Chương 152: Một người rất quan trọng (2)
Tâm tình của hắn không tốt, hầu hết đều hút thuốc, hắn cũng rất ít khi uống rượu, vì vậy số lần hắn uống say chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà đêm bốn năm trước, hắn cũng say rượu như vậy.
Đó là người thứ bảy khi cha mẹ hắn đã qua đời, báo cáo xuất ngũ của hắn cũng được phê chuẩn, tâm tình của hắn cực kỳ không tốt, hắn đã uống một đống bia ở trước bia mộ của cha mẹ.
Ngày đó đều là uống bia, lại là ở vùng ngoại thành, hắn uống hết lại không dễ gì mua rượu, vì vậy say cũng say bất tỉnh nhân sự.
Đêm đó trời mưa to, hắn ngồi trước bia mộ của cha mẹ tự hành hạ bản thân mình, không chịu rời đi.
Mưa càng ngày càng lớn, hắn ướt sũng, lúc hắn nghĩ rằng tối nay hắn cứ tắm mưa uống rượu như vậy mà chết đi, nhưng vào lúc hắn tuyệt vọng nhất, trên đầu hắn lại có một cái dù lớn, sau đó bên cạnh hắn có một người lẳng lặng ngồi xuống.
Đếm đó rất tối, một chút ánh sáng cũng không có, hắn không nhìn rõ hình dáng của người kia như thế nào, nhưng theo những gì người đó đem lại, hắn có thể cảm nhận được người kia là một cô gái trẻ.
Sau đó vì rượu mà hắn có chút khó chịu, nói sảng, nhưng nói gì thì hắn cũng không nhớ rõ, nhưng hắn lại nhớ rất rõ cô gái kia đã ôm lấy hắn.
Rất nhiều lúc, an ủi không cần ngôn ngữ.
Cho dù đã trôi qua bốn năm, nhưng khi hắn nhớ lại cái ôm kia, hắn vẫn cảm thấy… rất ấm áp.
Sau đó hắn lại ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại, trời đã sáng choang, mà cô gái ấy cũng đã không còn ở đó nữa.
Cũng không phải vì một cái ôm mà hắn có tình cảm với cô gái kia, mà là vì lúc hắn cảm thấy khó khăn nhất, cô lại dịu dàng ôm lấy hắn.
Vì vậy, hắn nhớ rất rõ chuyện này.
Hay là vì cứ nhớ đến chiếc ôm ấm áp kia mà tối qua hắn lại nằm mơ thấy nó một lần nữa…
Tắm xong, Cố Dư Sinh không suy nghĩ nữa, thay một bộ quần áo sạch sẽ ra khỏi phòng.
Quản gia vừa nhìn thấy hắn lập tức tiến vào phòng ăn, đợi đến khi Cố Dư Sinh ngồi vào bàn, tất cả cơm nước đều đã dọn xong.
Lần này cũng giống như lần trước, vẫn là dưa cháo và thịt nạc.
Tối hôm qua không ăn gì, hôm nay lại ngủ tới giữa trưa, trong dạ dày Cố Dư Sinh trống rỗng, bưng cháo lên, uống một hơi nửa chén cháo, mới tò mò hỏi quản gia một câu: “Tối qua tôi về bằng cách nào?”
“Thiếu gia, cậu đi taxi về.”
“Ừ” Cố Dư Sinh đáp một tiếng, có lẽ là do uống quá say, hắn mới thuận miệng gọi taxi rồi nói địa chỉ nhà cho hắn chở về.
Cố Dư Sinh cầm đũa, gắp vài món, nhận ra chỉ có một mình mình ăn cơm trưa, lại hỏi: “Tiểu thư đâu?”
Tiểu thư tối qua về không bao lâu liền nhận được điện thoại của quản lý gọi tới, nên phải đi ra ngoài, đến giờ còn chưa về.” Quản gia nói xong, lại bổ sung một câu: “Cô ấy bận việc phải đi.”
Cố Dư Sinh ngậm cháo, “ừm” một tiếng, sau đó không nói gì nữa, mà nhanh chóng ăn cháo, rồi mau chóng cầm chìa khóa xe rời khỏi biệt thự.
Quản gia đứng trước cửa sổ, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh chạy khỏi cửa, lúc này mới nhanh chóng gọi điện thoại: “Tiểu thư, thiếu gia tỉnh lại đã ăn cháo, xem ra không có chỗ nào không khỏe…”