Thẩm Tĩnh dứt ra khỏi
mạch suy nghĩ.
Buổi tối, ngồi trong nhà một mình, cô chậm rãi thông báo với hai cô bạn thân
tin Mạnh Đình Vũ đã về. Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường đều vô cùng kinh
ngạc.
“Thằng đó còn quay về làm gì?”, Trang Hiểu Mộng nã phát pháo đầu tiên, “Như thế
mà còn mặt mũi quay về à? Sao không chết luôn ở bên Mỹ cho rồi?”.
Tiếng “pháo” ầm ầm, thiếu chút nữa làm cô bạn Đồng Vũ Thường đang gặm dở quả
táo nhảy dựng lên.
“Hiểu Mộng, cậu chua ngoa quá!”, cô trợn mắt nhìn bạn, hai giây sau bỗng bật
cười, búng ngón tay, “Nhưng mà, nói hay lắm, duyệt!”.
“Anh ta nói công ty giao cho anh ta trách nhiệm thu mua cổ phần của một công
ty.” Trái với phản ứng kích động của hai bạn, người trong cuộc hoàn toàn bình
thản, giọng nói cũng điềm đạm như không.
“Thu mua cổ phiếu? Không phải định ăn tươi nuốt sống một công ty nhỏ đáng
thương nào đó chứ?”, Trang Hiểu Mộng hừ khẽ, “Công ty của loại người như anh ta
chắc chắn là một tập đoàn máu lạnh”.
“Nghe nói, anh ta làm cho tập đoàn đầu tư Đàm Thị, người đứng đầu là Đàm Dục.”
“Đàm Dục? Đàm Dục nào cơ?”, Trang Hiểu Mộng kinh ngạc trợn mắt. Mặc dù cô mới
làm cho Tường Ưng vài năm, nhưng chuyện Đàm Dục vì theo đuổi người đẹp, bất
chấp thủ đoạn, thu mua lại Tường Ưng là chuyện kinh thiên động địa, đến tận giờ
người ta vẫn hay nhắc lại. “Cậu nói sếp của Mạnh Đình Vũ là Đàm Dục sao?”
“Ừ”, Thẩm Tĩnh gật đầu.
“Thế này thì hay, hắn ta rốt cuộc cũng công thành danh toại rồi, đáng ghét”,
Trang Hiểu Mộng bĩu môi tức tối.
“Sao cơ?”, Đồng Vũ Thường không hiểu ngọn ngành câu chuyện, vội tò mò hỏi, “Cái
người tên Đàm Dục đó lợi hại lắm à?”.
“Đàm Thị là một gia tộc lừng lẫy tại New York, Đàm Dục cũng là nhân vật tiếng
tăm của phố Wall”, Trang Hiểu Mộng cắn môi căm phẫn, “Cái tên bạc tình đó bám
đuôi Đàm Dục thì kiếm được chẳng ít đâu”.
“Ra là thế.” Đồng Vũ Thường thực ra vẫn chưa hiểu hết, nhưng cô đoán được đại
khái tên bạc tình đã chui vào một công ty rất lớn, có một vị sếp cực kì tài
giỏi, hiện nay địa vị không hề tầm thường, vinh hoa phú quý, đắc ý tự mãn.
“Thật không công bằng! Sao lại để cho loại người đó sự nghiệp vẻ vang, tiền bạc
rủng rỉnh cơ chứ?”, cô tức tối cắn mạnh vào quả táo.
“Chỉ trách... ông Trời không có mắt thôi!”, Trang Hiểu Mộng vội nói trật đi, sợ
cô bạn Đồng Vũ Thường sùng bái đạo Thiên Chúa không vừa lòng.
Đồng Vũ Thường đương nhiên nhận ra ý đồ của cô, chỉ nhếch miệng cười, vỗ nhẹ
lên má bạn. “Hiểu Mộng ngoan thật, không được nói bừa đâu nhé.”
Trang Hiểu Mộng lừ cô một cái.
Đồng Vũ Thường cười cười, quay lại nhìn chủ nhà, chỉ thấy cô chẳng nói chẳng
rằng, lặng lẽ uống rượu vang, cô vội thu lại nụ cười.
“Tĩnh, cậu không sao chứ?”
“Mình ổn mà”, Thẩm Tĩnh cười nhạt.
“Có thật không sao chứ?”, hai cô bạn ngồi hai bên, lo lắng nhìn cô, “Cậu không
nên giấu trong lòng, có chuyện gì không vui phải kể ra”.
“Mình chẳng có chuyện gì không vui cả”, Thẩm Tĩnh vẫn bình tĩnh trả lời.
Hai cô bạn nhìn nhau ngẫm nghĩ.
“Vậy cậu nói thật đi, cậu đang nghĩ gì?”, Đồng Vũ Thường thẳng thắn mở lời,
“Bạn trai cũ đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, cậu chẳng có chút cảm xúc nào
ư?”.
“Đương nhiên phải có cảm xúc chứ.”
“Cảm xúc gì?”
“Cái này...”, ánh mắt Thẩm Tĩnh dõi theo vệt rượu trên thành ly, dường như cũng
có làn nước mỏng phủ lên ánh mắt đó, “Rất phức tạp, mình không biết hình dung
như thế nào”.
“Thì cậu cứ nói nghe xem”, Đồng Vũ Thường làm nũng năn nỉ, “Chắc cậu hận hắn ta
lắm hả? Có phải muốn đá bay hắn ra khỏi vũ trụ không?”.
Thẩm Tĩnh lắc đầu: “Mình không hận anh ta”.
Không hận?
Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường lại nhìn nhau kinh ngạc, lúc này, hai người
càng thêm lo sợ.
Thẩm Tĩnh không hận kẻ bạc tình đó, lẽ nào vẫn còn yêu hắn sao?
“Cậu đừng ngốc thế chứ, Tĩnh?”, Đồng Vũ Thường nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tĩnh,
nhíu mày, nghiêm túc nói, “Tên đó đã từng làm chuyện có lỗi với cậu! Hắn đã bỏ
rơi cậu, để cậu một mình ở Đài Loan, cậu vẫn nhớ chứ? Cậu không thể đến tận bây
giờ vẫn còn lưu luyến hắn được?”.
“Ai nói mình còn lưu luyến anh ta?”, Thẩm Tĩnh vặn lại, có lẽ cảm thấy buồn
cười, lông mi khẽ nhướng lên.
“Nhưng...”
“Cậu vừa nói cậu vẫn còn cảm xúc với anh ta còn gì?”, Trang Hiểu Mộng chen vào.
“Mình nói, hiện nay cảm xúc của mình đối với anh ta rất phức tạp, chứ không nói
mình vẫn yêu anh ta”, Thẩm Tĩnh mỉm cười, thong thả nhấp một ngụm rượu vang.
“Thế là sao? Cậu không yêu hắn, cũng không hận hắn, thế rốt cuộc là cảm xúc
gì?”, hai cô bạn vẫn mù mờ không hiểu.
“Không yêu nữa thì phải hận sao?”, Thẩm Tĩnh bình thản phản bác, “Mình đối với
anh ta không phải là yêu, cũng chẳng phải hận, chỉ giống như gặp lại một người
bạn cũ đã lâu ngày không gặp mà thôi”.
“Một người... bạn cũ lâu ngày không gặp sao?”
“Ừ, đại khái là như thế.”
Không hiểu.
Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường ngơ ngác không tài nào hiểu được.
Thẩm Tĩnh cười khẽ, trong lòng chợt dấy lên niềm xúc động, nhẹ nhàng nhưng ngọt
ngào... hai người bạn đáng yêu đã thực sự lo lắng cho cô.
Nhưng thực ra bọn họ không cần phải lo lắng như thế, bởi cô bây giờ đã không
còn là một Thẩm Tĩnh khờ khạo của ngày xưa, cô đã trưởng thành rồi.
“Tóm lại, anh ta hẹn mình hôm nào đó cùng đi ăn.”
“Cái gì?”, câu nói nhẹ nhàng của cô ngang với trái bom nổ tung màng nhĩ hai
người bạn, “Hắn hẹn cậu đi ăn?”.
“Ừ.”
“Cậu nhận lời rồi?”
“Chưa, mình đang xem xét.”
“Cậu điên rồi! Tĩnh, còn xem xét cái gì nữa?”, Trang Hiểu Mộng nhảy dựng lên,
mặt Đồng Vũ Thường cũng biến sắc, “Đi ăn cơm với loại bạc tình bạc nghĩa đó?
Cậu nên tống cổ hắn đi cho khuất mắt, đừng bao giờ để hắn xuất hiện trước mặt
cậu mới phải!”.
“Vấn đề là, anh ta đã xuất hiện rồi.”
“Bảo hắn cút về Mỹ! Nói cho hắn biết đất Đài Loan này không cần hắn, cậu không
cần hắn, bảo hắn cút về phố Wall đẹp đẽ của hắn! Ước ao lớn nhất của hắn không
phải là công thành danh toại, ngồi trên đầu người khác sao? Bây giờ hắn toại
nguyện rồi, sao không nhàn nhã ngồi mát ăn bát vàng ở đất Mỹ, mò về đây tìm cậu
làm khỉ gì?”, Trang Hiểu Mộng tức ói máu, huơ chân múa tay như diễn viên trên
sân khấu nhằm thu hút sự chú ý của khán giả.
Trước phản ứng của cô, Thẩm Tĩnh vừa buồn cười vừa cảm động, cô đứng dậy nhẹ
nhàng bước tới bên, dịu dàng kéo tay bạn xuống. “Hiểu Mộng, câu đừng kích
động.”
“Bảo mình làm sao không kích động đây? Cái loại tồi tệ đó, để mình nhìn thấy
thì mình phải lột da, móc tim hắn ra”, Trang Hiểu Mộng trừng mắt tức giận, ngữ
khí hung bạo, rất có dáng dấp một đại tỷ khét tiếng trong giang hồ.
Đồng Vũ Thường ngồi trên sofa ném cho Trang Hiểu Mộng cái nhìn đồng tình. Đang
định ra tay tiếp sức cho bạn thì ánh mắt chợt dừng lại trên gương mặt thản
nhiên như không của Thẩm Tĩnh, liền đổi ý.
“Hiểu Mộng, cậu bình tĩnh đi, chuyện này cứ để Thẩm Tĩnh tự giải quyết”, cô khẽ
khàng khuyên bạn.
Trang Hiểu Mộng nghe xong thì ngẩn người: “Đồng Đồng, sao đến cậu cũng nói
thế?”.
“Cậu đừng quên, trong ba chúng ta thì Tĩnh là người điềm tĩnh sáng suốt nhất, cậu
ấy phải làm gì, còn chờ cậu dạy sao?”, Đồng Vũ Thường chậm rãi nói, “Cậu ấy
nhất định sẽ xử lý thật tốt, chúng ta nên tin tưởng cậu ấy”.
Trang Hiểu Mộng đứng lặng, dần bình tĩnh trở lại, cô nhìn Thẩm Tĩnh, thở dài
yếu ớt.
“Đồng Đồng nói đúng, Tĩnh, cứ làm theo ý cậu vậy, mình tin cậu sẽ xử lý chuyện
này đâu ra đấy.”
“Cảm ơn hai cậu, Hiểu Mộng, Đồng Đồng”, Thẩm Tĩnh nắm lấy cánh tay hai cô bạn,
cười tươi, ánh mắt cũng tươi tắn hơn, “Đừng lo lắng, mình biết phải làm thế
nào”, cô nhẹ nhàng an ủi hai cô bạn.
“Cậu thực sự sẽ đi ăn cơm cùng hắn sao?”
Anh thực sự muốn bỏ em lại nơi này sao?
Anh buộc phải đi New York.
Em có thể đợi anh!
Em đợi anh, chỉ gây thêm nhiều áp lực cho anh, anh không muốn lúc đang làm việc
bị phân tán tinh thần lo chuyện của em.
Đừng rời xa em, Đình Vũ.
Tĩnh, em bình tĩnh một chút.
Đừng, đừng rời xa em...
Kít...
Âm thanh ghê rợn vọng lại như muốn xé tan màng nhĩ anh, đồng thời làm tan nát
trái tim anh.
Chiếc ô tô với tốc độ kinh hoàng lao về phía Thẩm Tĩnh, trái tim anh muốn bật
ra ngoài, trước mắt anh, chiếc ô tô quái ác sắp đụng phải cô.
“Không! Tĩnh, Tĩnh...”
Mạnh Đình Vũ hét lên đau đớn, nỗi đau giày xéo tim gan, mồ hôi đổ ra như suối,
người con gái anh yêu thương nhất đang cận kề cái chết...
“Tĩnh!”
Anh ngồi bật dậy, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng đen trước mặt.
Anh thở dốc nặng nhọc, trong cơn kinh hoàng tột độ, hơi thở trở nên khó khăn,
mồ hôi chảy từ cánh mũi xuống mang vị mằn mặn.
Là mơ.
Anh đờ đẫn hồi lâu mới bừng tỉnh.
Thì ra chỉ là một giấc mơ.
Không có Thẩm Tĩnh ở đây, không có bất kỳ chiếc ô tô nào, càng không tồn tại
nỗi kinh hoàng phải nhìn thấy người mình yêu rời xa cõi trần thế ngay trước mắt
mình.
Mạnh Đình Vũ khẽ nhếch mép cười khổ, anh xuống giường, bước đến bàn rồi tự rót
cho mình một cốc nước lọc. Dòng nước mát lạnh xoa dịu cơn khát cháy bỏng nơi
cuống họng, nhưng không thể làm trái tim đang đau đớn bình yên trở lại.
Tay cầm cốc nước, tay đẩy cánh cửa kính bước ra ban công, anh ngồi xuống chiếc
ghế nằm màu trắng, thẫn thờ nhìn cảnh vật xung quanh.
Thành phố Đài Bắc lúc tảng sáng rất yên tĩnh, đường phố im lìm, không thấy bóng
dáng khách qua đường, bầu trời mang một sắc tím xanh huyền ảo.
Anh ngơ ngác nhìn trời.
Thật tình mà nói, bầu trời này sớm đã quen thuộc với anh, ở New York cũng thế,
ở Đài Bắc cũng vậy.
Mấy năm đầu tiên ở New York, anh hầu như làm việc suốt ngày suốt đêm, thường
xuyên làm việc đến rạng sáng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lọt vào tầm mắt
chính là bầu trời tím xanh như vậy.
Lúc đầu, anh hoàn toàn không để tâm. Vì công việc quá bận rộn, chẳng cho anh
thời gian để u buồn. Mãi đến hai năm vừa rồi, anh mới thoát được khỏi chức giao
dịch viên, anh không cần làm việc điên cuồng ngày cũng như đêm nữa, khi ấy anh
mới có thời gian để suy ngẫm, từng giây từng phút suy ngẫm đó như dao cứa vào
lòng anh.
Anh bắt đầu sợ thời gian rảnh rỗi, sợ giấc ngủ, sợ cơn mê.
Anh sợ, chỉ cần rảnh rỗi, cảm giác tội lỗi sẽ xâm chiếm lấy anh, len lỏi vào
từng tế bào.
Anh sợ nỗi nhớ, sợ nghĩ đến người con gái bị anh bỏ rơi ở Đài Loan, nhưng lại
luôn băn khoăn không biết bây giờ cô sống ra sao.
Vì thế, khi công ty quyết định thu mua một công ty của Đài Loan, anh đã xung
phong xin sếp cho anh được phụ trách kế hoạch này.
Đàm Dục đồng ý ngay, anh được về Đài Loan như nguyện vọng, đã được gặp lại cô.
Có điều, anh không ngờ rằng, không gặp thì thôi, một khi đã gặp lại, thứ cảm
xúc mãnh liệt trong lòng chợt trỗi dậy.
Một chuỗi âm thanh bất ngờ vang lên kéo Mạnh Đình Vũ về với thực tại, anh sững
sờ hai giây, mới nhận ra đó là chuông di động.
Lẽ nào là cô ấy gọi?
Tim anh đập loạn, anh chạy vội vào trong phòng, nhấc di động lên, mắt sáng như
đèn pha.
Cuộc gọi từ New York. Anh chán nản thở dài.
Cũng phải, sáng sớm tinh mơ thế này, sao cô ấy lại có thể gọi điện được? Chỉ có
những người đang vật lộn ở phố Wall mới quên béng sự chênh lệch múi giờ, thản
nhiên gọi đến quấy phá giấc ngủ của người ta.
Anh tự cười chế giễu, nhấc máy lên: “A lô”.
“Đình Vũ, anh đây.”
“Anh Đàm Dục?”, anh có chút bất ngờ, “Có chuyện gì ạ?”.
“Cũng chẳng có gì, anh muốn biết tình hình thu mua cổ phần.”
Gọi đến chỉ vì chuyện này thôi sao? Anh nhíu mày. “Không phải ngày nào em cũng
gửi báo cáo về tình hình thu mua cổ phần cho anh sao?”
“Ha ha”, Đàm Dục cười vang.
Không cần nói nhiều, Mạnh Đình Vũ cũng hiểu được vị sếp kiêm bạn tốt này gọi
đến là có thâm ý. “Anh muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi.”
“Được thôi”, Đàm Dục cũng không rề rà, lập tức tra hỏi, “Nguyên Lãng nói cho
anh biết, cậu đã tìm thấy bạn gái cũ rồi phải không?”.
Quả nhiên không trật khỏi phán đoán của anh.
Ánh mắt anh lấp lánh: “Vâng”.
“Cô ấy hiện nay thế nào?”
“Mở một lớp trông trẻ, cuộc sống có vẻ rất tốt.”
“Kết hôn chưa?”
“Chưa.”
“Tốt lắm. Cô ấy vẫn chưa kết hôn, tức là cậu còn hy vọng.”
“Hy vọng gì?”, Mạnh Đình Vũ giả ngốc.
“Đưa cô ấy trở về bên cậu!”, Đàm Dục không thích chơi trò mèo vờn chuột với
anh, nói thẳng luôn, “Đấy không phải là mục đích chính của cậu khi xin về Đài
Loan à?”.
Mạnh Đình Vũ cười khổ: “Bây giờ anh vợ con đề huề, lại sắp có thêm cặp song
sinh nữa, nên hả hê phấn khởi muốn đi làm mối cho khắp thiên hạ phải không?”.
“Nhà anh đương nhiên rất vui vẻ hạnh phúc rồi”, Đàm Dục không giấu được sự đắc
ý trong giọng nói, “Sao? Đừng bảo là cậu không ngưỡng mộ đấy nhé!”.
Sao anh lại không ngưỡng mộ được cơ chứ?
Sở dĩ anh muốn về Đài Loan, muốn tìm lại Thẩm Tĩnh, có lẽ đều chịu ảnh hưởng
của vị sếp này, Đàm Dục cho anh biết trên đời không thiếu những điều kì diệu.
“Đàn ông mà chỉ có sự nghiệp thì vứt. Núi cao không thắng nổi gió lạnh, phải ở
bên cạnh người mình yêu mới hạnh phúc được”, Đàm Dục từng nói với anh như thế.
Đạo lý này hoàn toàn trái ngược so với lời dặn dò tâm huyết của vị sếp cũ hôm
nào.
Danh lợi và thành công, đã có lúc anh tin đó mới là mục tiêu theo đuổi cả đời
của một người đàn ông, nhưng một khi dành được rồi, sẽ thế nào đây?
Có lẽ Đàm Dục đã nói đúng, con người ta cứ phải nếm thử nỗi đau mất mát mới ngộ
ra cái gì là quan trọng nhất với mình.
“Anh nhằm đúng giờ này mà gọi, không phải chỉ để hàn huyên đấy chứ?”, anh cố ý
trêu chọc để đổi đề tài.
“Giờ này?”
“Anh không biết Đài Bắc đang là mấy giờ à?”
“Cậu nói đến chênh lệch múi giờ à?”, Đàm Dục nửa cười nửa không, “Có gì khác
biệt đâu? Một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ thì có ít nhất hai mươi tiếng cậu
ở trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo mà”.
Không phải vì công việc, mà do mất ngủ.
Mạnh Đình Vũ thầm nghĩ trong lòng, anh biết sếp mình định ám chỉ điều gì. Anh
cười khẽ: “Cảm ơn anh đã nhắc, em cũng sắp phải bắt đầu công việc rồi”.
“Cậu đi đi”, Đàm Dục tha cho anh, “Nhớ giữ liên lạc”. “Vâng.”
Cúp máy rồi, Mạnh Đình Vũ ngẩn người một lúc, sau đó vệ sinh cá nhân, rồi mở
cửa, bước sang phòng đọc sách.
Lần này anh dẫn một nhóm đồng sự về Đài Loan, vì chỉ ở lại trong một thời gian
ngắn nên không thuê phòng làm việc chính thức, mà dùng tạm mấy phòng của khách
sạn.
Trong phòng có đầy đủ bàn ghế và những đồ dùng văn phòng cần thiết. Lúc này vẫn
còn sớm, Mạnh Đình Vũ liền gọi nhân viên khách sạn mang bữa sáng lên, anh vừa
ăn vừa xem hồ sơ.
Có điều, mức độ tập trung làm việc của anh hôm nay không bằng thường ngày, cứ
cách vài phút, lại ngơ ngác nhìn về phía di động chờ tiếng chuông reo.
Cô ấy sẽ gọi cho anh chứ? Sẽ đồng ý đi ăn cùng anh? Lẽ nào cô ấy chỉ thuận
miệng bảo cần phải suy nghĩ, để rồi khi anh rời đi liền vứt luôn tấm danh thiếp
vào thùng rác?
Không biết tại sao, anh có cảm giác Thẩm Tĩnh bây giờ rất có khả năng sẽ làm
thế thật. Cô ấy đã không còn là cô gái dễ dàng bị anh tác động nữa. Anh thậm
chí không thể đoán được cảm xúc thật của cô ấy được che giấu sau thái độ bình
thản lạnh lủng.
Thời gian trôi đi theo quy luật vốn có của nó, những đồng sự khác lần lượt bước
vào, căn phòng sôi nổi hẳn lên, tiếng thảo luận xôn xao, tiếng gõ chữ lách
cách, tiếng bíp bíp thi thoảng vang lên từ máy fax, sau đó chậm chạp nhả ra mấy
tờ giấy.
Mỗi khi tiếng chuông di động vang lên, Mạnh Đình Vũ bồn chồn chớp mắt, nhưng
khi nhìn vào màn hình, nỗi thất vọng lại xâm chiếm anh.
Boss, Boss, Boss...
Đồng sự không ngừng gọi tên anh, nhưng giọng anh chờ đợi nhất thì mãi không
vang lên.
Buổi chiều, bên anh có cuộc họp với lãnh đạo bên Phong Kình, thảo luận về việc
thu mua cổ phần, hai bên đều khăng khăng dựa trên con số đánh giá tài sản của
mình, không bên nào chịu nhường bên nào, cuộc tranh cãi không hồi hết.
Mạnh Đình Vũ nhìn vào con số trên báo cáo, đột nhiên cảm thấy tức cười.
Lẽ nào cuộc đời anh bị giam cầm vĩnh viễn bởi những con số hay sao?
“Đủ rồi!”, hai chữ ngắn gọn quyết đoán kết thúc cuộc cãi cọ giữa đôi bên, “Nếu
các vị thực sự cảm thấy con số của chúng tôi đã đánh giá thấp giá trị tài sản
của quý công ty, vậy thì các vị có thể mời một công ty kiểm toán đến đánh giá
lại, chỉ là chúng tôi có hai điều muốn nhắc nhở quý vị: Thứ nhất, đến lúc đó
chưa chắc Đàm Thị đã chấp nhận con số mới, việc thu mua cổ phần bị trì hoãn chỉ
gây thêm bất lợi cho các vị. Thứ hai, hiện nay giá cổ phiếu của Phong Kình như
thế nào chắc các vị đều rõ, chúng tôi không hy vọng sẽ mua về một công ty bị
các nhà đầu tư không thèm đoái hoài gì đến”.
Mạnh Đình Vũ từ tốn phân tích rủi ro và cơ hội của đối phương, ngữ khí hòa nhã,
nhưng ẩn trong đó là mối đe dọa đáng sợ.
Lãnh đạo bên Phong Kình nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, đối diện với ánh mắt
quyết liệt sắc bén của anh, mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể đưa tay
lên quệt mũi.
Cuối cùng, chủ tịch hội đồng quản trị đồng thời là tổng giám đốc Phong Kình
đứng lên phát biểu: “Thôi được, chúng tôi sẽ xem xét lại bản báo cáo đánh giá
này”.
“Làm phiền ngài Vương rồi.”
Mạnh Đình Vũ mỉm cười, hai bên đang định tiếp tục bàn luận về vấn đề tiếp theo
thì di động đặt trên bàn của anh chợt rung lên.
Có tin nhắn mới.
Tim anh như muốn vọt ra ngoài, lập tức mở thư ra xem.
Tám
giờ tối, tại Tháp Đài Bắc 101. Thẩm Tĩnh.
Đúng là cô ấy!
Mạnh Đình Vũ mặt mày biến sắc, nhất thời kích động, nhảy ra khỏi ghế, làm kinh
động tất cả những người có mặt trong phòng, những ánh mắt khó hiểu đổ dồn vào
anh.
Anh coi như không nhìn thấy, ngớ ngẩn mỉm cười với màn hình di động.
Cô ấy đã nhận lời mời của anh rồi.
Tháp
Đài Bắc 101
Hẹn lúc tám giờ, nhưng vừa qua bảy giờ là Mạnh Đình Vũ
đã xuất hiện, anh bối rối đứng giữa sảnh tầng một.
Anh sở hữu một vóc người cao ráo, khoác lên mình bộ vest trông càng tuấn tú
phong độ, thu hút không ít ánh mắt của các cô gái đi qua.
Nhưng anh hoàn toàn không để tâm.
Mấy năm nay, mỗi khi sự nghiệp của anh tiến lên một bước, địa vị cao hơn một
tầng, thì những cô nàng vây quanh muốn lọt vào mắt xanh của anh lại càng nhiều.
Anh biết rằng, anh có những điều kiện xuất sắc để thu hút các cô gái.
Nhưng anh cũng biết, sự ngưỡng mộ mê mẩn của họ không phải là điều anh muốn...
Tám giờ đúng, Thẩm Tĩnh duyên dáng xuất hiện trước cửa kính, Mạnh Đình Vũ cứ
tưởng nỗi bồn chồn vì chờ đợi sẽ biến mất, không ngờ anh lại càng thêm bàng
hoàng.
Bởi vì cô gái đang thướt tha tiến lại bên anh, quá đỗi xinh đẹp.
Cô mặc chiếc áo màu trắng, quanh eo là thắt lưng màu đen, trang điểm nhẹ nhàng,
đôi khuyên tai thủy tinh khe khẽ đung đưa theo từng bước chân.
Đường nét trên khuôn mặt cô không hề thay đổi, vẫn thanh tú như xưa, chỉ có
hàng lông mày nhuốm thêm nét chững chạc, bước đi cũng thể hiện sự tự tin.
Chỉ một chút khác biệt đã trở thành một mĩ nữ khiến anh hồn điên phách đảo.
Anh bước lên đón cô, băn khoăn không biết hình tượng của mình trong mắt cô thế
nào, có phải là một người đàn ông trưởng thành ga lăng không?
“Anh đợi lâu lắm rồi à?”, cô khẽ cong môi cười, giọng nói nhẹ bẫng.
Anh lắc đầu: “Anh cũng vừa đến thôi”.
Cô nhìn anh một cái, không biết đôi mắt xinh đẹp đang nghĩ gì nữa, anh chợt
thấy ngượng ngùng. Chẳng lẽ cô ấy đã nhìn ra anh đợi ở đây rất lâu rồi ư?
Nhưng Thẩm Tĩnh không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười: “Đi thôi”.
Cô dẫn anh đến một quán ăn Nhật ở tầng bốn, hai người ngồi ngay ở quầy, vừa ăn
tối lại vừa thưởng thức tay nghề điêu luyện của đầu bếp.
Hai người trò chuyện không ngừng, chủ đề xoay quanh những thay đổi của Đài Loan
mấy năm nay, Thẩm Tĩnh cũng giới thiệu vắn tắt về nguồn gốc và con số xây dựng
đáng nể của Tháp Đài Bắc 101.
“Lát nữa chúng ta đến đài quan sát, anh có thể ngắm cảnh đêm Đài Bắc và hiểu
thêm một chút về hệ thống phòng chống động đất của tòa tháp.”
“Được thôi”, Mạnh Đình Vũ gật đầu tán thành.
Chủ đề rất an toàn, cuộc chuyện trò cũng trơn tru. Một đôi tình nhân đã từng
yêu nhau và cũng đã chia tay, bọn họ luôn nói về những chuyện không đâu.
Ăn xong, hai người mua vé sau đó đi thang máy lên tầng thứ tám mươi chín, ngắm
nghía một chút cỗ máy phòng chống động đất khổng lồ, sau thì đến bên cửa kính,
thả hồn vào cảnh đêm của Đài Bắc.
Một lúc sau, cô bỗng quay sang dịu dàng nhìn anh, bình thản mỉm cười: “Đã lâu
vậy anh mới về Đài Loan, có phải cảm thấy Đài Bắc đã thay đổi quá nhiều rồi
không?”.
Anh sững người, đầu tiên là ngạc nhiên trước nụ cười thoải mái của cô, sau mới
thắc mắc không biết dụng ỷ của câu nói này là gì.
Tối nay, cô hẹn anh ở Tháp 101, dẫn anh đến đây chiêm ngưỡng cảnh đêm, chắc
chắn đây là sự sắp đặt có chủ ý.
Cô ấy muốn ám thị điều gì đây?
Là cái gì?
“Ừ, Đài Bắc đã thay đổi nhiều quá”, anh cẩn thận trả lời, “Nhiều trung tâm
thương mại mới mọc ra khiến anh ngỡ ngàng, đặc biệt là khu này, ở gần chính
quyền thành phố, thật sự rất đáng nể”.
“Đứng càng cao càng nhìn rõ hơn, phải không?”
“Ừ”, anh chần chừ trả lời cô. Rốt cuộc cô muốn nói gì?
Anh nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh, anh không tìm thấy gì từ đôi mắt trong vắt
ấy.
“Đình Vũ, sao anh lại quay về?” Vào lúc anh định chết chìm trong đôi mắt ấy thì
cô thình lình hỏi lại.
Anh thoáng sững người.
Thấy bộ dạng lưỡng lự của anh, cô khẽ cong môi: “Xin lỗi, có lẽ em nên hỏi một
cách rõ ràng hơn. Tại sao anh lại đến tìm em?”.
Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.
Mạnh Đình Vũ khổ sở nghĩ ngợi. Cả tối nay anh cứ bất an, chính là vì đợi giây
phút này. “Anh muốn được gặp em, Tĩnh, muốn biết em sống có tốt không?”
“Chỉ có thế thôi sao?”
Một câu hỏi nhàn nhạt nhưng lại sắc như dao. Không biết từ lúc nào, phong thái
nói chuyện của cô lại khiến anh có cảm giác như đụng phải một đối thủ đáng gờm
trên thương trường.
Anh cười khổ.
Cô hỏi rất hay, dĩ nhiên không phải chỉ có thế.
Chỉ là, ước muốn bấy lâu của anh, khi đối mặt với một Thẩm Tĩnh kiên cường độc
lập, bỗng trở nên buồn cười, buồn cười đến nỗi anh ngượng ngùng không dám nói
ra.
Anh muốn chăm sóc cô, giống như ngày trước, trở thành chàng kị sĩ dũng cảm và
anh tuấn nhất của cô.
Trong lúc anh đang suy tư, cô ngắm nhìn anh, hình ảnh bối rối khốn khổ của anh
phản chiếu trong đôi mắt trong vắt của cô, nhưng cô vẫn điềm đạm như không, nụ cười
nhẹ nhõm luôn đọng trên môi.
“Em vẫn luôn nghĩ, cuộc đời giống như đi bộ trên đường”, cô chậm rãi nói một
câu chứa đầy hàm ý.
“Đi bộ trên đường?”, anh sửng sốt.
“Bất luận anh đi về hướng nào, cũng sẽ gặp phải một ngã tư, không rẽ lối này
thì rẽ lối kia, nhất định phải chọn một lối đi.”
Thế thì sao? Anh lặng người nhìn cô.
“Năm đó, anh đã chọn con đường mà anh cho là tốt nhất.”
Lồng ngực anh chấn động, bên tai chói lòa tiếng chuông chùa, anh bắt đầu ngộ
ra, dần dần nắm được những ám hiệu mà cô dành cho anh.
“Anh thành công rồi, Đình Vũ, bây giờ anh đã đứng trên nơi cao nhất, có được
tất cả những thứ anh mong muốn, danh lợi, giàu sang, địa vị... Nguyên Lãng nói
với em, anh là người đàn ông độc thân nổi tiếng tại New York.”
Không phải như thế.
Mạnh Đình Vũ muốn giải thích, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, giọng nói
tắc nghẹn trong cổ họng.
“Anh đã có được thứ mà anh mong muốn, vì thế không cần phải tiếc nuối, càng
không nên hối hận.”
Nuối tiếc? Hối hận?
Không sai! Chính là như thế, cô ấy nhìn thấu anh đang day dứt vì lẽ gì.
Ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại.
Cô hiểu rõ anh, nhưng anh đã không còn hiểu cô nữa rồi.
“Anh không cần cảm thấy có lỗi với em”, cô tiếp tục nói bằng thứ âm thanh mềm
mại nhưng xa lạ, “Bởi vì em cũng đã có lựa chọn của riêng mình”.
“Lựa chọn của em... là gì?”, câu hỏi khàn đặc thốt ra không tự chủ.
“Em đã chọn tiến về phía trước”, cô bật cười tươi tắn và hiền hòa, “Em đã chọn
đi tìm một cuộc sống khác, một niềm hạnh phúc khác”.
“Một niềm hạnh phúc khác ư?”
“Niềm hạnh phúc không có anh”, cô đáp gọn lỏn, khiến tim anh đau như cắt.
Không có anh, cô vẫn có thể hạnh phúc sao? Anh trống rỗng.
“Bây giờ việc sang đường đối với em vô cùng dễ dàng”, cô dường như đọc thấu
được tâm can anh, “Dù hầm cho người đi bộ có phức tạp loằng ngoằng thế nào, em
cũng tìm được đường ra”.
“...”
“Giữa hai chúng ta, không có chút tiếc nuối nào, vì thế xin anh đừng bận tâm
nữa, được không?”
Anh bất giác sững sờ, ánh mắt dán lấy cô, cho đến lúc này, anh mới hiểu ra,
đứng trước mặt anh hiện giờ không phải là cô gái trong kí ức ngày nào.
Đài Bắc đổi thay, cô cũng thay đổi...
“Không cần phải tự trách mình nữa, Đình
Vũ, không cần vì em mà trở về vị trí ban đầu, anh hãy tiếp tục bước về phía
trước nhé!”
Cô gái đã từng khóc lóc van nài xin anh ở lại ngày
nào, đã thực sự trưởng thành rồi.