Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

“Ngày mai hoặc là ngày mốt đi…”
Vội như vậy sao?
Đầu ngón tay Hứa Ôn Noãn không chịu được cầm ly nước một lúc lâu, sau một lúc lâu, cô mới miễng cưỡng ngoẹo cổ làm như chuyện Lục Bán Thành đi hay ở không liên quan gì nhiều đến cô, chỉ đơn thuần là cô đang nói chuyện chơi với hắn thôi, lại mở miệng: “Đi rồi còn có ý định trở về không?”
Cha mẹ vốn định cư ở nước ngoài, hắn đi lần này nhất định là muốn Mỹ tiến sự nghiệp của gia tộc, lúc ở trong nước không thể khiến cô yêu hắn, chắc sau này cũng không cần trở về nữa.
Lục Bán Thành rũ mi mắt, yên tĩnh suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì chắc là sẽ không trở lại.”
Thật sự giống như cô nghĩ vậy, đêm nay họp mặt mọi người như vậy, chính là bữa tiệc chia tay lần cuối rồi.
Cổ họng Hứa Ôn Noãn càng nặng nề, đầu ngón tay cầm ly nước của cô phát run, cô sợ Lục Bán Thành sẽ nhìn thấy cho nên lại tìm một cái cớ: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh một chuyến, anh trở về phòng trước đi.”
Sau đó cô không chờ Lục Bán Thành có phản ứng liền nhanh chóng đứng lên, bước nhanh như chạy đến nhà vệ sinh.
.....
Hứa Ôn Noãn trốn trong nhà vệ sinh, cũng không thể điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Trạng thái của cô lúc này không phù hợp trở lại căn phòng kia, chỉ đơn giản lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tần Chỉ Ái một tin nhắn, nói cho cô biết thân thể của mình không khỏe nên về nhà trước, sau đó kéo cửa nhà vệ sinh, liền ra khỏi vàng son lộng lẫy.
......
Sau khi Lục Bán Thành trở lại phòng, sững sờ khoảng 10 phút, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn lại không có dấu hiệu quay vào, lại cho rằng cô đau bụng quá, không ra nổi, liền nhân lúc Tần Chỉ Ái đi đến chỗ Cố Dư Sinh, tùy ý nói với cô: “Vừa nãy anh gặp Ôn Noãn, hình như cô ấy đau bụng không thoải mái lắm, đang ở trong nhà vệ sinh.”
Tần Chỉ Ái không nghĩ nhiều, thành thật đáp: “Ôn Noãn vừa mới nhắn tin cho em nói cô ấy không khỏe lắm, về trước rồi.”
Không khỏe lắm… nghe ba chữ như vậy, mi tâm Lục Bán Thành giật giật, không nói gì nữa, đợi sau khi Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh rời đi, liền đứng dậy ra khỏi phòng.
......
Cửa vàng son lộng lẫy rất khó bắt xe, Hứa Ôn Noãn chỉ có thể đi bộ ra đường lớn để gọi xe.
Lúc cô đi xa chừng 200m, điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Hứa Ôn Noãn dừng bước, tìm điện thoại di động, thấy Lục Bán Thành đang gọi, môi khẽ nhếch, bắt máy: “Em đang ở đâu?”
Hứa Ôn Noãn dù hơi ngạc nhiên một chút, sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật nói cho hắn biết chỗ của mình đang đứng.
“Em chờ anh một chút, anh lập tức đến….” Lục Bán Thành nói xong, đầu dây bên kia lại có tiếng bước chân khá nhanh, thấy những câu nói đó có chút đường đột, hắn lại nói: “Thuốc dạ dày của em anh cầm, anh đưa lại cho em, nếu tối lại đau thì còn có mà uống.”
Hứa Ôn Noãn lúc này mới hoàn hồn, vội vàng trả lời: “Ừ, vậy em đứng ngay dưới cầu kiều chờ anh.”
......
Cúp máy, Lục Bán Thành vội vội vàng vàng ra khỏi vàng son lộng lẫy. chạy về phía ven đường.
Dựa theo miêu tả của Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành đi thẳng chừng 200m liền nhìn thấy cầu kiều, nhưng lại không nhin thấy bóng dáng của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui