ngược kết quả trận đấu mấy lần rồi.
Nhưng đối với Nhiếp Xuyên mà nói, chỉ cần kiên trì ba mươi giây thôi, ba mươi giây cũng đủ để cậu ta áp chế Ceston trong thời khắc quan trọng nhất rồi." Owen thở ra một hơi.
Có lẽ trước đó, rất nhiều người đều đánh giá AZU cao hơn, nhưng thi đấu đến giờ phút này, không có ai dám chắc AZU có thể giành được chiến thắng cuối cùng.
Ceston tuy là cũng rất mệt mỏi, nhưng nhìn Nhiếp Xuyên đang đứng cách đó không xa, chạy chầm chậm theo, rõ ràng là cậu đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, anh ta biết mình nhất định phải nhanh chóng ghi điểm!
Đối mặt với Carlo và Reese, tốc độ pha chuyền bóng cắt chéo của anh ta càng lúc càng nhanh, biến hóa cũng càng linh hoạt hơn, nhưng khả năng phòng ngự của Reese có thể dùng mấy chữ 'tinh tế chuẩn xác' để hình dung, Carlo ở bên cạnh tạo áp lực cho Ceston, Ceston ung dung vượt qua Carlo lại bị Reese chặn trước mặt, tình huống vô cùng mạo hiểm, anh ta đưa bóng về phía sau, Ben nhận bóng lập tức nhảy lên ném rổ!
"Ngăn cậu ta lại ——" Huấn luyện viên Gordon ở ngoài sân hét to.
Ewing ở gần chỗ Ben nhất chạy lại như điên, mắt thấy tay Ben đã đưa bóng qua đầu, Ewing không để ý đến tất thảy, liều lĩnh nhảy lên, đầu ngón tay đâm vào bóng.
Bóng đập vào thành rổ, bên dưới Black Mount bị The Rock chặn ở vòng ngoài, vị trí rất bất lợi.
Black Mount nghiến chặt răng, cho dù vị trí không tốt cũng phải cướp được bóng về!
Hai cầu thủ có chiều cao nổi trội nhất đồng thời nhảy lên, tình cảnh hết sức hoành tráng!
Tay Black Mount từ phía sau duỗi dài ra, ngay trước khi The Rock chạm được vào bóng có một giây thì mạnh mẽ cướp lấy bóng.
Toàn tường một lần nữa sôi trào, sức mạnh kia chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm nhận được rõ rệt.
Black Mount nhanh chóng chuyền bóng ra, tốc độ đường chuyền cực nhanh: "Nhất định phải ghi điểm!"
Ceston nhảy lên muốn cắt bóng, nhưng tốc độ bóng quá nhanh khiến anh ta bỏ lỡ cơ hội.
"Đường chuyền này thật dự rất có phong cách của Nhiếp Xuyên! Không hổ là đồng đội với nhau có khác!" Bình luận viên Robert cám thán một câu, "Black Mount lại một lần nữa chứng minh được thực lực của mình!"
Reese đón bóng, kéo tất cả mọi người cùng chạy, Ceston bám sát phía sau, Edgar và The Rock nhanh chóng quay về phòng thủ, Bracy hạ thấp trọng tâm muốn cướp bóng.
Trong thời khắc nguy hiểm nhất, Reese chuyền bóng đi, Carlo nhận bóng lao nhanh đến dưới giỏ, chuẩn bị lên rổ ghi bàn!
Edgar và The Rock đồng thời ngăn chặn, tất cả mọi người đều nghĩ Carlo sẽ chuyền bóng sang cho Black Mount vừa tới tiếp ứng, nhưng lúc này trong mắt Carlo không còn bất cứ cái gì nữa, ngoại trừ mục tiêu của mình.
Carlo đổi động tác từ lên rổ thành úp rổ, thân thể xoay một cái, xuyên qua The Rock và Edgar, bóng đi vào lưới, chấn động đến mức mọi người ở bên dưới ngước lên nhìn mà một lúc lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.
"Shh ——" Tiếng hô kinh ngạc nổi lên bốn phía.
Ingrid vỗ vỗ lồng ngực mình: "DK thật sự là muốn khiến mọi người sợ vỡ tim mà!"
Carlo quay đầu lại, thấy Ewing đang duỗi cả hai tay giơ ngón cái về phía mình, thật chả mấy khi thấy tên này chịu cổ vũ cho anh ta như vậy!
"Xem ra, người có khả năng ghi bàn của DK không chỉ có mình Reese." Relvin thở hắt ra một hơi, "May mà trận bán kết không đụng trúng DK."
"Bên dưới có Black Mount và Carlo, vừa có khả năng ghi điểm, vừa có năng lực tranh bóng dưới rổ.
Vòng ngoài có Ewing, tuyệt đối là điểm sáng trong trận đấu ngày hôm nay, danh tiếng không hề thua kém Ben Robbins.
Reese cắt bóng ghi điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, Nhiếp Xuyên lại càng nằm ngoài dự đoán của mọi người, một mình đối chọi với Ceston.
Nếu trận này bọn họ thắng, thì đây mới gọi là đội hình hoàn hảo nhất."
Thời gian thi đấu còn lại năm mươi sáu giây, AZU bị san bằng điểm số một lần nữa tràn lên tấn công nhanh, Ceston dẫn bóng vượt qua bên người Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên nghe nhịp tim đập của mình: Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp...
Sau đó là tiếng hô của Reese chuyền đến: "Chạy đi! Nhiếp Xuyên!"
Giống như là bừng tỉnh khỏi cơm mê, Nhiếp Xuyên quay người, nhanh chóng chạy đi, xuyên qua tiếng hô sôi trào trên sân bóng.
"Nhanh quá..." Relvin nhìn mà choáng váng, "Cứ tưởng là...!Cậu ta không được nữa rồi chứ..."
Nhiếp Xuyên dùng một động tác giả, thoải mái vượt qua Ben vừa chạy tới phòng thủ, động tác trôi chảy dứt khoát, giống như được thần trợ giúp vậy!
Carlo đã bị Ceston vượt qua, anh ta xông thẳng đến dưới giỏ!
Black Mount bị The Rock kèm lại, không nhảy lên được, Reese và Nhiếp Xuyên đi tới hai bên trái phải của Ceston, ăn ý che kín khung rổ, Ceston chuyển bóng từ tay phải sang tay trái, tay trái đưa ra sau, muốn chuyền bóng về cho Ben, nhưng Nhiếp Xuyên đột nhiên ở trên không thay đổi tư thế, chém bóng xuống, Carlo chạy tới dẫn bóng đi, Bracy cùng Edgar đồng thời đi lên ngăn cản, Carlo không chút do dự chuyền bóng cho Ewing!
Lúc này Ewing vừa mới chạy qua vạch giữa sân, Ben ở sau lưng cậu ta định ra tay cướp bóng, nhưng Ewing đột nhiên dịch sang một bên, tránh được tay Ben, sau đó lập tức nhảy lấy đà, ném bóng ra!
"Không cần vội như vậy!" Bình luận viên Robert la lớn.
Black Mount, The Rock, Carlo và Edgar đều gấp rút chạy đến dưới giỏ, chuẩn bị một trận đại chiến tranh bóng bật bảng, nhưng Ewing vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, cậu hơi ngửa đầu, tựa như người hành hương tìm được về vùng đất thánh.
Bóng ung dung lọt qua khung lưới, cách lúc thi đấu chấm chút còn hai mươi tư giây, DK vượt lên dẫn trước AZU!
"Ewing quá tuyệt luôn!"
"Tay ném thần thánh!"
Ewing hiểu rõ, cậu ta có thể thoải mái tự tin ra tay như vậy, là vì cậu ta có những đồng đội đáng tin cậy nhất!
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, AZU phản công càng thêm điên cuồng.
Ceston dẫn bóng, bước tiến cùng nhịp điệu của anh ta làm cho Nhiếp Xuyên bám theo vô cùng vất vả chật vật, thậm chí còn suýt té ngã, Ceston vượt qua Nhiếp Xuyên, tiến vào vòng cấm địa, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn bám sát theo.
Khán giả nín thở, mấy vị bình luận viên cũng quên cả nhiệm vụ thuyết minh của mình.
Tay trái Ceston chuyền bóng, tránh đi Nhiếp Xuyên ở phía bên phải, nhưng Nhiếp Xuyên lại cố ý để mình chậm hơn đối phương một nhịp, vòng ra phía sau Ceston ra tay cướp bóng, uy hiếp như vậy khiến Ceston không thể không nhanh chóng đưa bóng đi, Edgar nhận được bóng xong lại bị Carlo áp sát đeo bám, cậu ta chuyền bóng về cho Ben.
Ben luôn tự tin vào năng lực kiểm soát bóng của mình trội hơn Ewing, nhưng cậu ta liên tục làm ba động tác giả vẫn không thể lừa bóng qua Ewing, sự quyết tâm trong mắt Ewing khiến Ben cảm thấy vô cùng áp lực, không thể không đưa bóng chuyền cho Bracy.
Nhưng bóng còn chưa đến được tay Bracy, chỉ thấy một bóng người lao vụt qua, bóng đã bị Nhiếp Xuyên mang đi mất.
Ceston quay sang nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Nhiếp Xuyên lấy đâu ra thể lực và tốc độ như vậy nữa? Chuyện này quả thực không phải chuyện mà con người có thể làm được!
Rất nhanh, kinh ngạc đã biến thành sợ hãi, Ceston nhanh chóng đuổi theo truy cản.
Thời gian chỉ còn lại mười giây.
Nhiếp Xuyên dẫn bóng, một đường lao đi như vũ bão, Ben bị động tác của cậu đánh lừa ngã nhoài ra sân, tiếp theo lại một động tác lắc vai, vọt qua bên trái Bracy, sau đó lại một bước lướt thăm dò, khiến Edgar thiếu chút nữa bổ nhào lên trên người Bracy.
Nhưng động tác Ceston từng dùng đề đối phó với cậu, giờ Nhiếp Xuyên đầu bắt chước lại hết, thậm chí tốc càng nhanh hơn, càng linh hoạt hơn.
Nhiếp Xuyên vừa vọt đến dưới giỏ, Ceston đã bắt kịp cậu, thuận thế nhảy lên, chỉ chốc nữa thôi là sẽ chém được bóng trong tay Nhiếp Xuyên xuống, Nhiếp Xuyên thu bóng về.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên thực hiện động tác layup ngược giữa, cậu vẫn duy trì tư thế bay lên trên không cùng độ cao như cũ, nhưng The Rock cũng đã tới, nhảy lên ngăn cản, cực kỳ mạo hiểm, Nhiếp Xuyên một lần nữa thu bóng lại.
Trên khán đài không ít khán giả đều không hẹn mà đồng loạt đứng bật dậy: Lẽ nào đây là một cú lên rổ đảo ngược tay* à?
* Backhand Reverse Layup là lên rổ đảo ngược tay trái được sử dụng khi cầu thủ phải di chuyển dưới vành rổ từ bên này sang bên kia.
Chỗ này tôi cũng không chắc nữa, nhưng serch hình ảnh thì thấy giống giống nhau.
Raw đây: 双折叠上篮.
Có không ít người nhớ đến tình cảnh khi Nhiếp Xuyên đối đầu dưới giỏ với Raven Harvey, cậu hậu vệ dẫn bóng này có năng lực ghi điểm không thua kém gì tiền phong hàng ngoài!
Nhiếp Xuyên thu bóng lại xong, Bracy cũng nhảy lên, Ceston rơi xuống, ngước lên nhìn vào mắt Nhiếp Xuyên, trong đó là vẻ lạnh lẽo sắc bén mà anh ta chưa bao giờ thấy, dường như Nhiếp Xuyên đang chém giết tất cả những người tới phòng thủ mình, tạo nên một không gian càng rộng lớn hơn nữa!
Nhiếp Xuyên vung bóng ném về phía sau, nó khác hoàn toàn với đường chuyền của Ceston, độ cao Nhiếp Xuyên ném bóng rất cao, Ceston vừa tiếp đất lập tức quay người muốn chạy đi cướp bóng, nhưng anh ta không ngờ được là, Reese vừa chạy qua khỏi vạch ném phạt chưa tới hai bước đã nhảy lên lấy đà, trong mắt những người khác, anh giống như đang bước trên không khí, thân thể hơi ngửa về phía sau, hai chân căng lên, đón bóng trên không!
Từ khoảng cách xa như vậy, alley – oop!
Sức bật như vậy thực sự quá điên rồ!
Thời gian tựa như ngưng đọng lại, khiến người ta không thể động đậy, Reese úp bóng vào rổ, lực mạnh như muốn đập nát tất cả, thời gian trong nháy mắt đó lại bắt đầu điên cuồng chảy đi.
Theo nhịp úp rổ của Reese, Nhiếp Xuyên cũng vừa lúc tiếp đất.
Hai lần ra tay lên rổ vừa rồi đã làm hao sạch thể lực của cậu, Nhiếp Xuyên lảo đảo ngồi bệt xuống đất, nhưng vẫn kiên quyết ngước đầu, nhìn thân hình nhảy lên úp rổ của Reese.
Thật sự rất chói mắt, trần nhà rõ ràng rất cao rất xa dường như cũng sắp vỡ tan ra rơi xuống.
Cậu nhớ đến cú úp rổ khi mình gặp Reese lần đầu tiên kia.
Trong âm thanh huyên náo xung quanh, vỏ bọc của mọi thứ trong mắt Nhiếp Xuyên dường như đều bị xé ra lộ ra bộ dáng nguyên bản chân thật nhất.
Reese cúi đầu nhìn Nhiếp Xuyên.
Đó là ánh mắt mạnh mẽ nhất trên đời này mà Nhiếp Xuyên vẫn không ngừng đuổi theo.
Thời gian thi đấu đếm ngược về không, điểm số chung cuộc là 95 – 90.
Nhiếp Xuyên thở hổn hển, chậm rãi bò lên.
"DK thắng rồi..." Relvin ngơ ngác nói.
"A...!Đúng vậy.
Bất ngờ, rồi lại thấy đó là chuyện đương nhiên." Giọng Owen hơi run run.
"Thắng rồi...!Đúng không?" A Mao dùng sức dụi dụi hai mắt mình.
Chu Bân hơi nhếch miệng, nói không ra lời.
Reese cúi người xuống, kéo Nhiếp Xuyên đang ngồi bệt dưới đất lên, ôm cậu thật chặt vào trong ngực mình.
Tiếng hò hét cổ vũ trong sân vận động vang lên đinh tai nhức óc, Nhiếp Xuyên cảm thấy não cậu sắp bị tiếng ồn ở đây lật tung lên rồi.
Ban tổ chứ giải đấu đang đọc thông báo bế mạc, tuyên bố quán quân của năm nay, nhưng Nhiếp Xuyên lại chẳng nghe được cái gì.
Cậu dùng sức thở hổn hển, tựa như tận thế đã tới, cho dù trong đầu Nhiếp Xuyên biết đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Reese ấn đầu cậu áp vào trong lòng anh, tai trái của cậu dán lên ngực Reese, tai phải bị bàn tay anh che kín.
Tiếng hít thở của Reese tựa như thủy triều, như mây trôi, kéo theo suy nghĩ của Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên giơ tay lên, dùng sức ôm lấy lưng Reese.
Các đội viên khác của DK cũng điên cuồng vọt lên, Black Mount, Carlo, Ewing tiến lên ôm lấy Reese và Nhiếp Xuyên.
"Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thực sự thắng rồi!"
"Ôi trời ơi! Thật sự thắng rồi!"
Chuck và bọn Peter cũng lao lên, Nhiếp Xuyên và Reese bị mọi người vây quanh tầng tầng lớp lớp, đến nỗi gió thổi cũng không lọt, gần như không có ai có thể nhìn rõ hai người họ nữa.
Đầu Nhiếp Xuyên bị đối phương nâng lên, sau đó đôi môi cậu đột nhiên bị ngậm lấy, đó là một nụ hôn điên cuồng, điên cuồng đến mức có thể hủy diệt Nhiếp Xuyên, môi lưỡi quấn quýt, hai người dán chặt lấy nhau, không thể tách rời.
Lớn gan như thế, không thèm để ý đến hết thảy như vậy, Nhiếp Xuyên chưa từng cảm thụ.
Cậu dùng sức đáp lại Reese, hơi thở của hai người va chạm rồi quyện vào nhau, như thể đã hoàn toàn lột xác.
Reese không nói gì với Nhiếp Xuyên, nhưng cậu lại cảm thấy Reese đang nói với cậu, rất nhiều, rất nhiều điều.
Bọn Carlo và Ewing đang ôm hai người họ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ, dùng sức ôm lấy bọn họ, che chắn kín kẽ cho hai người, ở trong sự chú ý của mấy vạn người, cùng ánh đèn flash không ngừng chớp nháy, họ vẫn chìm trong thế giới riêng của mình, tận tình cảm thụ lẫn nhau.
Trong đầu Nhiếp Xuyên có vô số hình ảnh lướt qua.
Từ lần đầu tiên Reese xuất hiện trước mặt cậu, lần đầu tiên cùng anh luyện tập ở sân thể dực, lần đầu tiên anh dẫn cậu đến sân bóng rổ ở nhà kho, hay là lần đầu tiên khi anh hôn cậu trong thư viện trường...!Nhiếp Xuyên phát hiện, hóa ra cậu và Reese lại có nhiều lần đầu tiên như vậy.
Reese luôn hết lần này đến lần khác dẫn dắt cậu, giúp cậu làm được những chuyện còn khó tin hơn cả trong những giấc mơ hoang đường nhất.
Nước mắt của Nhiếp Xuyên tràn ra khỏi khóe mắt, rơi xuống, hai người bọn họ không thể chống đỡ nổi sức nặng cùng sự cuồng nhiệt của đám đông nữa, rốt cuộc ngã xuống dưới sàn.
Reese vẫn cẩn thận giơ tay chắn trước mặt Nhiếp Xuyên, bảo vệ cậu.
Đây chính là thế giới mà Reese cho cậu, thoạt nhìn rất nhỏ bé, không chứa nổi cái gì.
Nhưng thực ra lại rộng rãi khoáng đạt, phong phú vô cùng.
Cờ cổ vũ của DK tung bay khắp sân, đội cổ động cũng nhảy múa ở bên cạnh.
Bình luận viên Robert vô cùng kích động: "Các anh biết không? Đây không phải là một màn lội ngược dòng, mà là sự trở lại của nhà vua! Sau nhiều năm, DK rốt cuộc không chỉ tiến vào trận chung kết NCAA mà còn giành được chức quán quân!"
"Chuyện này thực sự khó mà tin được...!Nhưng nếu quán quân không phải là DK, thì thực sự khiến người ta thấy không cam lòng!" Ingrid dùng sức vỗ tay, giọng hơi run run, "Đây chính là trận đấu đặc sắc nhất mà tôi được xem ở NCAA mấy năm qua!"
"Tôi đã thấy một đội bóng tiền đồ vô lượng, khiến người ta không khỏi mong đợi vào tương lai của bọn họ!"
Nhìn DK đang ăn mừng chiến thắng, các cầu thủ AZU sững sờ tại chỗ, bọn họ dường như còn chưa kịp nhận ra, mình đã để lỡ ngôi vô địch.
Ben chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn điểm số, nước mắt không kìm được trào ra.
Cậu ta cúi đầu, bả vai không ngừng run rẩy.
Ceston ở bên cạnh vươn tay dùng sức xoa xoa đầu cậu ta: "Tại sao lại khóc?"
"Chúng ta...!Chúng ta thua mất rồi..."
Edgar, The Rock cùng Bracy cũng đi tới, ôm nhau an ủi.
Ceston nhìn về phía DK đang vui sướng ăn mừng, hoàn toàn không trông thấy được thân ảnh của Nhiếp Xuyên và Reese nữa.
"Đây chỉ là khởi đầu cho một trận chiến khác mà thôi...!Rốt cuộc cũng có một đối thủ xứng tầm." Khóe môi Ceston chậm rãi cong lên.
Sau gần nửa tiếng, các thành viên DK rốt cuộc cũng chịu tản ra, đứng lên, Nhiếp Xuyên điều khiển thân thể đã không còn chút sức lực nào của mình đi ra giữa sân bóng.
Ceston lững thững đi tới, vươn tay ra với hai người họ: "Các cậu rất mạnh."
Nhiếp Xuyên hãy còn đang bận điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân, cậu không ngờ Ceston sẽ trực tiếp thừa nhận đối thủ của mình như vậy.
"Sang năm gặp lại, mỗi năm, NCAA đều sẽ xuất hiện những người mới khiến người ta phải mở rộng tầm mắt, mà qua trận ngày hôm nay, ai ai cũng sẽ không ngừng tiến bộ, cho nên, lần sau chạm mặt trên sân đấu, hươu chết vào tay ai vẫn còn chưa chắc đâu."
"Đương nhiên." Giọng nói của Reese vẫn lạnh lẽo như cũ.
Nhiếp Xuyên thì chỉ cảm thấy thế giới này giống như một giấc mơ, rất không chân thực.
Cảm giác như vừa tỉnh giấc, cậu sẽ trở lại là một sinh viên mới, không ước mơ không lý tưởng trước kia.
Bọn họ làm lễ trao giải, nhận phỏng vấn của phóng viên thể thao, nghe bài phát biểu của huấn luyện viên Gordon, Nhiếp Xuyên vẫn cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, không cảm nhận được cái gì ngoại trừ sức mạnh và nhiệt độ khi Reese nắm chặt lấy tay cậu.
DK không vội vàng quay về trường học, mọi người đều đã mệt nhoài, cho nên đơn giản quay về khách sạn gần đó để nghỉ ngơi.
Huấn luyện viên Gordon bận đến muốn điên luôn, điện thoại di động của ông không ngừng đổ chuông, vô số phóng viên, các kênh truyền thông, thậm chí là người tuyển dụng của NBA đều gọi điện tìm ông, làm cho ông nghe máy thôi cũng không xuể.
Tin tức DK thắng trận đã lan truyền khắp các trang mạng xã hội, có thể tưởng tượng ra lúc này trong trường, mọi người đang điên cuồng thế nào.
Nhiếp Xuyên như trôi vào trong phòng khách sạn, điện thoại của cậu không ngừng đổ chuông, là Lynn gọi tới, nhưng cậu căn bản không còn sức để nghe điện nữa, trực tiếp ngã sấp lên đệm giường.
Trước khi ý thức hoàn toàn chím vào bóng tốt, cậu cảm giác có người tì một chân lên mạn giường, cúi người, giúp cậu cởi bỏ áo khoác thể thao, cách áo phông hôn lên sống lưng rồi lên gáy cậu, cảm giác đó vô cùng sâu sắc không tài nào xóa đi được, nếu không cẩn thận cảm nhận, sẽ bỏ lỡ mất nó.
Đối phương lật người Nhiếp Xuyên lại, giúp cậu cởi giày rồi kéo chăn đắp lên cho cậu.
Nhiếp Xuyên giơ tay, nắm nhẹ lấy cổ tay đối phương, thấp giọng nỉ non một tiếng: "Reese..."
"Ừ." Đối phương cúi xuống dựa sát vào cậu.
"Em có phải đang nằm mơ không..."
Giành được chiến thắng trận chung kết là một giấc mơ, chơi bóng rổ là một giấc mơ, mà ngay cả Reese cũng là một giấc mơ?
"Vậy sau này, không cần biết em mơ thấy gì, đều phải nói cho tôi biết."
"Tại sao?" Đầu Nhiếp Xuyên càng lúc càng nặng.
"Tôi sẽ cùng em biến giấc mơ đó thành sự thật."
Giọng nói kia khiến cho Nhiếp Xuyên cảm thấy vô cùng an tâm, trầm trầm thiếp ngủ.
Mà lúc này, ở trong căn phòng ở đối diện, Carlo và Ewing cũng mệt mỏi ngồi bẹp trên giường.
Ewing không ngừng lảm nhà lảm nhảm: "Có phải đang nằm mơ không nhỉ? Chúng ta lấy được chức quán quân rồi à?"
"Sao có thể trùng hợp như thế được, chúng ta nằm mơ y hệt nhau à?" Carlo buồn cười, vo khăn giấy thành một cục, ném lên trên mặt Ewing.
"Ôi, lúc ở trên sân đấu mà ông cũng có thể ném rổ chuẩn như vậy thì có phải là tốt không." Ewing quay đầu sang nhìn Carlo, "Mà này...!Lúc đó ông cũng thấy Reese hôn Nhiếp Xuyên đúng không?"
"Thấy, không phải chúng ta còn cùng nhau che cho hai người đó à? Trên đời này kiếm đâu ra đồng đội có tâm hơn chúng ta nữa chứ?" Carlo gối đầu lên cánh tay mình nhìn trần nhà, "Trước đó còn nghĩ sao hai người họ lại ăn ý như vậy, lăn qua lộ lại một hồi, hóa ra là hai người họ đang yêu nhau!"
"Vậy...!Lần này biểu hiện của Reese và Nhiếp Xuyên sáng chói như vậy, liệu họ có đi chơi cho NBA không?" Ewing lo lắng hỏi.
"Ông chơi cũng rất đỉnh mà, ông muốn đi chơi cho NBA à?" Carlo cười hỏi.
"Tôi đương nhiên là muốn rồi...!Nhưng mà không phải là bây giờ.
Tôi còn muốn chơi ở NCAA thêm hai năm nữa đã...!Ở đây có ông, có Black Mount, có mọi người.
Ở đây có những cái mà NBA không có." Ewing nhìn trần nhà, "Tất cả các cầu thủ chơi cho NBA đều sẽ không hẹn mà cùng hoài niệm về quãng thời gian này.
Tôi không muốn nhảy qua nó, cũng không muốn bỏ lỡ nó."
"Được, vậy chúng ta cùng nhau tận hưởng nó." Carlo cũng quay mặt sang, cùng Ewing nhìn nhau mỉm cười.
Khi Nhiếp Xuyên tỉnh lại trong phòng khách sạn, Reese đang nằm bên cạnh cậu, một tay ôm eo cậu, một tay dùng di động lướt xem báo thể thao điện tử.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi ô tô, Nhiếp Xuyên dụi mắt, lúc nghiêng đầu nhìn đến gò má Reese đang đè trên gối, tức khắc tầm mắt cậu không tài nào rời đi được nữa.
"Sao em cứ nhìn tôi thế?" Reese quay mặt sang, nhìn về phía Nhiếp Xuyên.
"Bởi vì anh đẹp trai chứ sao." Nhiếp Xuyên từ từ nhoẻn miệng cười, cậu vươn tay lấy điện thoại trong tay Reese, "Anh đang xem cái gì thế?"
"Lynn viết cho chúng ta hai chuyên mục."
"Thật à? Anh ta viết gì thế?" Nhiếp Xuyên không kịp chờ lập tức lật xem.
Phong cách viết chuyên nghiệp của Lynn thực sự khiến người ta không khỏi bội phục, anh ta phân tích một cách toàn diện về đặc điểm kỹ thuật của từng cầu thủ một trong DK, so sánh từng người trong số họ với nhưng vị trí tương tự của đội bóng khác, từ dữ liệu thu thấp được, dự đoán thứ tự những giải thưởng lớn của NCAA lần này.
Nhiếp Xuyên trợn to hai mắt: "A, Ceston quả nhiên vẫn giành được gianh hiệu vua cướp bóng! Nhưng mà...!Nhưng mà, em chỉ kém anh ta có một chút thôi này!"
"Nhưng em được bình chọn là cầu thủ dẫn bóng xuất sắc nhất." Reese nhẹ giọng nói, cúi đầu hôn lên thái dương Nhiếp Xuyên.
Trận đấu gay cấn kết thúc, sinh hoạt bình thản như bây giờ khiến Nhiếp Xuyên rất thích thú, cậu dựa vào người Reese, tiếp tục lướt xuống xem.
"Ây dô, số liệu của Ewing cũng không tệ đâu, năm nay rất có hi vọng được chọn là hậu vệ ghi điểm xuất sắc nhất!"
"Còn cả Black Mount nữa, Lynn đánh giá anh ấy hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu vua bảng rổ."
"Carlo cũng được đề cử cho danh hiệu tiền phong hàng trong xuất sắc nhất.
Năm nay DK của chúng ta danh hiệu được đề cử cứ gọi là mọc lên như nấm nha!" Nhiếp Xuyên mặt mày hơn hở, lập tức đưa ra kết luận, "Anh nhất định sẽ trở thành MVP*...!Reese, nếu bây giờ, có một đội bóng NBA hàng đầu hi vọng anh gia nhập đội bọn họ.
Anh sẽ đồng ý sao?"
*Cầu thủ xuất sắc nhất.
"Em thấy sao?" Reese hỏi ngược lại.
"Em làm sao mà biết được? Em có phải là anh đâu!" Nhiếp Xuyên phì cười nói.
Reese không trả lời cậu, Nhiếp Xuyên biết vấn đề quan trọng như vây, Reese cần có thời gian suy nghĩ thật cẩn thận.
"Em cảm thấy, nếu tôi chơi cho NBA thì là vì cái gì? Vì tiền? Hay là vì danh tiếng?" Tay Reese vòng qua vai Nhiếp Xuyên, chậm rãi vuốt ve lọn tóc rối bên tai cậu.
"Vì tiền à? Anh có thiếu tiền đâu." Nhiếp Xuyên như là nghe được một lý do gì đó rất hoang đường, "Danh tiếng lại càng không, anh vốn dĩ không để đến cái nhìn của người khác.
Nếu có một ngày anh muốn đi NBA, vậy nhất định là vì NCAA đã không còn đối thủ đáng để anh vượt qua."
"Ừ." Reese kéo đầu Nhiếp Xuyên về phía mình, hôn một cái.
"Tại sao lúc anh hôn em, em luôn cảm thấy anh rất thành kính nhỉ.
Giống như so với chức quán quân chung kết NCAA còn quan trọng hơn vậy?" Nhiếp Xuyên cười khúc khích nói.
"Em vốn dĩ đã quan trọng hơn tất thảy rồi."
Nhiếp Xuyên không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên kêu lên thất thanh: "Ấu mài gớt, Lynn thế mà nói anh là hoàng đế của DK này!"
"Ừ."
"Chờ đã...!Tại sao em lại là 'Hoàng đế nhỏ' chứ!"
"Giống như trong một bộ bài tây vậy, chúng ta là đôi át chủ bài duy nhất trong đó." Reese trả lời.
"Trọng điểm không phải là át chủ bài, trọng điểm là tại sao em lại bị gọi thành 'Hoàng đế nhỏ' kìa!" Trong giọng điệu của Nhiếp Xuyên tràn đầy sự bất mãn.
Reese dường như nghĩ đến cái gì đó, nhìn chỗ giữa hai chân Nhiếp Xuyên đang bị chăn che khuất, nói: "Em vốn rất 'Nhỏ' mà."
"Có anh mới nhỏ!" Nhiếp Xuyên tức thì bật dậy, ngồi đè lên người Reese.
Reese thong dong nằm lại trên giường: "Có vẻ tinh thần của em rất tốt nhỉ, thế em tự mình động đi."
"Có hâm mới muốn tự mình động!" Mặt Nhiếp Xuyên trong nháy mắt đỏ bừng lên, cậu vung tay một cái, ném điện thoại đi sau đó muốn bóp cổ Reese, nhưng lại bị Reese kéo lại, ôm vào trong ngực.
"Nhiếp Xuyên, buổi chiều tôi dẫn em đi gặp một người rất quan trọng với tôi."
Giọng điệu của Reese chưa bao giờ trịnh trọng mà nghiêm túc như vậy.
Nhiếp Xuyên lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực anh, gật gật đầu: "Được."
Người đó, rốt cuộc là ai?
Là Vivian, chị gái của Reese? Hay là ba của anh, James? Hay là huấn luyện viên tư nhân mà Reese tìm cho cậu, chuẩn bị cho vòng chung kết sang năm của NCAA?
Trong mớ nghi hoặc đó, Nhiếp Xuyên và Reese ăn xong bữa trưa phục vụ tại phòng.
Reese vậy mà lấy trong tủ đồ ra một bộ đồ tây, Nhiếp Xuyên cũng không biết anh bỏ nó vào trong hành lý của họ từ bao giờ nữa.
Anh đứng ở trước gương, chính lại cổ áo của mình, Nhiếp Xuyên nhìn chằm chằm vào sống lưng vừa tao nhã, vừa vững chãi của Reese.
Điều này khiến Nhiếp Xuyên sinh ra một loại ảo giác, giống như cậu và Reese đã cùng nhau trải qua rất nhiều rất nhiều năm, khi những bồng bột của tuổi thanh xuân đều trầm lắng lại, cậu cũng sẽ ngồi trên giường trong phòng của hai người như vậy, nhìn Reese mặc vào một bộ quần áo không thuộc về sân bóng.
"Em không có đồ vest." Nhiếp Xuyên mở miệng nói.
Reese quay người lại, thắt chặt cà vạt của mình, đi tới giữa hai chân Nhiếp Xuyên, cúi người hôn lên trán cậu một cái: "Không sao, em có mặc hay vest hay không cũng không vấn đề gì."
Nhiếp Xuyên bĩu môi lầm bầm một câu: "Làm cái gì vậy...!Anh mặc đồ tay, xong lại tới hôn em, cứ như mình chuẩn bị đi kết hôn ấy."
"Vậy em có muốn gả cho tôi không?" Reese ghé vào bên tai Nhiếp Xuyên, thấp giọng hỏi.
Có đôi khi, Nhiếp Xuyên thật sự không thể hiểu nổi, một người bình thường lúc nào cũng lạnh như băng giống Reese, tại sao có thể tình cờ nói ra những lời tán tỉnh mê hoặc lòng người như vậy?
"Nếu mà anh nói anh muốn được gả cho em, vậy em sẽ đồng ý."
Reese cười khẽ một tiếng, kéo Nhiếp Xuyên đứng dậy.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa, đã gặp được mấy tay phóng viên báo thể thao, Reese kéo Nhiếp Xuyên hãy còn đang ngơ ngơ ngác ngác đi, từ lối thoát hiểm đi xuống.
Mới đầu, Nhiếp Xuyên còn ngại ngùng, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu tận hưởng cảm giác cùng Reese chạy trốn như điên ở cầu thang.
Chờ bọn họ ra được khỏi khách sạn, vẫy một chiếc taxi trèo lên, Nhiếp Xuyên mới bắt đầu cười như nắc nẻ: "Này, anh nói lúc về khách sạn, liệu chúng ta có phải chạy thang bộ hộc tốc bốc ga để đi lên nữa không?"
Môi Reese cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, giơ tay xoa đỉnh đầu Nhiếp Xuyên.
Khi xe của bọn họ dừng lại ở một ngã tư đường.
Nhiếp Xuyên ngoái đầu nhìn, thấy tấm áp phích quảng cáo du lịch Hawaii được dán ở trạm xe buýt bên đối diện.
Đại dương xanh ngắt, cùng ánh nắng vàng rực rỡ.
"Hey, Reese, anh biết không? Em từng tưởng tượng không chỉ một lần, rằng khi cả em và anh đã già, liệu chúng ta có dìu nhau đi trên bãi cát ngắm hoàng hôn không?"
Nhiếp Xuyên nhìn chằm chằm vào đại dương xanh trên tấm áp phích, ngẩn người.
Reese chậm rãi nhích lại gần, ngay trong nháy mắt khi xe khởi động, thì duỗi tay ôm lấy nHiếp Xuyên: "Đối với tôi mà nói, mặt trời chỉ vừa mới mọc thôi.
Tôi sẽ mãi mãi nắm chặt tay em, cho nên em chỉ cần tiếp tục đi về phía mặt trời, không cần biết đó là lúc bình minh hay là lúc hoàng hôn."
Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười.
Xe của bọn họ dừng lại trước cửa một quán cà phê, cửa còn chưa mở, Nhiếp Xuyên đã có thể ngửi thấy mùi ca phê thơm nồng từ bên trong bay ra.
Reese đi lên trước, đẩy cửa ra.
Quán cà phê này tựa như một thế giới khác vậy, bọn họ từng bước tiến về phía trước, ở góc trong cùng của quán, có một người đàn ông mặc đồ vest đang ngồi.
Khi đối phương nhìn thấy Reese và Nhiếp Xuyên bước tới, trên môi là một nụ cười vừa kín đáo sâu sắc, lại tràn đầy sự khôn ngoan.
"Đây là huấn luyện viên Melson, huấn luyện viên câu lạc bộ vừa giành chức vô địch NBA năm nay.
Ông ấy là cầu thủ NBA giải nghệ, trước đây từng ở Trung Quốc một đoạn thời gian.
Ông ấy rất có hứng thú với chúng ta."
Nhiếp Xuyên ngơ ngác đứng ở đó, trợn to hai mắt nhìn đối phương.
Melson cười cười, từ trong túi áo móc ra một viên sô cô la ném cho Nhiếp Xuyên: "Lâu rồi không gặp, nhóc đã lớn rồi."
"Đúng thế..."
Nhiếp Xuyên đột nhiên bừng tỉnh.
Melson —— Người đầu tiên dạy cậu chơi bóng rổ.
"Từ sau khi DK tiến vào vòng loại chung kết, tôi vẫn luôn quan sát nhóc và Reese.
Mỗi một bước tiến của hai cậu, sự trưởng thành của hai cậu đều nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi mong chờ, muốn thấy khi rời khỏi NCAA, hai cậu sẽ đạt đến trình độ nào."
Trong nụ cười của Melson, dường như có thiên quân vạn mã không chút tiếng động gào thét quét về phía Nhiếp Xuyên, không gì cản nổi, phá vỡ mọi ảo tưởng, đưa Nhiếp Xuyên về phía tận cùng ranh giới phía sau.
Nhiếp Xuyên tự nói thầm với chính mình: Đây là số mệnh sao? Cậu đi một vòng lớn, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát ban đầu.
Một thời đại hoàn toàn mới, đang cuộn trào sôi sục.
- -- Kết thúc chính văn ---.