Chương 146: Trời sinh đã có tài lãnh binh (6)
Cô nhìn thấy Cố Dư Sinh như vậy, không nghĩ gì nhiều liền đạp thắng xe.
Phía sau cô cũng vội vàng thắng gấp, trong chốc lát con đường liền trở nên hỗn loạn.
Tần Chỉ Ái không hề hay biết, chỉ nhìn Cố Dư Sinh chằm chằm trong kính chiếu hậu không chớp mắt.
Hắn cao như vậy, khí chất ngất trời, hắn hơi ủ rũ cúi đầu, người khác chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt, nhưng người nhìn thấy hắn một lần, sẽ quay đầu lại muốn nhìn hắn lần thứ hai.
Hắn không quan tâm đến điều đó, sờ một điếu thuốc trong hộp nhét vào miệng, một tay chắn gió, một tay cầm bật lửa.
Từ đầu đến cúi hắn chỉ duy trì một tư thế đứng, nếu không phải thỉnh thoảng đem thuốc trên miệng hạ xuống, Tần Chỉ Ái còn cho rằng người cô mình qua gương chiếu hậu là một pho tượng.
Lúc hắn đốt xong thuốc trên tay, hắn khẽ nâng đầu, nhìn biển quảng cáo trước mặt, bên trong đang chiếu quảng cáo của một bộ phim chiến tranh, nam diễn viên chính ôm súng nằm nhoài trên mặt đất bẩn thỉu.
Động tác định đưa thuốc lá lên hút của hắn bỗng nhiên dừng lại, giống như bị người ta điểm huyệt, nhìn chằm chằm biển quảng cáo.
Hình ảnh bên trong biển quảng cáo cách một khoảng thời gian sẽ thay đổi, nhưng đến lúc hình ảnh của bộ phim chiến tranh kia thay đổi thành quảng cáo trà xanh, hắn vẫn còn nhìn chằm chằm.
Bộ dạng này của hắn làm Tần Chỉ Ái nhớ lại hình ảnh lúc Tần Dương chạy đến trước mặt chào hắn, gọi hắn là Cố đội trưởng, lúc hắn nhìn chằm chằm Tần Dương với vẻ mặt hốt hoảng, còn có lúc hắn trả lại súng cho Tần Dương, đầu ngón tay đã nhẹ nhàng vuốt súng.
Mặc dù không nói gì, cũng không biểu hiện ra bất kỳ tình cảm gì, nhưng đáy lòng hắn lúc này nhất định rất hâm mộ Tần Dương, tiếc nuối cây súng mà Tần Dương cho hắn mượn, đúng không?
Vì vậy, khi hắn nói lời nhẹ tựa như gió: "Tôi không còn là Cố Đội trưởng nữa, giờ tôi là Cố Tổng." thật ra trong lòng hắn đang chảy máu, tiếc nuối hoài niệm quá khứ, phải không?
Bỗng nhiên trong lòng Tần Chỉ Ái cũng đau.
Mãi đến lúc có người bị xe cô chặn bước xuống xe gõ cửa kính xe cô, cô mới tỉnh lại, liên tục nói xin lỗi, bên trong lại nhổ nước bọt, đem xe lái về ven đường, sau khi dừng hắn, Tần Chỉ Ái nhìn qua gương chiếu hậu tìm Cố Dư Sinh, phát hiện hắn đã không còn đứng ở đó rồi.
Tần Chỉ Ái nhíu mày, lập tức hạ cửa kính xe, tìm kiếm khắp nơi một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy Cố Dư Sinh đang từ từ đi về phía một quán bar.
Hắn chỉ có một mình, hơn nữa tâm tình đang rất khó chịu.
Tần Chỉ Ái nhìn đường về nhà một chút, nghĩ đến những câu nói kia của Tần Dương, Tần Chỉ Ái sợ bị Cố Dư Sinh phát hiện, cố ý lái xe rất chậm, mãi đến khi cô nhìn thấy hắn quẹo vào một quán bar tên "MISS", lúc đó cô mới đạp chân ga, đến càng gần.
Lúc dừng xe ở quán bar, Tần Chỉ Ái quay về phía gương đeo khẩu trang và kính đen rồi mới xuống xe.
Trong quán bar lúc này có rất ít người, không có ban nhạc, nhạc nền cũng không quá ồn ào mà là những bản tình ca nhẹ nhàng, bầu không khí thích hợp, không làm cho cô chán ghét.