Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

“S Quân, anh hỏi tôi anh ấy là người đàn ông như thế nào sao?”
“Ừm…”
“Anh ấy rất cao, đẹp trai, còn nhớ năm đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là trên đời này chẳng có phong cảnh nào đẹp hơn anh ấy cả.”
“Thế nhưng vì tính cách trời sinh của anh ấy, anh ấy luôn cho người ta một cảm giác chán ngán.”
“Anh ấy có thời gian giống như anh vậy, làm quân nhân, có một giấc mộng sơn hà rất cao cả, anh rất sạch sẽ, giống như bạch mã hoàng tử vậy, nhưng miệng của anh ta rất xấu.
“Anh ta gọi tôi bằng một cái biệt danh rất đáng ghét: Tiểu Làm Tình.”
“Anh ấy còn có nhiều thói quen rất xấu nghiện thuốc là rất nặng, tính khí rất xấu, người lại rất dữ…”
“Anh ấy có một cái tên rất dễ nghe,… Tên là Dư Sinh.”
Dư Sinh, hai chữ không thể quen thuộc hơn, rơi vào trong mắt hắn lại trở thành một sự va chạm độc ác khiến hắn run rẩy hai lần.
Hắn lại đọc tiếp: “S Quân, anh nói tôi và anh ấy có thể gần nhau, có thể hiểu nhau không?”
“Tôi rất cảm ơn lời chúc phúc của anh, thế nhưng,S Quân, tôi và anh ấy sẽ không có cơ hội.”
Cố Dư Sinh nhíu mày một hồi, qua mấy giây, mới nhớ vài tháng trước trong lá thư nọ cô có nói người đàn ông mà cô yêu đã kết hôn.
Khi đó hắn còn hỏi cô: “Tiểu A, người cô yêu nhiều năm như vậy lại lấy vợ rồi, cô định làm sao đây? Không nghĩ đến việc sống một cuộc sống mới sao?”
Cô trả lời S Quân: “S Quân, tôi cũng không biết, có thể tôi phải bắt đầu một cuộc sống mới nhưng bây giờ tôi vẫn chưa có tính toán gì.”
Cố Dư Sinh nhíu mày chặt hơn, hắn kết hôn? Hắn kết hôn hồi nào?
Lương Đậu Khấu sao? Sao cô biết được?
Sau đó Cố Dư Sinh lại nghĩ đến có thể cô nghe chuyện của hắn từ Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo…
Căn bản Cố Dư Sinh không hề kết hôn, hắn hoàn toàn không bao giờ nghĩ mình đã cưới người phụ nữ kia, cô cũng không biết chuyện này, cho rằng hắn đã kết hôn…
“S Quân, trước đây anh có hỏi qua tôi cân nhắc bắt đầu cuộc sống mới như thế nào? Lúc đó tôi nói với anh rằng mình chưa có ý định gì, nhưng bây giờ, tôi đã chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”
Bắt đầu cuộc sống mới? Là ý gì?
Cố Dư Sinh không dám đọc tiếp, hắn ngừng thở, nhìn chằm chằm những câu này trong vòng năm phút đồng hồ, mới từ từ dời mắt xuống phần tiếp theo.
“Vì trong sinh mệnh của tôi, có một người khác quan trọng hơn rồi.”
“Người này đối với tôi mà nói, còn quan trọng hơn người mà tôi yêu suốt tám năm qua.”
“Tương lai, người này chính là toàn bộ sinh mệnh của tôi.”
“Tất cả mọi thứ của tôi, tính mạng của tôi, đều sẽ vì sự tồn tại của người này mà phấn đấu.”
“S Quân, tôi nghĩ tôi sẽ sống rất hạnh phúc rất vui vẻ.”
“Tiểu A.”
Ký tên, ngày tháng năm.
Đọc xong, tờ giấy trong tay Cố Dư Sinh lại rơi xuống đất lần nữa.
Trong thư này có quá nhiều, quá nhiều hàm ý, nhiều đến nỗi nhất thời Cố Dư Sinh vẫn hoàn toàn không tiêu hóa được, cả người lại bất động như tượng.
Cố Dư Sinh không biết mình đã mất đi khả năng tư duy và suy nghĩ như vậy trong bao lâu, mãi đến khi bên tai nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hắn mới hoàn hồn, không tiếp điện thoại, thậm chí còn không liếc mắt nhìn liền bước ra cửa sổ đứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui