Chương 306: Về sớm (6)
Lúc Chu Tịnh ở trên đường bỗng nhiên nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh.
Lúc hắn chạy xe phía sau cô bên tay trái, cô nhìn qua kính chiếu hậu liền có thể nhìn thấy xe của hắn.
Dọc đường đi hắn thỉnh thoảng cầm điện thoại di động liếc nhìn màn hình, sau đó lúc kẹt xe, liền giơ điện thoại di động bấm hai lần.
Cũng không biết hắn nói chuyện với ai, nội dung là gì, lúc hắn gửi tin nhắn, mặt mày ôn hòa nhìn điện thoại, lại cười nhẹ.
Loại mỉm cười kia trong ánh mắt có chút cưng chiều, có chút như là mừng rỡ, không giống như Cố Dư Sinh lạnh lùng tự phụ trước kia, cô biết Cố Dư Sinh nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy hắn có biểu hiện như thế này.
Là ai có thể mang đến cho hắn thay đổi lớn như vậy?
Sự nghi ngờ này đi vào trong đầu Chu Tịnh, người đầu tiên cô nghĩ tới tất nhiên là người đang đóng giả làm Lương Đậu Khấu, Tần Chỉ Ái. Cô ta có thể làm cho Cố Dư Sinh sau khi đụng phải cô ta ở phòng ăn xong liền yêu cô ta, tất nhiên cô ta cũng có thể làm cho Cố Dư Sinh có thể lộ ra nét ôn nhu như ngọc vậy.
Chỉ còn chưa đến mấy ngày là Tiểu Khấu trở về rồi, cũng không thể trước bước ngoặc này làm ra chuyện ngu ngốc gì chứ. . .
Lúc trong lòng Chu Tịnh đang suy nghĩ những chuyện này, cô thấy Cố Dư Sinh nghiêng đầu nhìn về phía trung tâm thương mại ven đường, nhìn biển quảng cáo trong chốc lát, lại quẹo phải.
Cố Dư Sinh là muốn đi vào?
Chu Tịnh không chần chừ liền lái xe theo Cố Dư Sinh, tiến vào hầm xe của trung tâm thương mại.
Cô vốn hẹn bạn tối nay liên hoan nhưng nhìn thấy Cố Dư Sinh đi vào một cửa tiệm trang sức xa hoa bán nhẫn kim cương, chọn kim cương trong cửa hàng, liền không hề nghĩ ngợi gọi cho bạn bè nói cho đối phương biết cô có việc bận không đi được.
Cúp máy xong, Lục Bán Thành cũng đến, hai người ngồi ở chỗ dành cho khách VIP, sững sờ một lúc lâu mới rời khỏi.
Chu Tịnh mơ hồ đoán được Cố Dư Sinh đến đây là để làm gì, nhưng cô đứng ở bên cạnh cây cột, nhìn chằm chằm tủ kính kim cương một chút, vẫn bất đắc dĩ đi tới.
Nhân viên đứng trong cửa hàng chính là người vừa mới đón tiếp Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành.
Cô đi đến chỗ Chu Tịnh, lễ phép giới thiệu cho Chu Tịnh giới thiệu sản phẩm một hồi.
Lúc đi vào một góc không người, Chu Tịnh chuyển tầm mắt từ những viên kim cương sang người nhân viên đó, cô vẫn chưa nói gì mà trước hết mở bóp tiền ra, móc một xấp tiền, sau đó lặng lẽ nhét vào tay nhân viên phục vụ kia, sau đó mở miệng: “Vừa rồi hai người đàn ông mà cô vừa đón tiếp, ngồi cạnh cửa sổ lúc nãy đã ở đó làm những gì? Nói những gì?”
Nhân viên phục vụ nhìn xấp tiền trong tay một lúc, suy nghĩ một lúc liền vừa giả vờ giới thiệu sản phẩm cho Chu Tịnh vừa nói nhỏ bên tai cô, đem những lời vừa nãy cô nghe được thuật lại toàn bộ không hề sót chữ nào: “Người đàn ông ngồi bên phải mua một viên kim cương màu hồng phần, là viên kim cương tốt nhất của chúng tôi hiện nay, cũng là viên độc nhất vô nhị trên thế giới. Anh ta ngồi ở đó cầm bút vẽ thiết kế nhẫn để đính viên kim cương đó lên.”