Chương 373: Nhẫn trong bụi cỏ (3)
Phu nhân? Là gọi cô sao? Không phải Cố Dư Sinh vẫn luôn muốn người khác gọi cô là tiểu thư sao?
Tần Chỉ Ái còn chưa hồi phục lại tinh thần từ chữ phu nhân của quản gia, quản gia đã đi tới trước mặt cô sờ sờ lên trán cô, sau đó liền cười nói: “Đã hoàn toàn hạ sốt rồi, phu nhân, cô còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, cô còn rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chưa biết hỏi từ đâu thì quản gia chưa chờ cô hỏi đến chính sự đã mở miệng nói chuyện trước: “Phu nhân, cô có bạn đến chơi, bây giờ đang chờ dưới lầu, bây giờ cô rửa ráy thay đồ một chút đi, tôi xuống tiếp bạn của cô trước.”
Bạn?
Trong đầu Tần Chỉ Ái đầu tiên nghĩ đến là Chu Tịnh, cô đã nói ngày 12 là hoán đổi lại với Lương Đậu Khấu thật sự, hôm nay đã là ngày 10, cô ấy đến đây chắc là để bàn với cô khi nào và làm sao đổi lại thôi.
Tần Chỉ Ái nhìn quản gia “Ừ” một tiếng, liền xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đánh răng, Tần Chỉ Ái nhìn qua gương trước bồn rửa tay, khuôn mặt của cô được trang điểm nhưng đôi mắt vẫn đen thui, lan tràn ra hai gò má, nhìn chật vật mà đáng sợ.
Tắm xong, Tần Chỉ Ái ngồi trước bàn trang điểm, nhanh chóng trang điểm xong lại đứng dậy đi vào phòng thay đồ, tìm một chiếc quần dài mặc vào, đứng trước gương nhìn hai vòng, xác định mình hoàn toàn bình thường mới quay đầu một lúc lâu, tầm mắt cô nhìn người trong gương dừng một chút.
Qua ngày mai và ngày mốt cô cũng không cần phải trang điểm như thế này nữa, cũng không cần phải sống cuộc sống của người khác… cô đóng vai cô bé Lọ Lem lâu như vậy, cuối cùng cũng đã hạ màn rồi.
Lúc đi đến lan can ở cầu thang, Tần Chỉ Ái theo thói quen liếc nhìn xuống lầu, Tưởng Tiêm Tiêm đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa lớn, mỉm cười duyên dáng, đang nhận trà của quản gia đưa tới.
Sao lại là cô ta mà không phải là Chu Tịnh?
Tần Chỉ Ái nhíu mày, còn chưa biết Tưởng Tiêm Tiêm tại sao bỗng nhiên lại tới đây, Tưởng Tiêm Tiêm ngồi bên dưới đã nhìn thấy cô đi xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô cười xán lạn, mở miệng: “Chị Khấu, chị dậy rồi sao?”
Tần Chỉ Ái đáp lại bằng một nụ cười, cũng không lên tiếng, đỡ tay vịn từ từ đi xuống lầu, ngồi xuống ghế sofa đối diện Tưởng Tiêm Tiêm.
Vào thu, thời tiết khá lạnh, quản gia thấy Tần Chỉ Ái mặc mỏng, sợ cô lại bệnh, liền cầm một cái áo khoác dày khoác vào người cô, mới hỏi: “Phu nhân, cô có đói bụng hay không? có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần.” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu: “Cho tôi một ly nước lọc.”
Rất nhanh, quản gia liền mang một ly nước lọc và một ly nước chanh ấm, đặt trước mặt Tần Chỉ Ái.
Chờ bà rời đi, Tần Chỉ Ái trầm tĩnh hỏi Tưởng Tiêm Tiêm: “Sao đột nhiên lại đến đây? Có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, chỉ là anh của em mấy ngày trước đi Pháp mua cho chị một món quà, hôm qua chúng em đến nhà ông ngoại, ông ngoại lúc nào cũng yêu thương chị, chị cũng biết mà, lúc ăn cơm nói chị đã theo chồng lâu như vậy cũng ít khi về nhà ăn cơm, trùng hợp hôm nay tôi có ghé qua ngân hàng làm chút chuyện, ông biết tôi đi thì nói tôi tiện đường ghé qua thăm chị một chút, mang quà đến cho chị, chị xem nhiều đồ như vậy, toàn là những thứ chị thích ăn.”
Tưởng Tiêm Tiêm nói xong, liền chỉ lên bàn trà, Tần Chỉ Ái lúc này mới để ý những món quà to nhỏ các loại để trên bàn.