Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Tô Tình dừng lại nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi ra từ vàng son lộng lẫy mang giày da, một lúc lâu cũng không chớp mắt, mãi đến khi hắn đi đến cửa xoay, cô mới chợt nhớ ra lúc này cô còn đang chật vật nằm dưới mặt đất.
Thế gian này, chuyện khó chịu nhất chính là gì chứ?
Khó chịu nhất không gì bằng gặp lại mối tình đầu mà mình thật lòng yêu, thấy hắn cao cao tại thượng như một vị thần còn mình chỉ giống như một kẻ thấp kém đê tiện như một hạt bụi của nhân gian.
Tô Tình muốn trốn theo bản năng.
“Tần tiên sinh, hôm khác gặp lại.”
“Được, Hạ tổng.”
Lúc nghe thấy tiếng đáp lại đầy khách sáo của Tần Gia Ngôn, trong đầu Tô Tình vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy một cái.
Không ai biết, từ sau khi cô rời khỏi hắn, đã không biết bao nhiêu cô từng lén hoài niệm âm thanh này.
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng run lên, chụp xuống mặt đất, cúi thấp đầu hơn, chỉ mong Tần Gia Ngôn đi qua nhanh một chút.
Trời cao như nghe thấy lời thỉnh cầu của cô vậy, những người xinh đẹp lịch lãm từ cửa đi ra tản đi rất nhanh.
Tần Gia Ngôn vừa bấm điện thoại vừa đi về phía lề đường.
Điện thoại được nối máy: “Ừ, đúng, cậu đón tôi đúng không, lát nữa gặp.”
Hắn cúp máy xong, thong dong bước qua người Tô Tình.
Tô Tình nhìn giày da hiệu Trình Lượng của hắn, cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngát từ người hắn khiến cô không dám thở nữa.
Tần Gia Ngôn đi cách cô hai mét, Tô Tình mới dám ngẩng đầu lên lén nhìn bóng lưng của hắn một cái.
Tần Gia Ngôn, anh biết không? có thể những lúc như vậy, ở bên cạnh anh, nhưng anh lại không biết đến sự tồn tại của em, đối với em mà nói, chính là ân điển lớn nhất mà ông trời đã dành cho em rồi.
Trong những năm nay, mỗi khắc em đều muốn biết anh có sống tốt không, bây giờ, nhìn thấy anh như vầy, tốt đẹp như vậy, em đã thật sự rất thỏa mãn rồi.
Trong đáy mắt Tô Tình có một luồng ánh sáng cười ấm áp, ngay lúc khóe môi cô sắp cong lên, Lâm Mặc thấy cô cứ nằm đó không đứng lên liền trào phúng mở miệng hỏi: “Sao vậy? Yếu đuối như vậy sao? Đẩy mới một cái mà đã đứng dậy không nổi rồi sao?”
Giọng nói của Lâm Mặc có chút vang khiến cho Tần Gia Ngôn chưa đi xa cũng có thể nghe được rất rõ ràng, người đàn ông kia có thể là do tò mò, bước chân của hắn lại dừng một chút, Tô Tình sợ hắn quay đầu lại sẽ nhìn thấy cô, liền chôn đầu xuống.
Hành động của Tô Tình như vậy rơi vào mắt của Lâm Mặc lại giống như đang muốn chống đối lại hắn. người phụ nữ này từ khi bước chân vào Lâm gia đã làm chướng mắt của hắn rồi, oán khí mấy năm gần đây tích tụ khiến hắn nổi giận lôi đình ngay lập tức, những lời trong miệng càng nói lại càng khó nghe: “Con điếm thối tha này, mày có biết xấu hổ không vậy hả? Càng nói mày càng làm tới? mau đứng lên cho tao, đừng có ở đây làm mất mặt tao, tao đập mày bây giờ đó!”
Người nhân viên nhìn thấy Lâm Mặc lại đối xử với một người phụ nữ thô lỗ như vậy, liền đi đến chỗ cô quan tâm hỏi: “Tiểu thư, cô có thể đứng lên không? Có cần tôi giúp cô không?”
Người nhân viên đó còn chưa đưa tay giúp cô, Lâm Mặc liền bước nhanh qua hất tay người nhân viên kia, còn nói: “Ai cũng không được giúp cô ta, để cô ta tự mình đứng lên!” nói xong, Lâm Mặc liền cúi đầu nhìn Tô Tình: “Đứng lên nhanh lên cho tao!”
Tô Tình còn chưa kịp có phản ứng thì Lâm Mặc lại giơ chân lên, dùng hết sức đá về phía Tô Tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui