Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Từ rất lâu trước đây lúc rời khỏi thế giới của cô… Hứa Ôn Noãn nhớ tới lúc cô ở Lệ Giang vô tình nghe được chuyện hắn và Ngô Hạo nói những câu kia, còn có đêm đó cô bị Tưởng Tiêm Tiêm làm khó làm dễ, hắn cho rằng cô đã ngủ rồi nên mới nhẹ giọng nói những lời tâm sự kia, từ những chuyện hắn và cô không còn quan hệ gì đến lúc Linh Độ vì cô làm tất cả mọi chuyện.
Nước mắt Hứa Ôn Noãn càng chảy nhiều hơn, khiến cả khuôn mặt cô ướt đẫm, cả nhìn Quả Quả, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi.
Quả Quả nhìn Hứa Ôn Noãn lại chủ động hỏi: “Em có thể gọi chị là chị Ôn Noãn không?”
Hứa Ôn Noãn gật nhẹ đầu.
Quả Quả tt nói: “Chị Ôn Noãn, em không biết lúc trước chị và anh Bán Thành đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng em biết, hơn một năm nay, anh ấy vẫn luôn hối hận, vẫn luôn tự trách mình đã khiến chị chịu nhiều thiệt thòi lắm, anh ấy thật sự muốn đối xử tốt với chị nhưng không ngờ từ đó lại khiến chị bị bệnh trầm cảm…”
Bệnh trầm cảm... Hứa Ôn Noãn nhíu mày, nhớ một năm trước đây cô vì chuyện của ba cô mà không thể không đến cầu xin hắn, hắn rất tuyệt tình với cô, ngay lúc cô tuyệt vọng nhất, là Linh Độ đã giúp cô.
Khi đó cô cũng không biết Lục Bán Thành chính là Linh Độ.
Hắn sở dĩ thay đổi nhiều như vậy là do lúc đó hắn đã biết tâm lý của cô có vấn đề cho nên hắn mới làm như vậy sao?
Hứa Ôn Noãn nhớ lại một lúc lâu, nhớ đến lúc đó cô chờ Lục Bán Thành ở trước nhà hắn đến hôn mê bất tỉnh, ngày hôm sau khi tỉnh lại cô đã ở trong bệnh viện, lúc đó cô có hỏi qua bác sĩ nhưng bác sĩ chỉ nói là hắn đưa cô đến bệnh viện, lúc đó cô ghét hắn muốn chết cho nên cũng không muốn nói gì. Lúc đó cô không nghĩ gì nhiều, vừa xuất viện đã đến phòng khám tâm lý,… không phải là hắn vẫn chưa rời đi mà đi theo cô đến chỗ phòng khám tâm lý chứ?
Chính là ngày hôm đó, Linh Độ đã có một bước chuyển lớn.
Cô đoán không sai đâu, hắn nhất định là vì biết cô bị bệnh, biết cô và Lục Bán Thành không thể có bất cứ liên hệ nào với nhau nên mới âm thầm dùng cái tên Linh Độ để cứu cha của cô, sau đó tha hương đến Mỹ.
Thì ra, từ lâu, hắn đã dành cho cô tất cả mà không cần báo đáp.
“Chị Ôn Noãn, coi như lúc trước là anh Bán Thành có lỗi với chị trước, em cũng hy vọng, chị đừng trách cứ anh ấy nữa………”
Cả người Hứa Ôn Noãn cực kỳ run rẩy, cô thở một hồi, lại cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng đau.
Cô nghe thấy Quả Quả cầu xin như vậy, liền cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, giật giật môi, sau đó khàn giọng hỏi: “Anh ấy đâu?”
Hứa Ôn Noãn chẳng cho Quả Quả thời gian để trả lời, chỉ hỏi dồn dập: “Anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”
Cô muốn nhìn thấy hắn, cô muốn gặp hắn, ngay lập tức.
Cô muốn nói cho hắn biết từ lâu cô đã không còn trách hắn nữa, cô thậm chí đã thích hắn từ trước khi biết hắn bị thương rồi, cô không muốn hắn nghĩ những chuyện trước đây nữa, chỉ cần hắn ở bên cạnh cô, chẳng cần biết bây giờ hắn có đi được hay không, sau này hắn có tàn phế hay không, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn mà thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui