Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Trong lòng Lục Bán Thành có chút không cam lòng, hắn chưa bao giờ biết trong xương tủy mình lại có một nỗi nhớ nhung da diết khiến hắn mệt mỏi như vậy.
Hắn nghĩ nếu cô không yêu hắn, thì hận hắn cũng tốt… dù sao, hắn cũng là một loại tình cảm, dù sao cũng còn tốt hơn là không có bất kỳ tình cảm gì, không còn chút quan hệ gì, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Lục Bán Thành đột nhiên nhìn Hứa Ôn Noãn: “Cô dọn ra ngoài đi!”
Hứa Ôn Noãn dừng bước chân, có chút khó chịu đưa lưng về phía hắn, không nói gì.
“Khi nào cha mẹ tôi muốn gặp tôi sẽ liên lạc với cô.” Lục Bán Thành nhìn bóng lưng của Hứa Ôn Noãn một chút, có chút không biết nên đối mặt với sự bình tĩnh của cô như thế nào, dời tầm mắt, lại mở miệng nói: “Dù sao cũng đều là người trưởng thành, có chút chuyện rất khó xử, tôi cũng không muốn làm phiền cô…”
Dừng một chút, Lục Bán Thành lại nói: “Giống như tối hôm qua vậy…”
Trong nhà yên tĩnh chừng một phút, Hứa Ôn Noãn quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh thẳng thắn nói: “Được.”
Cô thẳng thắn như vậy khiến Lục Bán Thành cười khẽ.
Đúng vậy, ban đầu hắn ỷ vào một triệu của mình mà yêu cầu cô đến đây ở.
Bản thân cô chắc hẳn không muốn đến đây, bây giờ hắn nói câu này để cô đi, sợ là cô cúng heo còn không kịp nữa, đúng không?
Lục Bán Thành có chút không rõ ràng, hắn là không vượt qua được cô, hay là không vượt qua được tình cảm của bản thân mình, rõ ràng là cố gắng làm khó làm dễ cô, nhưng lại giống như đang hành hạ chính bản thân mình vậy, nhưng hắn vẫn nói tiếp: “Tốt, ngày mai cô thu dọn một chút đi…”
“Không cần.” Lục Bán Thành còn chưa nói hết, Hứa Ôn Noãn liền cắt ngang lời nói của hắn: “Bây giờ tôi sẽ lập tức thu dọn rồi rời đi.”
Lục Bán Thành nghĩ mấy câu trong đầu liền không nói ra được, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Được, nhớ mang tất cả những đồ vật mà cô đem tới đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô cứ chạy đi chạy lại lấy đồ.”
Hứa Ôn Noãn không nói gì, liền cất bước đi vào phòng.
Cách một lúc, Lục Bán Thành nghe thấy tiếng trong phòng cô có tiếng kéo phec mơ tuya, sau đó lại là một loạt những tiếng loạt soạt vang lên.
Hắn đứng trong phòng khách nghe một lúc lâu, khom người nhấc túi tiền lên, đi vào phòng ngủ chính.
Đóng cửa, hắn nằm lên giường, bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà.
Tối qua hắn thức trắng cả đêm, bây giờ hắn thật sự rất mệt mỏi, nhưng hắn không thể nào ngủ được.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng kéo vali lại, đầu ngón tay đặt trên giường của hắn run khẽ, vẫn duy trì tư thế như vậy, nằm không nhúc nhích.
Tử giày có tiếng mở ra, hắn nghe thấy tiếng cô mang giày, nhắm hai mắt lại, tay nắm chặt dra giường.
Cửa bị mở ra, sau đó đóng lại.
Bên tai lại trở nên yên tĩnh, trong lòng Lục Bán Thành cảm thấy trống rỗng, hết rồi.
Hắn giơ tay lên che ngực, nằm yên một hồi, lại đứng dậy, đi chân trần đến trước cửa sổ.
Cách cửa sổ, hắn nhìn thấy cô vất vả kéo vali từ trên lầu ra.
Có thể là có rất nhiều đồ, vali khá nặng, cô đi rất khó khăn.
Mãi cho đến khi bóng cô biến mất khỏi tầm mắt, Lục Bán Thành mới cúi đầu, liếc mắt nhìn bàn chân trần của mình, sau một chốc mới từ từ quay trở vào trong, cầm chìa khóa xe, sau đó cũng ra khỏi nhà.
Từ bãi đậu xe dưới tầng hầm đi ra, lúc quẹo trái Lục Bán Thành nhìn qua kính chiếu hậu, lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đang ngồi trên thùng đựng hành lý, cúi đầu gọi điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui