Chương 492: Vết sẹo trên đùi (2)
“Ừ.” Cố Dư Sinh thật sự không có hứng thú với phimHàn Quốc,nhưng hắn vẫn tỏ vẻ rất chăm chú trả lời.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc làm bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, Tần Chỉ Ái dần cũng không còn căng thẳng nữa, não thả lỏng, trò chuyện với Cố Dư Sinh cũng tự nhiên hơn một chút, trong lúc nhất thời không chú ý, cô lại vô tình hỏi thắc mắc trong lòng mình: “Sao Cố tổng lại không về phòng mình?”
Hỏi xong, Tần Chỉ Ái mới ý thức được chính mình đã hỏi những gì, có thể nào hắn sẽ cảm thấy cô quản nhiều chuyện của hắn quá không, trong lòng cô lại có một con cừu nhỏ chạy loạn.
“Nếu như có thể trở lại thì sẽ không…” có lẽ là cũng vừa cùng cô nói chuyện quá hợp ý nên cũng không cảm thấy vấn đề mà cô hỏi không ổn, cũng không có gì quá lớn, đến khi hắn phát hiện mình sắp nói ra hết những gì trong lòng thì cũng đã nói được nửa câu rồi.
Cố Dư Sinh vội ngưng lại, bưng ly nước đã nguội lạnh lên uống một hớp, sau đó lại nhìn về phía cô.
Đáy mắt trong suốt đen huyền, hầu như hội tụ tất cả các ánh sáng, sáng đến chói mắt, khuôn mặt hắn hầu như cũng trở nên ngỡ ngàng trước vẻ đẹp đó.
Không biết có phải đã quá trễ rồi hay không, hắn hơi mệt, cả người cũng không thể kiềm chế được, vẫn là ánh mắt rất giống Tiểu Phiền Toái của cô khiến hắn say rồi, hắn nhìn cô một chút, không biết tại sao lại bỗng nhiên lẩm bẩm nói nhỏ một câu: “Tiểu Phiền Toái…”
Sẽ không cái gì chứ?
Tần Chỉ Ái còn đang chờ hắn nói hết, trong mắt có chút khó hiểu.
Cô nghĩ trăm ngàn lần nhưng lại không nghĩ tới hắn mở miệng lại nói ra ba chữ Tiểu Phiền Toái.
Giống như có một thứ đồ gì đó đánh trúng tim cô, làm cho hơi thở và nhịp tim của Tần Chỉ Ái như dừng lại.
Tiểu Phiền Toái… lúc cô đóng giả làm Lương Đậu Khấu, hắn vẫn luôn gọi cô như vậy… hắn đột nhiên nói ba chữ này vào lúc này là có ý gì?
Tần Chỉ Ái vừa mới lén khóc hai lần lúc này trong mắt lại trở nên cay xòe, cô cầm lấy lan can, tay run lên, cả môi cũng run đến kỳ cục.
Một trận gió mạnh quật thẳng lên mặt cô, khiến cô bén đau.
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, vội vàng dời mắt khỏi Cố Dư Sinh, sau đó rũ mi mắt, trong lòng cố gắng bình tĩnh lại, đến khi cô thấy tâm trạng của mình đã bình thường rồi mới cười nhẹ, chậm chạp mà buồn bực lên tiếng hỏi lại: “Cố tổng, anh vừa mới nói gì vậy?”
Giọng nói không phải của Tiểu Phiền Toái làm cho Cố Dư Sinh hoảng hốt giật mình tỉnh lại.
Hắn hơi đảo mắt, nhìn cô một chút, lại trầm mặc thu lại tầm mắt, yên lặng đứng một lát mới lên tiếng: “Ngoài này lạnh rồi, cũng trễ như vậy, cô nên vào trong nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, hắn đưa ly nước trong tay đưa cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nhận, ngữ khí bình thường: “Tạm biệt Cố tổng, ngủ ngon.”
“Ừ.” Cố Dư Sinh không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào hư không, đến khi cô quay vào chuẩn bị mở cửa vào phòng mới hoàn hồn lại nói: “Ngủ ngon.”
Bước chân Tần Chỉ Ái dừng lại, không quay đầu lại, cũng không nói gì, chỉ cất bước vào phòng.
Lúc cô đưa tay đóng cửa sổ, ngẩng đầu lên, Cố Dư Sinh vẫn duy trì tư thái lúc nãy đứng ngoài ban công đưa lưng về phía cô.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn thấy giờ phút này, Cố Dư Sinh có đầy cô đơn và đau thương trong lòng.