Chương 435: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (5)
“Em biết anh rất khó vượt qua được chuyện này nhưng anh cũng không thể hành hạ bản thân mình như vậy được chứ?”
“. . . . . .”
Lục Bán Thành khuyên một hồi lâu, Cố Dư Sinh cũng không nói gì, vẫn cứ giữ dáng vẻ trầm mặc, biểu hiện cũng hoàn toàn không có một chút biến chuyển nào, giống như hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không nghe thấy bên ngoài đang làm gì, nói gì.
Lục Bán Thành trầm mặc lại, trong phòng ngủ yên tĩnh một lúc lâu, Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, lại nói: “Tối hôm qua quản gia gọi điện thoại cho em, em tìm hơn nửa đêm mới tìm được anh, lúc đó anh đã hoàn toàn hôn mê, nhiệt độ cao đến đáng sợ…”
“… Mưa lớn như vậy em không tìm được anh, sợ anh có chuyện, gọi một cú điện thoại choChuột, em định hỏi xem anh có đi tìm cậu ấy không… Không ngờ sau khi hắn xác nhận không có gặp anh xong lại hỏi em một câu, có phải vì chuyện của hai người vợ không?”
“Em lúc đó còn không hiểu hai người vợ là sao, sau đó mới biết, thì ra là Tiểu Khấu tìm một người đóng thế,… Sau khi đưa anh về nhà xong, em có hỏi quản gia vài câu, hình như bà ấy cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mơ mơ màng màng, liền nói hôm qua anh đuổi Tiểu Khấu ra khỏi nhà, luôn mồm hỏi cô ấy người kia đâu…”
“Người kia… là người đóng giả Lương Đậu Khấu sao?”
Sau khi Lục Bán Thành hỏi xong, dừng một lúc lâu mới mở miệng nói nghi hoặc của mình hỏi: “… Cô ấy đi rồi?”
Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm cây xanh kia khi nghe đến ba chữ cuối cùng kia, lông mi run rẩy mấy lần, sau đó liền buông thõng mi mắt.
Hắn không trả lời vấn đề của Lục Bán Thành mà mệt mỏi ngồi trên ghế salon cạnh Lục Bán Thành, âm thanh nặng nề: “Có thể kéo rèm cửa lại không?”
Lục Bán Thành nhìn Cố Dư Sinh một lúc, nói: “Được.”
Sau đó hắn đứng dậy, đi tới cửa sổ, kéo rèm kín không còn một khe hở.
Hắn quay người, vừa mới chuẩn bị ngồi lại trên ghế salon lại nghe Cố Dư Sinh nói, âm thanh rất nhỏ, cũng rất mệt mỏi: “Còn đèn nữa, tắt đi.”
Lục Bán Thành không từ chối, tắt hết tất cả các đèn trong phòng.
Bên trong trở nên đen kịt không thể nhìn thấy năm ngón tay.
Lục Bán Thành từ từ cẩn thận mò mò đi về phía ghế salon, ngồi trong bóng tối nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh cho rằng hắn không nhìn kỹ, khẽ nhúc nhích một chút, qua mấy giây, mới nhẹ giọng mở miệng: “Tôi vừa tỉnh lại đã cầm điện thoại di động gọi một hồi, tất cả bọn họ đều nói… không tìm được cô ấy…”
Lục Bán Thành không mở miệng, nhưng hắn biết trong “Bọn họ” trong miệng Cố Dư Sinh là những người hắn đã liên hệ để tìm kiếm Lương Đậu Khấu giả.
“…Chuột hôm đó gọi điện thoại cho tôi nói cho tôi biết cô ấy không phải là Lương Đậu Khấu, tôi đã lái xe từ Thượng Hải về Bắc Kinh chính là để tìm cô ấy… lúc đi tới thành phố A, nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy nói cho tôi biết cô ấy đến Thượng Hải tìm tôi,… cậu không biết đâu, lúc đó tôi rất hài lòng… tôi cực kỳ vui mừng, tôi cho rằng lúc đó chính là lúc chúng tôi bắt đầu, mãi đến hôm qua, tôi về nhà, tôi mới biết ngày hôm đó cô ấy đi tìm tôi không phải với một tâm thế bắt đầu mà lại là từ biệt… Kỳ thật tôi tỉnh lại trong bệnh viện, không nhìn thấy cô ấy, tôi liền rất sợ, trong lòng tôi đã có linh cảm, tôi chỉ là không nghĩ tới linh cảm của mình sẽ thật sự biến thành sự thật…”