Mạnh Mẽ Nương Tử

Liễu gia đại tiểu thư, Liễu Thủy Nhu ngồi ở mép
giường, che mặt khóc rưng rức, mẫu thân Phạm thị cũng ngồi một bên rơi lệ.

Liễu Nguyệt Nhu xoa xoa thái dương, hai người đó đã
khóc cả một buổi trưa. Gả cho công tử nhà huyện lệnh là phúc khí, tỷ tỷ xuất
giá tòng phu, phải nghe lời nói của trượng phu, nói cái gì cũng đều phải nghe.
Thiên hạ nào có người ngốc như vậy? Tuy nàng cũng có thể tìm một cơ hội ở sau
kỹ viện đánh cho tên khốn kia nát mặt nhưng còn có ích lợi gì? Tỷ tỷ gả cho
hắn, nàng vô lực ngăn cản. Nàng tức giận tỷ tỷ, yếu đuối đến kỳ quái, bởi vậy
mới bị người khác khi dễ, vì sao không biết tự bảo hộ bản thân mình, vì sao lại
ngốc như vậy!

Chu Kính Tổ thở dài ôm nàng vào lòng, hiểu được tại
sao nàng bi ai, bởi vậy mà tức giận vì nàng.

“Còn có đại ca nữa, chỉ biết nói ta không hiểu chuyện,
cả ngày giáo huấn ta, muốn ta học hỏi tỷ tỷ, muốn ta có phụ đức. Phụ đức cái
con khỉ! Toàn bộ đều thứ ngu ngốc! Ta không bao giờ giống như tỷ tỷ, ta không
đời nào để cho người khác khi dễ ta! Phụ thân thật ngu ngốc, đại ca cũng là đứa
ngốc, Nhị nương cũng vô dụng, tỷ tỷ càng nhu nhược! Ta không bao giờ nghe bọn
họ! Như vậy mới không ai dám khi dễ ta. Bọn họ đều nói ta mạnh mẽ, đều nói ta
không hiểu chuyện, ta đây không muốn nghe! Ta không muốn giống như tỷ tỷ! Tuyệt
đối không!” Nàng giận phụ thân, giận đại ca, giận Nhị nương, cũng giận tỷ tỷ,
kỳ thực người mà nàng giận nhất là bản thân mình, vô lực bảo vệ tỷ tỷ xinh đẹp
ôn nhu, chỉ có thể nhìn tỷ tỷ dần dần bỏ lỡ tuổi xuân, dần dần tiều tụy héo rũ.

Nguyệt Nhu của hắn, Nguyệt Nhu hỏa bạo mạnh mẽ của
hắn, Nguyệt Nhu đáng thương yếu ớt của hắn, Chu Kính Tổ thương tiếc xoa đầu
nàng, đau lòng vì nàng bi ai. Thì ra bởi vì lý do này, nàng mới giống như con
nhím như thế, dễ giận dễ cáu gắt, lại thống hận những tên chiếm tiện nghi của
nữ tử như thế. Nguyệt Nhu a…

“Thật sự là ngu ngốc, toàn bộ đều ngu ngốc… Ngu ngốc…”
Liễu Nguyệt Nhu khóc thút thít tựa đầu vào vai hắn.

Đã lâu như vậy, nàng luôn luôn tức giận, giận người
khác, cũng giận bản thân mình. Loại tức giận này khiến nàng không cách nào
khống chế được bản thân cáu kỉnh, lúc nào cũng có thể phát hỏa. Nhưng hiện tại
bị hắn ôm vào trong ngực, cảm nhận được hắn quý trọng nâng niu, lửa giận của
nàng từ trước tới nay chưa bao giờ tắt lại dần dần có thể dịu xuống. Phẫn nộ
của nàng không ai có thể lí giải, cũng không ai có thể hiểu được, hắn lại có vẻ
như hiểu hết. Đúng vậy, hắn hiểu nàng, hơn nữa hắn còn đang an ủi nàng.

Thật thoải mái, thì ra dựa vào trong lòng một người
lại thoải mái như vậy.

Nàng nhắm mắt lại, ôm hắn chặt hơn. Cảm giác thật
thoải mái, khiến nàng thật muốn trốn mãi ở đó, không bao giờ tỉnh lại…

Chu Kính Tổ vẫn đang nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, cảm giác
thiên hạ trong lòng dần dần yên tĩnh đi vào giấc ngủ. Vóc người cao lớn chắn đi
gió đêm lạnh lẽo, giữ cho nàng yên tĩnh ấm áp. Dưới ánh trăng, thân ảnh hai người
kéo dài thành một, thân mật khó tách rời.

•••••••••••••••••

“Hỗn đản! Ngươi lại đến đây làm gì?” Khi Chu Kính Tổ
nhiệt tình nhào đến bên nàng, Liễu Nguyệt Nhu một cước đá văng hắn ra.

“Ô… Nguyệt Nhu?” Chu Kính Tổ thật ủy khuất a, tối hôm
qua rõ ràng nàng ở trong lòng hắn tìm an
ủi, hôm nay liền trở mặt, nữ nhân thật hay thay đổi a…

Liễu Nguyệt Nhu quay mặt đi, mắng: “Đừng theo ta nữa!
Nếu không ta đánh gãy chân ngươi!” Hừ một tiếng bước đi, mặt hoa lại dần đỏ
hồng. Thực dọa người! Ngày hôm qua nàng lại giống như tiểu hài tử chui vào
trong lòng hắn, còn ngủ quên, hắn đưa nàng trở về phòng thế nào cũng không
biết.

Từ khi mẫu thân qua đời lúc nàng năm tuổi, chưa từng
có ai ôm nàng, hiện thời cư nhiên… Lần đầu tiên trong đời, Liễu Nguyệt Nhu cảm
giác được thế nào là xấu hổ. Oa! Loại cảm giác này thật đáng ghét, khiến nàng
không được tự nhiên! Bởi vậy nàng chỉ có thể làm bộ hoàn toàn quên chuyện đêm
qua. Đúng vậy, nàng đã hoàn toàn đã quên! Cái gì cũng không nhớ! Bởi vậy nàng
hung dữ với hắn mới là bình thường, bởi vì chỉ có thời điểm hung dữ với hắn,
nàng mới quên được tối hôm qua, quên bản thân mình yếu ớt cùng hắn ôn nhu che
chở.

Chu Kính Tổ đương nhiên là tiếp tục theo sau, “Nguyệt
Nhu, nàng muốn đi đâu? Ta cùng nàng đi.” Được rồi, Chu Kính Tổ nói với mình:
đánh là thương mắng là yêu, nếu thói quen biểu đạt cảm tình của Tiểu Nguyệt Nhu
là như vậy, hắn cũng phải làm quen thôi.

“Ta không cần ngươi bồi! Ngươi cút ngay!” Liễu Nguyệt
Nhu buồn bực đá hắn ra, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng nàng đã mất đi cảm
giác chán ghét, trong giọng nói thậm chí không tự giác còn rót vào một chút
hương vị hờn dỗi.

“Đừng khách khí với ta! Nào, nói cho ta nghe nàng muốn
đi nơi nào?” Như thường lệ hắn mặt dày lại tiếp tục bám theo.

“Ta kêu ngươi cút đi!”

“Oa!”

Cứ như vậy, hai người cùng nhau đi qua hoa viên, tuy
rằng động tác trong lúc đó hơi một chút…

“Di? Bên kia tại sao lại náo nhiệt như vậy?” Liễu
Nguyệt Nhu ngừng tay kinh ngạc nhìn ra hướng tiền thính.

Chu Kính Tổ thừa cơ thành công đột kích đặt tay lên
thắt lưng nàng, nheo mắt say mê tựa đầu trên vai nàng, không rảnh trả lời.

“Đi xem.” Liễu Nguyệt Nhu lấy khuỷu tay đẩy hắn ra,
bước ra hướng tiền thính.

“Đợi ta với, Nguyệt Nhu. Ai nha!” Chu Kính Tổ lén lút
thò tay lên hông nàng, một giây sau lại bị nàng hất ra.

Đi vào tiền thính, đầu tiên nhìn thấy một bóng hình
xinh đẹp cùng biểu tình đại ca si ngốc, rồi mới thấy vài thị nữ đứng bên cạnh,
còn có đại hiệp Ngụy Phong Pha cũng đứng ở bên kia, tròng mắt trợn trừng sắp
rơi xuống .

Liễu Nguyệt Nhu nhăn nhíu mày, mơ hồ đoán được thân
phận nữ tử kia.”Đại ca?”

Liễu Trọng Thi không hề hay biết, nhưng nữ tử kia lại
nghe thấy xoay người lại .

Oa! Đại mỹ nữ đẹp kinh thiên động địa! Những cụm từ
quốc sắc thiên hương, đoan trang trời sinh, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt
thẹn, khuynh quốc khuynh thành, toàn bộ đều có thể dùng để miêu tả nàng. Kiều
nhan không thể so sánh, dáng người hoàn mĩ cùng khí chất khiết nhã, trên môi
luôn có cười yếu ớt như có như không, không quỳ gối dưới váy nàng ta không thể
tính là nam nhân!

Liễu Nguyệt Nhu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cuối
cùng hiểu được đại ca mọt sách vì sao mê luyến nàng ta như thế. Nếu như nàng là
nam nhân chỉ sợ cũng khó thoát khỏi mị lực của nàng ấy.

“A, ra là Cầm Thao cô nương đến .” Chu Kính Tổ tươi
cười đầy mặt.

Đầu heo! Liễu Nguyệt Nhu hoàn hồn, trừng cái tên sắc
quỷ kia đang cười đến vô cùng xán lạn. Cười cái gì mà cười! Miệng mở to như
vậy, khó coi chết đi được!

“Chu công tử, mấy ngày không thấy, vẫn mạnh khỏe chứ?”
Cầm Thao thản nhiên cười, tao nhã vạn phần hành lễ làm cho các nam nhân ở đây
lại rơi vào tình trạng mắt mờ thần mê.

“Hảo, hảo, Cầm Thao cô nương thế nào?” Chu Kính Tổ bày
ra bộ dáng mê đắm, haiz, mỹ nữ chính là mỹ nữ, cho dù biết rõ bên trong nàng ta
không ra gì nhưng vì vẻ ngoài của nàng xinh đẹp mà mê say.

Liễu Nguyệt Nhu trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô
danh, thật sự chịu không nổi, khẽ đưa cánh tay như ngó sen tới bên hông phía
sau hắn, nhéo mạnh một cái, rồi không thả ra mà chậm rãi day qua day lại —— rất
thống khoái! Nàng vừa lòng nghe thấy hắn kêu rên, Chu Kính Tổ cũng không dám
cười ngu ngốc đến như vậy nữa.

Chu Kính Tổ quay đầu nhìn nàng, ủy khuất mắt nước mắt
lưng tròng, hắn đã làm sai chuyện gì?

Liễu Nguyệt Nhu ngoài cười nhưng trong không cười xoay
đầu, làm như không có việc gì ngó lơ.

“Nói vậy vị này chính là Liễu Nguyệt Nhu tiểu thư,”
Cầm Thao lúc này mới chú ý tới Liễu Nguyệt Nhu, tao nhã tiến lên, “Liễu tiểu
thư thật xinh đẹp, vẫn thường nghe Liễu đại ca nhắc tới, tiện thiếp trước kia
đã muốn kết bạn với tiểu thư.”

“Vậy sao?” Liễu Nguyệt Nhu miễn cưỡng đáp. Cầm Thao
tuy rất đẹp, nhưng không hiểu vì sao, nàng cảm thấy không hợp.

“Đương nhiên, trước kia thường nghe người ta nói Liễu
tiểu thư là người hào sảng, thường hay bênh vực kẻ yếu, tiện thiếp ngưỡng mộ đã
lâu.”

“Xuy, mạnh mẽ chính là mạnh mẽ, hào sảng cái gì chứ?
Không cần phải nói tốt như vậy.” Càng tiếp xúc với nàng ta càng thấy khó chịu,
giả mù sa mưa nịnh hót càng làm cho người ta phát giận.

Haiz, quả nhiên là mạnh mẽ! Ngụy Phong Pha nhăn mày,
cô nương xinh đẹp ôn nhu đối đãi hôm qua đâu rồi? Liễu Trọng Thi càng cảm thấy
khó chịu: “Tiểu muội lại vô lễ rồi.” Tiểu muội nói chuyện như vậy, Cầm Thao
mảnh mai làm sao mà chịu được?

Kia thì thế nào? Liễu Nguyệt Nhu nhíu mày. Liễu Trọng
Thi tức giận đến mức thổi râu.

“Không sao không sao, là tiện thiếp dùng từ không
đúng, là ta sai, khó trách Liễu tiểu thư bực mình. Liễu đại ca không cần tức
giận.” Vẻ đẹp ủy khuất yếu đuối làm cho trong lòng nam sĩ càng muốn che chở.

“Đúng rồi, Cầm Thao cô nương hôm nay tại sao lại có
nhã hứng đến Liễu phủ?” Chu Kính Tổ cười mở miệng, thân hình cao lớn một bên
tạo dáng “Chim nhỏ nép vào người” dựa vào vai của Liễu Nguyệt Nhu, đương nhiên,
kết cục là bị nàng đẩy ngã chổng vó.

Cầm Thao kinh ngạc nhìn cảnh này, không nghĩ tới Liễu
tiểu thư thật sự rất mạnh mẽ, “Nga, ta là cố ý đến cảm tạ Liễu đại ca. Nhờ Liễu
đại ca trượng nghĩa tương trợ, Cầm Thao mới không bị thất thân, đại ân đại đức
này, Cầm Thao suốt đời khó quên.” Cảm kích nhất chính là hắn không thừa cơ nhúng
chàm mình, khiến nàng còn có cơ hội lại câu kim quy tế. Mị nhãn quét về phía
Chu Kính Tổ anh tuấn, ngày ấy nghe Liễu Trọng Thi nói, tiền đấu giá là từ Chu
Kính Tổ, lại nghe nói Chu Kính Tổ đang ở tại Liễu gia, Bởi vậy nàng liền vội
vàng đến Liễu gia bái phỏng.

“Ra là như vậy, hoa khôi đến thăm, đủ để cho nam nhân
toàn Kim Lăng hâm mộ gần chết. Liễu huynh thật có diễm phúc nha! Như vậy chúng
ta sẽ không quấy rầy, hai người chậm rãi tán gẫu.” Chu Kính Tổ giữ chặt tay nhỏ
bé của Liễu Nguyệt Nhu, cả người lại dính vào.

“Chu công tử…” Cầm Thao không thể tin được Chu Kính Tổ
không thèm để ý đến mình, chỉ quan tâm đùa giỡn tiểu cô nương hung dữ kia.
“Không, không, kỳ thực Cầm Thao hôm nay cũng muốn đến bái tạ công tử, nếu không
phải là công tử bỏ tiền, Cầm Thao cũng không thể bảo toàn. Liễu đại ca xem có
phải không?”

“Đúng đúng, vốn kỳ thực là công lao của Chu huynh.” Mĩ
nhân nói cái gì cũng đều đúng hết.

“Ân tình của Chu công tử, Cầm Thao rất cảm kích. Cầm
Thao trên người không có vật gì quý giá, không thể báo đáp công tử, nhưng nếu
Chu công tử có cái gì phân phó, Cầm Thao quyết không chối từ!” Nói trắng ra như
vậy không biết hắn hiểu chưa?

“Ha ha, Cầm Thao cô nương quá khách khí. Này đâu có
đáng là gì?” Trước kia hắn dám, nhưng hiện tại bên người có một nữ nhân quyền
cước không lưu tình, muốn làm gì cũng phải cân nhắc một phen rồi.

“Chu công tử ghét bỏ Cầm Thao sao?” Đôi mắt đẹp ướt
lệ. Tên ngốc này nghe rõ chưa?

“Làm sao có thể? Chu mỗ khâm phục Cầm Thao cô nương
giữ mình trong sạch, lại cảm động mối tình thắm thiết của Liễu huynh đối cô
nương, mới ra tiền tương trợ . Kỳ thực Cầm Thao cô nương phải nên cảm kích là
Liễu huynh mới đúng. Nguyệt Nhu, nàng nói có đúng không?” Tay lén lút bò lên ôm
thắt lưng nàng, giây tiếp theo, mọi người nghe được rất rõ ràng một tiếng “Răng
rắc”…

Chu Kính Tổ thê thảm ôm cổ tay bị đau khóc lóc ra vẻ
đáng thương hề hề nhào vào lòng Nguyệt Nhu yêu dấu tìm an ủi.

Hắn có bệnh sao? Mọi người mở to miệng nhìn hắn nhào
vào lòng hung thủ làm mình bị thương mà làm nũng.

Liễu Trọng Thi đến gần hắn: “Ách, Chu huynh không sao
chứ?” Hắn bị gì mà lại đi trêu chọc tiểu muội mạnh mẽ, hay thật sự là đầu óc
không bình thường?

“Không có việc gì , đa tạ Liễu huynh quan tâm. Nguyệt
Nhu, không bằng nàng xoa xoa giúp ta đi.” Hắn cao hứng phấn chấn giơ tay ra
trước mặt Liễu Nguyệt Nhu, làm cho mọi người đều vì hắn mà mướt mồ hôi.

Quả nhiên, Liễu Nguyệt Nhu không khách khí bổ thẳng về
phía cổ tay bị thương của hắn.

“A, Nguyệt Nhu, nàng đừng xoa mạnh như vậy, hơi nhẹ
một chút. Nàng xem, liền giống như vậy, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà xoa… Nga!” Chu
Kính Tổ vẫy vẫy tay, nhẫn nại chỉ cho người trong lòng bí quyết xoa nhẹ, còn tự
mình kéo tay nàng làm làm mẫu. Kết quả…

Thật quá thảm! Mọi người quay đầu đi chỗ khác, không
đành lòng mà nhìn.

“Ngươi dám lảng vảng trước mặt ta, ta liền vặn gãy tay
ngươi!” Liễu Nguyệt Nhu nhe răng hung ác bóp cổ tay hắn nói: “Đừng cho là ta
nói đùa!”

“Đã biết.” Chu Kính Tổ lúc này mới an phận thối lui.

Mọi người đều chú ý nhìn bọn họ, Cầm Thao chưa từng bị
người ta hoàn toàn xem nhẹ như vậy, thanh thanh cổ họng kéo lại lực chú ý của
mọi người, tiếp theo nói tiếp: “Ân, kỳ thực, giữa Liễu đại ca và Cầm Thao là
thuần khiết trong trắng, Liễu đại ca đối Cầm Thao kỳ thực là loại tình cảm
huynh muội. Liễu đại ca nói có đúng không?”

“Đúng, chính là như thế.” Liễu Trọng Thi một lần nữa
rơi vào lúm đồng tiền say lòng người của mỹ nhân.

Nữ nhân này nói như vậy là có ý gì? Liễu Nguyệt Nhu
nhíu mày trừng nàng, cảm thấy nàng ta không đáng giá cho những gì đại ca đã làm.
Nhưng đại ca vô dụng như vậy, không nhận ra được điều này thì thế nào? Hừ một
tiếng, xoay người đi ra ngoài. Đại ca ngốc như vậy càng nhìn càng tức giận,
nhắm mắt làm ngơ tốt hơn!

“Nguyệt Nhu nàng đi đâu đó? Chờ ta một chút!” Chu Kính
Tổ đi theo ra ngoài, “Đừng đi nhanh như vậy. Là muốn đi dạo phố sao? Đi dạo hội
chùa cũng tốt. Kim Lăng có nào chùa nào nổi danh nhỉ? Ôi…”

“Cấm ngươi chạm vào ta nữa!” Liễu Nguyệt Nhu vừa quát vừa bóp khiến hắn kêu
thảm thiết.

“Nguyệt Nhu, nàng xem cổ tay ta sưng lên hết rồi, đau
quá nha! Ô… Ta thật đáng thương…”

“Ngươi còn dám chạm vào ta?” Lại có âm thanh vật nặng
rơi xuống đất.

“Nguyệt Nhu…”

Tạp âm hai người tạo ra xa dần rồi biến mất. Mà mấy
người trong sảnh vẫn không cách nào nhúc nhích.

Thật sự là tức chết nàng ! Quả thực là ô nhục trước
nay chưa từng có! Cầm Thao bóp chặt khăn lụa trong tay. Nàng quyết không bỏ
qua! Chu Kính Tổ, nàng nhất định phải câu dẫn được! Không chỉ vì tiền của hắn,
cũng là vì danh dự của mình.

Mà hai gã nam sĩ sau khi phục hồi tinh thần lại, lại
vì nàng giận hồng gò má mà thất thần. A, quả là một nữ tử xinh đẹp nha! Đoan
trang thục nhã, dịu dàng cao quý, quả thực là thiên tiên hạ phàm. Nga, có thể ở
khoảng cách gần như vậy nhìn nàng, thật sự là tam sinh hữu hạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui