Anh vô cùng hạnh phúc.
Hạnh phúc đến quá ư bất ngờ, thật khó mà tin được.
Sáng sớm, khi ánh ban mai tinh nghịch len qua rèm cửa và tiếng chim líu lo ở
ngoài đánh thức Mạnh Đình Vũ. Anh lười biếng nằm dài trên giường hồi lâu, trong
lòng thật thanh thản, cũng rất đỗi ngỡ ngàng.
Anh đã ngủ một giấc đến sáng, suốt bảy tiếng, ngủ say không hề mộng mị.
Đã bao lâu rồi anh mới ngủ say như thế?
Anh không nhớ được, chỉ biết từ ngày Thẩm Tĩnh đồng ý làm bạn gái của anh, mỗi
đêm anh lại ngủ ngon hơn, dần dần không nằm mơ nữa, càng không phải giật mình
tỉnh giấc vì ác mộng.
Thì ra một đêm ngon giấc cũng là niềm hạnh phúc.
Mạnh Đình Vũ mỉm cười, đứng dậy mở rèm cửa sổ, tắm mình trong ánh ban mai rực
rỡ của Đài Bắc. Anh đứng đó hồi lâu, ngắm nhìn đã mắt quang cảnh trước mặt rồi mới
bắt đầu đánh răng rửa mặt và thay quần áo.
Chưa đầy nửa tiếng sau, anh thư thái bước vào phòng làm việc, bữa sáng phong
phú kiểu Tây đã được bày sẵn trên bàn.
Anh ngồi xuống, từ tốn thưởng thức điểm tâm. Như thường lệ, trên bàn vẫn đặt
mấy tờ báo nhưng anh không có ý định xem mà mải mê thả hồn ra ngoài cửa sổ.
Gần đây anh mới phát hiện, hóa ra sắc trời lại thay đổi đa dạng như thế, cùng
là một tiết trời trong xanh, nhưng màu xanh lại đậm nhạt khác nhau.
Còn những đám mây bồng bềnh bốn phương kia lại càng kì diệu, mỗi đám mây đều có
hình thù độc đáo riêng, thích thú vui đùa, bay lượn khắp không trung.
“Hello, Boss!”, một đồng nghiệp nam xách laptop bước vào, mỉm cười chào anh.
“Chào.”
“Boss đang nghĩ gĩ vậy? Có tin gì mới trên sàn sao?” “Tôi vẫn chưa xem báo.”
“Cái gì?”, anh chàng chưng hửng, liếc qua đống báo trên bàn, quả nhiên chúng
đang nằm gọn gàng chưa được sờ tới.
Câu tiếp theo của Mạnh Đình Vũ càng làm anh ta hồn tiêu phách tán: “Tôi đang
nhìn mây”.
Nhìn mây? Anh có nghe nhầm không? sếp anh đang... nhìn mây?!
Anh chớp chớp mắt, giọng nói tắc nghẽn trong cổ họng, muốn hỏi nhưng lại không
biết mở lời thế nào.
“Cậu ăn sáng chưa?”, Mạnh Đình Vũ nhìn anh chàng hỏi.
“Em? Hả? Chưa ạ.”
“Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Lúc mấy đồng nghiệp còn lại bước vào phòng, đập vào mắt họ là cảnh sếp họ đang
ân cần rót cà phê cho anh chàng may mắn kia.
Mạnh Đình Vũ nhìn thấy họ, càng cười tươi hơn: “Chào buổi sáng! Các cậu cũng
ngồi xuống cùng ăn đi, để tôi gọi nhân viên khách sạn mang thêm chút đồ ăn”.
Mọi người giật mình nhìn nhau, chần chừ ngồi xuống, ban đầu không được tự nhiên
lắm, nhưng nhờ Mạnh Đình Vũ chủ động kể chuyện vui nên không khí cũng dần dãn
ra, ai nấy trấn tĩnh lại, tay nâng cốc cà phê, thoải mái trò chuyện.
Gần một tiếng sau, mọi người mới quay về vị trí của mình, dường như cuộc trò
chuyện thân mật đã khiến mọi người làm việc hăng hái hơn, tinh thần sảng khoái,
năng lượng dồi dào.
Giờ nghỉ trưa, Mạnh Đình Vũ buộc mọi người tạm dừng làm việc, cùng đến một quán
ăn nổi tiếng gần đó thưởng thức cao lương mĩ vị.
Dĩ nhiên hóa đơn do sếp thanh toán.
Boss thay đổi tính nết rồi. Trong đầu họ đều hiện lên ý nghĩ này, nhưng chỉ dám
nháy mắt bảo nhau, không ai dám lên tiếng.
Nguyên nhân chắc chắn là do sức mạnh của tình yêu.
Bọn họ thầm đưa ra kết luận, mỉm cười ngắm vị sếp từng bị đánh giá là khô khan
không biết thưởng thức cuộc sống, thế mà lúc này đang tò mò tìm hiểu vạn vật
xung quanh như một đứa trẻ.
Hoàng hôn, một vài nhân vật tai to mặt lớn trong giới đầu tư Đài Loan đến thăm,
bọn họ thích thú cười thầm khi Mạnh Đình Vũ là người đầu tiên nhăn mặt ủ ê,
dường như than trách những vị khách không mời này quá tủy tiện khi làm phiền
anh sau giờ làm việc.
Xem ra sếp của bọn họ đã thực sự hồi tâm chuyển tính rồi.
Mạnh Đình Vũ cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt trêu chọc của đám thuộc hạ, nhưng
anh không quan tâm, muốn cười thì cứ để họ cười đi.
Anh chỉ mong những vị khách vô duyên này đừng lãng phí thời gian hẹn hò quý báu
của anh thôi.
Vấn đề là những nhân vật nổi tiếng này khăng khăng mời anh đến dùng bữa tại một
câu lạc bộ VIP, để củng cố danh tiếng của tập đoàn đầu tư Đàm Thị tại Đài Loan,
anh đành phải nhận lời tham gia bữa tiệc chiêu đãi xã giao này.
Anh chán nản gọi điện cho Thẩm Tĩnh, nói tối nay anh không thể đến nhà cô. Cô
nghe thấy vậy thì đồng ý luôn, còn bảo gần đây hôm nào cũng gặp nhau rồi, đêm
nay anh cứ tha hồ tiếp khách.
Anh thần người nắm chặt chiếc di động, không biết nên buồn hay nên vui.
Anh không thể đi gặp cô, cô lại chẳng tỏ ra quan tâm, giọng nói hình như còn có
chút hớn hở, cứ như khó khăn lắm mới có chút thời gian riêng tư không bằng.
Người phụ nữ đáng ghét, anh hoàn toàn... bại dưới tay cô rồi!
Mạnh Đình Vũ tự cười chế giễu bản thân, cất di động rồi cố lấy lại tinh thần,
bắt đầu trò chuyện với đám người tiếng tăm đình đám kia.
Bọn họ bước vào phòng VIp, qua mấy tuần rượu, cũng ngấm chút men say, bỗng
nhiên một cô gái xinh đẹp lộng lẫy duyên dáng bước lại.
Là Cao Lệ Na.
Mạnh Đình Vũ giật mình, sau mấy phút mới hiểu, thì ra đám quan khách này tự ý
sắp đặt bữa tiệc xem mặt cho anh với Cao Lệ Na.
Anh
phải bắt em vì tội ăn trộm, em có quyền giữ im lặng, những lời em nói sẽ thành
chứng cứ buộc tội em trước tòa.
Hả?
Thẩm Tĩnh bất giác ngẩn người khi đọc đến đoạn đối thoại giữa đôi nhân vật
chính của cuốn tiểu thuyết, lúc sau mới đọc tiếp.
Tại
sao? Em đã ăn trộm cái gì?
Bởi
vì em đã đánh cắp trái tim anh.
Bằng
chứng đâu?
Em
sờ lồng ngực anh mà xem, bây giờ nó chỉ nghe theo lời em, anh đã không thể điều
khiển được nó rồi.
Anh
là đồ thần kinh...
Không
sai, anh đúng là bị thần kinh rồi...
Thẩm Tĩnh bật cười. Cô vừa ngạc nhiên lại vừa xấu hổ khi bắt gặp cảnh tượng mấy
hôm trước hiện lên trong đầu cô trong cuốn sách.
Xem ra cô và vị tác giả họ Quý này có chút tương đồng trong suy nghĩ.
Cô mỉm cười nghĩ thầm, uống một ngụm trà, sau đó đọc đến trang cuối cùng của
cuốn sách, cứ tưởng kết cục đại đoàn viên sẽ làm cô mãn nguyện như mọi khi,
nhưng đêm nay, chẳng hiểu tại sao, lồng ngực cô lại có thấp thỏm một cảm xúc
khó nói thành lời.
Dường như có chút nôn nóng.
Cô đang nôn nóng điều gì chứ?
Cô đặt sách xuống, nâng cốc trà, đi lại loanh quanh trong phòng, những hình ảnh
lần lượt hiện ra trong đầu, như một thước phim chiếu chậm, đều liên quan đến
hình bóng một người.
Là Đình Vũ.
Thẩm Tĩnh thở dài, chợt hiểu ra lý do lòng cô thấp thỏm không yên.
Cô phải thừa nhận là cô đang nhớ anh.
Thật buồn cười, chỉ một ngày không gặp đã đứng ngồi không yên. Cô thiểu não lắc
lắc đầu, nhưng cũng chẳng dứt bỏ được bình bóng cứ một mực bám chặt lấy suy
nghĩ của cô.
Bây giờ xin lệnh cấm của tòa án sợ cũng không kịp nữa rồi?
Thẩm Tĩnh tự nhủ, bê khay trà đem đi rửa sạch sẽ. Đột nhiên chuông điện thoại
reo lên, cô vội vàng lau tay, chạy vào phòng khách nghe máy.
“A lô.”
“Tiểu Tĩnh, mẹ đây.”
Thì ra là mẹ. Một chút thất vọng lướt qua trái tim, cô hít sâu một hơi: “Mẹ,
dạo này bệnh phong thấp của mẹ đỡ hơn chưa?”.
“Vẫn như thế thôi? Bệnh nan y rồi, mẹ cũng chả buồn để ý nữa. Con thì sao? Dạo
này nhà trẻ thế nào? vẫn tốt chứ?”
“Vâng”, cô cầm ống nghe, ngồi xuống sofa trả lời mẹ.
Chỉ vài phút sau, mẹ cô đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Tĩnh, khi nào con mới chịu
về nhà đây? Dì Ngô nói muốn mời con ăn cơm đó”.
“Dì Ngô? Dì Ngô nào cơ ạ?”
“Thì là em họ của chủ tiệm bánh mì đầu ngõ ấy.”
Trời ạ, quan hệ gì mà có bắn đại bác cũng chẳng đến! Thẩm Tĩnh mím môi, cô đã
đoán được chủ ý của mẹ: “Không cần đâu mẹ ơi, nhà mình cũng không thân thiết
với người ta lắm, ai lại để người ta mời cơm, ngại lắm!”.
“Có gì mà ngại chứ? Dì Ngô rất thích con đó.”
“Dì ấy đã gặp con được mấy lần? Lần cuối cùng con gặp dì ấy nói không chừng từ
hồi còn đi học.”
“Ôi dào, người ta muốn mời con ăn cơm thì con cứ đến chứ sao, dài dòng lôi thôi
làm gì?’
“Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải mẹ lại muốn con đi xem mặt không?”
“Đúng là thế đấy!”, kế hoạch mà mẹ khổ tâm sắp xếp không ngờ lại bị cô nói toạc
ra, mẹ cô chỉ còn cách thẳng thắn thừa nhận, “Họ hàng của hàng xóm dì Ngô có
một anh chàng vừa tốt nghiệp tiến sĩ ở Mỹ về, nghe nói điều kiện rất tốt, tính
cách cũng được”.
“Con không muốn đi xem mặt”, cô nhẹ nhàng ngắt lời mẹ.
“Sao lại không muốn?”, mẹ cô bực mình, “Cũng không chịu nghĩ xem con bao nhiêu
tuổi rồi, lúc nào cũng ương bướng như thế!”.
“Một mình con sống cũng rất tốt.”
“Bây giờ thì con thấy tốt, nhưng khi già rồi con sẽ hối hận vì chẳng có ai ở
bên cả.”
Ôi, tại sao ai cũng nói với cô cùng một câu như thế? Thẩm Tĩnh chán chường nhíu
mày.
“Thứ Bảy tuần sau con về nhà một chuyến, nghe thấy không hả?”, mẹ cô nghiêm
khắc ra lệnh, không cho phép con gái thoái thác.
Tuần sau ư?
Thẩm Tĩnh thở dài, thầm nghĩ nếu tuần sau cô đem Đình Vũ về nhà, không biết có
làm bố mẹ thất kinh không nữa? Gặp lại người đàn ông đã làm tổn thương con gái
mình sâu sắc năm đó, nói không chừng họ còn lôi dao ra đòi chém anh vài nhát...
Nghĩ đến đây, cô bất giác bật cười, trong mắt hiện lên vẻ thích chí.
Sẽ có một ngày Mạnh Đình Vũ phải đối mặt với chuyện này, cô chẳng thèm lo hộ
anh đâu!
Cúp máy xong, cô vô thức cầm di động lên gọi cho anh, nhưng anh không bắt máy.
Vẫn đang bàn chuyện với khách hàng ư? Thẩm Tĩnh thầm nghĩ, trong lòng chợt dâng
lên một cảm giác khó tả.
Cô đột nhiên đứng dậy thay đồ ra ngoài.
Lúc nào cũng là Đình Vũ đến Đạm Thủy tìm cô, có lẽ thi thoảng cô cũng nên chủ
động xuất hiện trước mặt anh, cho anh một bất ngờ nho nhỏ.
Cô còn đặc biệt ghé vào tiệm bánh ngọt gần khu phố cổ Đạm Thủy mua món bánh
nhân dưa gang trộn thịt mà anh thích nhất, sau đó mới lái xe tới nhà hàng mà
anh đang dùng bữa.
Cô cầm hộp bánh nóng hổi, kiên nhẫn ngồi chờ anh ở gian đại sảnh.
Từng đám khách đi ra rồi đi vào, khung cảnh biến đổi không ngừng, thời gian
cũng lặng lẽ trôi qua.
Lần cuối cùng cô cam tâm tình nguyện ngồi chờ một người đàn ông là khi nào nhỉ?
Thẩm Tĩnh không nhớ nữa, hình như đã là chuyện của một trăm năm trước rồi. Cũng
như nàng công chúa chưa được chàng hoàng tử dâng tặng nụ hôn ngọt ngào, vẫn
chìm đắm trong giấc mộng nhạt nhòa mờ ảo.
Một vài kí ức sẽ chầm chậm đi vào giấc ngủ theo dòng xoáy của thời gian, nhưng
lại tỉnh giấc vào một khoảnh khắc kì diệu nào đó.
Ví dụ như, cảm giác của việc chờ đợi.
Đó là một cảm giác rất phức tạp, rất khó giải thích cho cặn kẽ, có một chút
ngọt ngào, một chút cay đắng, một chút vui sướng và một chút bất an.
Lúc chờ đợi, chẳng hiểu vì sao, sự tồn tại của người mà ta đang chờ đợi, càng
lúc càng mạnh mẽ, chiếm trọn mọi giác quan và lí trí của ta.
Nếu như không thể nhanh chóng thoát thân trước khi sa vào lưới, vậy thì chỉ còn
cách tiếp tục chờ đợi mà thôi.
Chờ cho đến khi người đó xuất hiện.
Cửa xoay chuyển động, một người đàn ông tuấn tú bước ra, đó chính là người mà
cô đang đợi, Mạnh Đình Vũ. Cô sung sướng đứng lên, đang định cất tiếng gọi anh
thì nhìn thấy sau lưng anh là một cô gái kiều diễm, giọng cô nghẹn lại nơi cổ
họng.
Cô sững sờ nhìn cô gái đó tiến sát lại anh, choàng tay qua cổ anh, hôn một
tiếng rõ kêu.
Anh có vẻ sợ hãi, đứng yên bất động, sau lấy tay đẩy cô ta ra, đang định lên
tiếng thì chợt nhìn thấy cô, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Thẩm Tĩnh bước chậm rãi về phía anh, mỗi bước đi giáng mạnh lên ngực anh.
“Thì ra đây là vị khách mà anh phải tiếp đãi tối nay”, cô nhìn anh, đôi môi
cong lên thành nụ cười, nhưng ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng.
Em hiểu nhầm rồi!
Tim anh như muốn ngừng đập, anh hoảng hốt định giải thích: “Tĩnh!”.
“Cái này cho anh”, cô không cho anh cơ hội giải thích, đưa hộp bánh trong tay
cho anh, “Anh rảnh thì từ từ thưởng thức, em đi đây”.
Nói đoạn, cô quay người, thong thả bước đi.
Anh kinh hoàng nhìn theo bóng lưng cô.
Tận mắt nhìn thấy người con gái khác hôn anh, cô chỉ buông mấy câu lạnh nhạt,
nhưng chỉ cần như thế thôi, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, cũng đủ làm anh hồn tiêu phách
tán.
Cô chỉ dùng một ánh mắt, một nụ cười cũng làm anh gục ngã.
Anh nín thở, cảm nhận được một cơn lạnh buốt đang xâm chiếm toàn thân...
Thì ra, cô lại lần nữa bị nhốt trong lao tù tình yêu.
Thì ra, cô không mạnh mẽ như cô vẫn tưởng, cô cứ nghĩ rằng lần này yêu, sẽ
không si mê, không điên cuồng, không luống cuống vụng về như trước, nhưng lúc
xảy ra chuyện mới biết cảm giác đau đớn vẫn không hề thuyên giảm.
Nhìn cô gái đó hôn anh, lòng cô đau như bị giày xéo. vẫn cứ bị tổn thương.
Đầu óc rối bời, cô thất thểu đi trong màn đêm, lúc nãy cô tự lái xe đến, nhưng
hiện tại không nhớ ra nổi đã để xe ở đâu, vì thế chỉ còn cách bước đi vô định
không phương hướng.
Một cơn gió lạnh lướt qua, kéo đến một cơn mưa đêm, những giọt nước lành lạnh
rơi trên trán cô, trong đầu chợt hiện lên những khung cảnh mông lung xa vời.
Rất lâu rất lâu về trước, vào một đêm khuya, cô cũng đứng trên một con đường
Đài Bắc, buồn bã đợi anh xuất hiện.
Đêm đó, cũng như đêm nay, trời giăng mưa bất ngờ, những giọt lệ rơi rả rích.
Đêm đó... không, cô không muốn nhắc lại cái đêm đó nữa, đã thành quá khứ rồi,
cô cũng không phải là Thẩm Tĩnh của ngày xưa.
Thẩm Tĩnh không nghĩ về chuyện xưa nữa, cô ngước khuôn mặt tái nhợt, thả mình
hứng lấy những giọt nước mưa lạnh lẽo.
Cô lại nhảy vào lao tù tình yêu... nhưng thế thì đã sao?
Nếu như mối tình này không cách nào đi đến đích cuối cùng, cô cũng chẳng dại
dột mà tuyên mình án chung thân.
Lần này, cô đã thông minh ra một chút, nếu không cảm thấy hạnh phúc, cô sẽ xin
quan tòa được nộp tiền bảo lãnh, chứ không ngốc nghếch chịu khổ trong nhà lao
mãi đâu.
Cô đã trưởng thành rồi, nên cô hiểu rõ mọi người ai cũng có lúc bị thương,
nhưng rồi họ sẽ tìm được sức mạnh để hồi phục.
Có lẽ cô sẽ bị tổn thương, nhưng vết thương sẽ có lúc lành lại, lần này, quá
trình phục hồi chắc chắn nhanh hơn, tốt hơn lần trước.
Vì thế, cứ khóc thỏa thích một trận đi! Để nước mắt hòa vào cùng màn mưa lạnh
giá.
Sau đó, trái tim cô sẽ không còn thắt lại từng cơn, sẽ không còn đau đớn như
thế này nữa...
“Tĩnh! Tĩnh...”
Có người đang gọi cô, tiếng gọi khàn đặc, xót xa, lấn át tiếng mưa rơi tí tách.
Cô đờ đẫn quay lại.
Trong màn mưa dày đặc, một bóng người vội vã lao về phía cô, chính là Mạnh Đình
Vũ. Anh hoảng hốt giương ô che kín thân hình mảnh khảnh của cô.
Anh ôm lấy cô, phát hiện quần áo cô đã ướt sũng, càng thêm luống cuống, siết
chặt cô vào lòng, dùng cơ thể mình sưởi ấm cho cô.
“Tĩnh, em có sao không? Mưa to thế này, sao không tìm chỗ nào nấp? Em thế này
sẽ bị cảm lạnh mất!”
Cô không hề nhúc nhích, im lìm trong lòng anh như con búp bê bằng gỗ.
Anh nhìn cô lo lắng, hai mày nhíu lại, căng thẳng muốn lên tiếng giải thích,
lại sợ cô lạnh, vội vã kéo cô vào mái hiên gần đó, cởi áo vest khoác lên người
cô.
“Tĩnh, em nghe anh giải thích, em hiểu nhầm rồi”, anh vứt ô sang một bên, ôm
vai cô, khẩn thiết nói, “Cô gái đó là Cao Lệ Na, là trợ lý của công ty cũ của
anh, một tháng trước tình cờ gặp nhau ở một nhà hàng, sau đó cô ta nhiều lần
tìm cớ đến gặp anh. Hôm nay cũng vậy, không biết cô ta nghe được tin từ đâu, biết
anh đến đây dùng bữa cùng vài vị khách, nên dùng các mối quan hệ chui vào tiệc
chiêu đãi... anh thực sự không hề nghĩ sẽ gặp cô ta tại đây, cũng chưa từng
nghĩ cô ta lại hôn anh trước mặt bao nhiêu người... trời ạ, anh thực sự không
có chút quan hệ gì với cô ta cả! Em tin anh đi, hôm nay anh không lén lút đi
gặp cô ta đâu mà!”
Cô im lặng không nói gì, cúi đầu, hai tay khẽ túm lấy vạt áo khoác của anh.
Anh càng bối rối, phản ứng lạnh nhạt của cô có sức công phá như ngọn lửa hung
dữ nhất, thiêu cháy lồng ngực anh.
“Tĩnh, em giận à? Anh thề với em, sự việc thật sự không như em nghĩ đâu, thật
sự không phải!”
Cuối cùng cô cũng chịu ngước mắt lên thẫn thờ nhìn anh, anh không đoán được cảm
xúc ẩn giấu dưới đáy sâu đôi mắt ấy là gì.
Anh nhất thời không biết làm sao, giống như một đứa trẻ vô tình phạm lỗi tày
đình, sợ hãi chờ đợi sự trừng phạt của cô giáo.
“Tĩnh, em nói gì đi, em chửi mắng anh cũng được... xin em hãy nói gì đi được
không? Em cứ thế này... anh thật sự không biết phải làm thế nào mới phải.”
Trên thương trường, anh có thể một mình đối phó với cả đám cáo già, nhưng lúc
này lại không biết phải làm sao để giành được sự tin tưởng của người con gái
anh yêu thương nhất.
Mạnh Đình Vũ vô cùng khổ sở: “Em nói cho anh biết, Tĩnh, phải làm thế nào em
mới bằng lòng tin anh đây? Anh sẽ làm như em nói, anh...”
“Đừng nói nữa, em tin anh”, cô nhẹ nhàng ngắt lời anh, giọng cô trở nên mềm mại
dịu dàng khác thường trong màn mưa rả rích, “Từ lúc anh đuổi theo, em đã biết
em hiểu nhầm anh rồi”.
Cô khẽ mỉm cười, khuôn mặt còn vương vài giọt nước mưa, đẹp tựa đóa phù dung
trong đêm.
Trái tim anh vừa rung động vừa sợ hãi. “Sao từ nãy đến giờ em chẳng chịu nói
gì... có phải em đã khóc không? Đều tại anh không tốt!”
Cô lắc đầu, chủ động rúc sâu vào lòng anh, nghiêng đầu, lặng lẽ nghe tiếng tim
đập mạnh mẽ của anh.
Anh vội ghì chặt lấy cô.
Cô dựa vào anh, một lúc sau mới cất tiếng khàn khàn: “Em không khóc vì chuyện
vừa rồi, em đã nghĩ về chuyện trước kia”.
“Trước kia.”
“Em nghĩ lại lí do vì sao mà em hạ quyết tâm không chờ anh nữa.”
Đó là một đêm mưa giăng tứ phía.
Trên đường về nhà sau giờ làm việc, khi đi qua góc rẽ của ngõ, tự dưng cô có
một suy nghĩ kì quặc.
Cô cảm thấy sau lưng có người.
Cô liền quay đầu lại, nhưng đập vào mắt chỉ là một màn mưa trắng xóa.
Cô nín thở, im lặng chờ đợi, sau đó, có một người bước vào trong ngõ, rồi người
thứ hai, người thứ ba...
Màn mưa làm hình bóng của họ trở nên mờ ảo, cô không nhận ra ai với ai, cũng
chẳng quan tâm chuyện đó.
Bởi vì cô biết, nếu người mà cô chờ đợi xuất hiện, cô sẽ lập tức nhận ra anh,
chỉ cần nhìn một cái là đủ.
“... Thế là, tay cầm ô, em cứ đứng đó chờ đợi.”
“Em đã đợi bao lâu?”, không cần hỏi Thẩm Tĩnh, anh cũng biết người mà cô chờ
đợi là anh, lòng anh xót xa vô hạn.
Trở về khách sạn, anh sợ Thẩm Tĩnh bị cảm, vội giục cô đi tắm, sau đó tự tay
giúp cô sấy tóc.
Tóc khô được vài phần, Thẩm Tĩnh đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, anh ngừng tay,
yên ắng lắng nghe.
“Em quên rồi”, giọng cô hơi khàn, “Chỉ nhớ đêm đó chẳng hiều tại sao mưa ngừng
rồi lại rơi, rơi rồi lại ngừng, cứ như giận dỗi ai”.
Tim anh đau nhói, anh cố kiềm chế, cánh tay muốn nắm chặt chiếc máy sấy nhưng
vì quá run rẩy, chiếc máy sấy rơi xuống giường.
“Anh sao thế?”, cô cảm thấy sự khác thường của anh, quay lại nhìn.
“Không sao”, anh vội giấu hai cánh tay ra sau lưng, nắm chặt lại, ra sức khống
chế cơn run rẩy dữ dội, “Em... nói tiếp đi”.
Cô nhìn anh thật sâu, lủi về sau, nhẹ nhàng tựa lên bờ vai anh: “Đêm đó về đến
nhà, em bị ốm rất nặng, sốt cao, nằm vật trên giường không dậy nổi”.
“Sau đó thì sao?”, anh hốt hoảng, “Không có ai chăm sóc em sao?”.
“Lúc đó em chưa quen Hiểu Mộng và Đồng Đồng, bố mẹ đều ở quê cũng không biết em
bị ốm.”
Mạnh Đình Vũ chua xót nghĩ thầm.
Nếu lúc đó anh còn ở Đài Loan, anh đã có thể chăm sóc cô, nhưng anh đã sang Mỹ
rồi, còn hạ quyết tâm không thèm để ý đến cô.
“Cơn sốt làm đầu óc em mê man, lúc mơ lúc tỉnh, cũng không rõ lắm, chỉ mơ hồ
nhớ rằng em đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại...”
Cô gọi đến số máy quen thuộc, hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng chỉ
nhận được câu trả lời tàn nhẫn từ một giọng nữ mềm mại.
Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã ngừng hoạt động.
Sao lại có thể ngừng hoạt động chứ? Cô không hiểu, chẳng lẽ do tinh thần bất ổn
nên ấn nhầm số sao? Cô không cam tâm, chỉ cần tỉnh táo chút liền nén cơn đau ê
ẩm toàn thân, ra sức gọi cho anh.
Cô không tin cô không tìm được anh, cô nhất định sẽ tìm thấy anh, lúc nào anh
cũng chăm sóc cô, không phải sao? Lúc nào cũng lo lắng cho cô, lúc nào cũng bực
mình trách cô không biết tự chăm sóc bản thân, cô biết, đó là vì anh quá yêu
cô.
Cô nhất định sẽ tìm thấy anh. Nếu anh biết cô bị bệnh, sốt cao, nhất định sẽ
bay đến đây, anh sẽ ôm cô âu yếm, sẽ dịu dàng an ủi cô... còn nữa, anh cũng sẽ
mắng cô, nhưng mà không sao, cứ để cho anh mắng, cô thích được nghe anh mắng,
cô sẽ vui vẻ lắng nghe.
Anh sẽ đến, nhất định anh sẽ đến!
Vì thế, cô tiếp tục gọi hết lần này đến lần khác, câu trả lời khô khốc vẫn vang
lên không ngừng, dần dần đẩy cô xuống vực sâu thăm thẳm.
“Cho đến lúc hạ sốt, em mới hiểu ra, đúng là số điện thoại đó sớm đã ngừng hoạt
động rồi, anh sang Mỹ đương nhiên không dùng số đó nữa, sao em lại quên được
nhỉ? Em thật ngốc nghếch.”
Cô tự chế giễu bản thân, âm thanh nhàn nhạt đó như dao cứa vào lòng anh.
“Cũng vào ngày hôm đó, cuối
cùng em cũng
tỉnh ngộ, chúng ta đã thực
sự chia tay rồi, anh đã không thể quay về bên em nữa rồi, cho dù em có đợi cả đời, anh cũng không quay
lại.”
“Vì thế...”, cổ họng anh nghẹn đặc, khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn
chỉnh, “Em quyết định không đợi anh nữa?”.
“Đúng thế, em không còn đợi anh nữa”, cô buồn bã nói, “Bắt đầu từ ngày hôm đó”.
Cũng vào ngày hôm đó, cô từ biệt chính mình, và anh cũng mất đi người con gái
ngây thơ hồn nhiên, thích ỷ lại dựa dẫm vào anh.
Mạnh Đình Vũ bỗng cảm thấy đau đớn hối hận vô cùng: “Xin lỗi, xin lỗi...”, anh
không biết phải làm sao mới tốt, chỉ biết xin lỗi không ngừng.
Cô không nói gì, vẫn yên lặng và dịu dàng tựa vào vai anh.
Bàn tay run rẩy của anh ôm chặt eo cô.
Cô khẽ thở dài: “Đây là lần đầu tiên em kể chuyện này, ngay cả Hiểu Mộng và
Đồng Đồng cũng không hề biết”.
Anh thở sâu, cố trấn tĩnh giọng nói của mình: “Tại sao?”.
“Em cũng không biết”, cô lắc đầu, “Có lẽ bởi vì trước nay em không dám nhớ lại
chuyện đó”.
Sống mũi anh cay cay: “Bởi vì quá đau khổ phải không?”.
Cô nghĩ một chút, lại lắc đầu.
“Em nghĩ không phải chỉ vì đau khổ, mà phải thẳng thắn đối diện với cái mà mình
đã đánh mất. Mặc dù em từng nói với anh, em rất thích em của bây giờ... đúng là
em rất thích, nhưng...”, giọng buồn man mác, đôi môi cũng hiện lên nỗi buồn vô
cớ.
Mặc dù anh không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng anh nhận ra sự run
rẩy trong giọng nói của cô.
Khóe mắt anh đỏ rực: “Nhưng em vẫn luyến tiếc em của ngày xưa, phải không?”.
Cô khẽ gật đầu.
“Đó cũng từng là những thứ thuộc về em, em biết rõ mình đã đánh mất những gì,
mặc dù em đã có được thêm nhiều thứ...”, cô ngừng lại.
Nước mắt đã lặng lẽ chảy trên gò má cô.
Tuy cô xoay lưng về phía anh, tuy cô cố ngăn cơn xúc động nhưng anh vẫn đoán ra
được, lúc này đôi mắt trong veo của cô đang ngập tràn những giọt lệ.
Bây giờ, ngay cả khi khóc, cô cũng kín đáo như thế. Cô có biết rằng, từng giọt
nước mắt âm thầm ấy là một đòn nặng quất vào cơ thể anh.
Mỗi nhát quất càng khiến anh không thể tha thứ cho bản thân.
Anh nghiến răng, dùng hết sức mới giữ chặt không cho những âm thanh hối hận
vang lên, nhưng lỗ tai nhạy cảm của cô vẫn cảm nhận được chút gì đó.
Cô vuốt ve bàn tay anh an ủi: “Anh đừng tự trách bản thân nữa, Đình Vũ, thực ra
anh cũng mất đi nhiều thứ”.
“Anh biết anh đã sai rồi”, anh hối hận nói, “Nhưng anh... rất vui, anh vẫn có
cơ hội được có em, người con gái anh yêu nhất cuộc đời này”.
Cô quay đầu lại, giương đôi mắt còn ngấn nước nhìn thẳng mắt anh.
Chính là người đàn ông này, đã bắt cô học cách nói lời chia tay với tuổi thanh
xuân hồn nhiên, cũng chính anh đã cho cô dũng khí hồi tưởng lại quãng thời gian
khó khăn để vực dậy, có niềm tiếc nuối đắng cay, cũng có sự kiêu hãnh ngọt
ngào.
“Con người chúng ta đều như thế, phải không? Mất đi rồi, sẽ thu lại cái khác.”
“... Ừ”, anh đau đớn gật đầu.
Cô mỉm cười hiền hòa, nụ cười ấy chất chứa tình yêu và âu yếm đối với anh.
Anh cảm động vô ngần.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má ướt đẫm của anh: “Em cứ tưởng mình đã trở nên mạnh
mẽ, nhưng bây giờ mới nhận ra, thì ra em vẫn yếu đuối lắm”.
Anh nắm bàn tay cô, cố nặn ra nụ cười: “Anh nghe người ta nói, dám thú nhận bản
thân đôi lúc cũng yếu đuối mới là người thật sự mạnh mẽ”.
“Ai nói thế?”
“Đàm Dục”, đôi mắt buồn bã của anh chợt lóe sáng, “Anh ta còn nói, phải hiểu
được tình yêu thật sự là gì mới là một người đàn ông chân chính”.
“Đàm Dục?”, cô nhướng mày ngạc nhiên, khẽ lau khô khóe mắt, đôi môi xinh xắn
bật lên tiếng cười thánh thót như chuông gió trưa hè, “Sếp của anh cũng lãng
mạn thật, em còn tưởng những người đàn ông thành đạt, đứng trên thiên hạ như
bọn anh phải rất lạnh lùng, không ngờ các anh cũng nói những lời này”.
“Em nói thế là đang cười giễu bọn anh phải không?”, anh nhéo má cô, giả vờ
không vui, “Lúc đó uống nhiều rượu quá nên bọn anh mới nói vấn đề này. Nếu
không phải đang say, em tưởng đàn ông bọn anh cũng lắm lời như con gái tụi em
chắc, hơi tí lại lôi tình yêu tình báo ra bàn tán”.
“Đúng thế”, cô chớp mắt, rồi gật đầu làm như đã hiểu, “Đúng là em không nên
quên mất rằng đàn ông bọn anh thích làm con rùa nằm sâu trong mai”.
“Cái gì?”, vẻ mặt tinh nghịch của cô làm anh vừa yêu vừa bối rối, anh trợn mắt,
cố làm ra vẻ một người đàn ông lạnh lùng trong lòng cô, “Đó là sự rụt rè của
đàn ông”.
“Đúng rồi, sự rụt rè”, cô lại trêu chọc anh.
Mạnh Đình Vũ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, không bối rối nữa, cũng quên
mất phải làm bộ cool, chỉ cảm thấy lồng ngực đang chấn động mạnh tựa núi lửa
phun trào.
“Tĩnh!”, anh ôm lấy cô, rất chặt, rất gần, tưởng rằng chỉ cần thả lỏng bàn tay,
cô sẽ tan biến như mây khói, “Có phải em thực sự bằng lòng... yêu anh thêm lần
nữa không?”.
Câu hỏi run rẩy, không giấu nổi sự hồi hộp, niềm hy vọng và cả một chút hoảng
sợ.
Anh sợ mất cô vậy sao?
Thẩm Tĩnh thoáng ngạc nhiên, trái tim lan tỏa một niềm hạnh phúc ngọt ngào khó
tả, mơ màng mỉm cười trong nước mắt...
“Đồ ngốc, em đã yêu anh rồi.”