Edit: An Ju
Đinh đông —- Đinh đông——
Meo Meo nghe thấy tiếng chuông cửa lập tức trở nên cảnh giác, lông trên người toàn bộ dựng đứng lên, mau chóng lao thật nhanh tới cửa trước Cố Hạo.
Cố Hạo nghe thấy tiếng liền từ trong phòng đi ra, thấy ở trước cửa có một con mèo đang thể hiện tư thế chuẩn bị tấn công như gặp đại địch liền bật cười: “Meo meo, bên ngoài cũng không phải một con chó, khẩn trương đến như vậy làm gì?”
Meo meo đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cửa ra vào không đoái hoài đến câu hỏi của Cố Hạo.
Cố Hạo lắc đầu, tên nhóc này cũng không biết bị sao, từ sau khi Kỷ Á Kiệt dọn đến ở sát vách liền cứ thần kinh như vậy, mỗi khi thấy Kỷ Á Kiệt đều không hiền hòa được với người ta, người ta đưa tay muốn sờ đầu nó cũng bị nó trực tiếp tránh đi, Cố Hạo không thể làm gì khác hơn là cười xòa với người ta để cho qua chuyện.
Trước khi mở cửa, Cố Hạo khom người nhỏ giọng dặn dò Meo Meo: “Nếu như đúng là chú Kỷ cạnh nhà, con phải ngoan nhớ chưa, đừng có có sinh sự.”
Meo!
Meo Meo mất hứng, nó nghĩ cái tên họ Kỷ kia không giống người tốt, đến đây ắt không có chuyện gì tốt lành nên mới muốn bảo vệ Cố Hạo, kết quả người ta căn bản không thèm cảm kích còn cho rằng nó càn quấy.
Trong cơn tức, Meo Meo nhấc chân mèo đi thẳng tới rúc vào trong ổ giận dỗi.
Cố Hạo nhìn Meo Meo bởi vì tức giận mà cố ý xoay cái mông ra mà bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ nó.
Nhìn ra ngoài từ mắt mèo, người ăn mặc áo quần chỉnh tề đang đứng ngoài cửa đúng thật là Kỷ Á Kiệt.
Hôm nay là cuối tuần nên Kỷ Á Kiệt cũng không mặc tây trang phẳng phiu, ngày hôm nay hắn mặc một bộ đồ thể thao, từ một người đàn ông thành thục, ổn trọng trong lần đầu tiên gặp biến thành một nam thanh niên tràn đầy sức sống ngập tràn tia nắng, người tốt vì lụa mà.
Kỷ Á Kiệt đêm qua mang theo một túi cánh gà nướng gõ cửa nhà Cố Hạo muốn xem trận bóng tranh cúp Châu Âu với hắn.
Vì vậy hai thằng đàn ông xem bóng đá mở họng vặn loa to hết cỡ nhiệt tình cả đêm.
Qua một thời gian, Kỷ Á Kiệt đề nghị hôm nay đi đánh tennis với Cố Hạo, Cố Hạo nhìn hàng xóm mới nhiệt tình như vậy cũng không tiện từ chối.
Vả lại hẳn quả thực cũng quá trạch rồi, sau khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm, hai chữ “vận động” căn bản giống như đã xa rời hắn rồi.
Đứa em gái muốn kiếm cho hắn bộ game cầm tay wii để hắn có thể chơi bóng tại gia, nhưng bị hắn từ chối, con bé còn đang học đại học, tiền đi làm thêm thì vẫn nên giữ lại mua quần áo thôi.
Kỷ Á Kiệt khác với Cố Hạo, người ta mặc tây trang thì là tinh anh thuộc thành phần trí thức, cởi tây trang ra thì là thanh niên tỏa ra ánh nắng.
Mà Cố Hạo thì sao, mặc tây trang vào thì là trạch nam, cởi tây trang ra vẫn là trạch nam.
Đến cửa vào sân tập, Cố Hạo lè lưỡi, wow, Kỷ Á Kiệt đâu chỉ nhiều tiền, căn bản là nhiều tiền đạt tới một cảnh giới nhất định rồi.
Vốn hắn còn cho rằng Kỷ Á Kiệt dẫn hắn đến loại sân vận động một giờ hơn mười đồng để đánh tennis, kết quả Kỷ Á Kiệt cứ thế lái xe hơn nửa giờ đưa hắn tới một sân tennis chuyên nghiệp phong cảnh tươi xanh ở ngoài vùng ngoại thành.
Meo…
Meo Meo lần đầu tiên ngồi xe bị tiết tấu trên đường đi làm cho mệt mỏi, cuối cùng trực tiếp nằm ngủ trên đùi Cố Hạo.
Meo Meo vốn rất không muốn theo bọn họ đi ra ngoài, nhưng thật sự nó lo cho Cố Hạo, nên cứ nhe răng nhếch miệng bất đắc dĩ theo ra ngoài.
Không khí ngoại thành thật là tốt.” Xuống xe, Cố Hạo từng ngụm từng ngụm hít thở không khí tươi mới ở vùng ngoại thành, cảm giác cả người thật dễ chịu.
Kỷ Á Kiệt khóa cửa xe xong cũng cười nói: “Đúng vậy, chúng ta ở trong thành phố không khí ngột ngạt, ở lâu trong môi trường đó thường sẽ khiến não người trì trệ.
Nên tôi thường ra đây vận động chút trong lúc rảnh rỗi, dù sao thì đây cũng là một phương thức thả lỏng mà.”
Cố Hạo chặc lưỡi một cái, kẻ có tiền đúng là khác biệt mà.
Người thường như bọn họ thường ở nhà chơi game giải trí tại nhà không thì cũng hẹn mấy người bạn thân đi KTV hò hét mấy bài đến khàn tiếng, làm gì có ai nghĩ tới chạy xe ra tận ngoại ô đánh tennis bao giờ.
Sân tennis này từ cửa lớn vào trong cửa chính cũng phải lái xe hết hơn một phút đồng hồ, sân trước rộng rãi trồng mảng lớn cỏ xanh biếc, trên mặt cỏ bày những pho tượng rất lớn màu trắng sữa theo một quy tắc nào đó cùng với các loại hoa cỏ để cho khách thưởng thức.
Ở trên sân cỏ còn có hơn mười cái ô che nắng cỡ lớn, ở dưới ô bày những cái bàn tạo điều kiện cho khách chơi xong có thể nghỉ ngơi.
Những nơi như thế này nếu không đến chơi tennis thì nằm trên cỏ ngủ một giấc cũng là một loại hưởng thụ rồi.
Ở chính giữa là một đài phun nước, bên trong được đặt một pho tượng lớn, tạo hình là một người đàn ông đang vung vợt tennis, những bắp thịt rắn chắc của người đàn ông được điêu khắc trông rất sống động.
Cố Hạo nhìn một lúc mới nghĩ người được điêu khắc nhìn thật quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ được đã gặp ở đâu.
Lúc này, Kỷ Á Kiệt đi tới vỗ vai Cố Hạo còn đang ngẩn người, Cố Hạo giật mình phản ứng lại.
Đây, đây, đây, đây, đây! Người được điêu khắc rõ ràng là cùng một khuôn đúc ra với Kỷ Á Kiệt đây mà!
“Anh…” Cố Hạo nhìn bức tượng lại nhìn Kỷ Á Kiệt, kinh ngạc không nói ra lời.
“Bức tượng đó, chính là tôi.” Kỷ Á Kiệt hiểu rõ liền cười giải thích.
“Ông già nhà tối không nên đặt bức tượng vào trong đài phun nước, mỗi lần dẫn người đến đều bị vây xem.”
“Anh… Sân tennis này là nhà anh mở?! Vậy tại sao anh lại ở cái nhà trọ rách của chúng tôi?!” Cố Hạo biết mình đã thấy được ý nghĩa xác thực thế nào là cách nhà giàu sống.
Kỷ Á Kiệt cởi mở cười: “Trong nhà có tiền với bản thân có tiền vẫn có khác biệt, tôi bây giờ có thể phát triển thăng cấp trong sự nghiệp giống anh, là vì dùng chính mồ hôi nước mắt lúc nào cũng tiết kiệm được chút nào hay chút đó.”
Cố Hạo nghe Ky Á Kiệt giạt thích mà bán tín bán nghi, chỉ có điều bây giờ quả thật có rất nhiều đứa con sinh ra trong gia tộc giàu có vì có thể trải nghiệm cuộc sống mới dọn ra khỏi nhà cao cửa rộng, trà trộn vào cuộc sống của dân cư thông thường bọn họ, với cái danh mỹ miều là “Hòa nhập phố phường”, có điều những người như thế hầu hết đều không thể chịu được cuộc sống như thế lâu, đều không tới một tháng sẽ khóc lúc quay về nhà ở thôi.
Không biết Kỷ Á Kiệt người này có thể kiên trì ở sát vách nhà hắn bao lâu đây.
Ở bên ngoài sân tennis đã trông rất xa hoa rồi, đến lúc vào khu vực bên trong Cố Hạo mới phát hiện cảm xúc của mình vừa rồi thể hiện ở bên ngoài thật quá nông cạn rồi.
Khu vực bên trong có diện tích rất lớn, trên mặt đất lát những viên gạch đá cẩm thạch lớn đen như mực, những viên gạch được nhân viên vệ sinh lau đến độ sáng loáng chói lòa, tùy tiện cúi đầu nhìn cũng có thể soi gương được.
Trên trần của đại sảnh cũng được lát đầy gạch men sứ màu đen tô điểm bằng những chiếc đèn thủy tinh tinh xảo, chợt liếc mắt nhìn lại ảm giác như đang ở dưới một bầu trời đen lòng lánh ánh sao.
Màu sắc chủ đạo của đại sảnh là màu đen, có thể nhìn ra chủ nhân ở đây thiên về các tông màu lạnh.
Kỷ Á Kiệt nói với hắn, những người tới đây giải trí phần lớn là những nhân vật lớn thường sống trong tất bật bận rộn, màu đen có thể khiến họ cảm thấy bình tâm, đây là tiếng lòng của những người đứng ở đính không lúc nào được phép sơ sót.
Hơn nữa màu lạnh còn tạo cảm giác cao nhã cao quý, những người có thân phận đều thích lúc nào cũng muốn thể hiện thân phận của mình trong những môi trường cao quý, vì để lựa ý hùa theo tâm tình của số đông, bọn họ mới tận lực bố trí như thế.
Trong ngực Cố Hạo thình lình đập mạnh, làm kẻ có tiền cũng không phải dễ đâu.
Từng chi tiết đều phải nghiêm túc nghiên cứu, đừng ở một nơi được bố trí tỉ mỉ như đại sảnh quả thực lập tức có thể cảm nhận được một bầu không khí ưu nhã cẩn thận.
Trơn trơn… Bốp ———
Chợt một tiếng vang lớn làm Cố Hạo giật mình, Cố Hạo theo tiếng vang quay qua nhìn, hóa ra là Meo Meo vừa đang chạy trên gạch trơn bị trượt nên ngã oạch xuống đất.
Cố Hạo liền vội vàng đi tới ôm lấy Meo Meo xoa gáy nó, nó ngã đau thật chứm ngã xuống đất còn phát ra tiếng vang lớn như thế cơ mà.
Meo Meo ngã đến bốn phía không thấy đường, được Cố Hạo ôm vào trong lòng lại càng cảm thấy ấm ức, nằm trong lòng Cố Hạo khe khẽ kêu vài tiếng trút giận.
Khóe mắt liếc nhìn Kỷ Á Kiệt đứng bên cạnh, Meo Meo càng giận đến không có chỗ phát tiết, đều là do người này đưa ra gợi ý rách nát, cái gì mà đi chơi tennis chứ! Làm hại nó ngã đau như thế, lại còn cười?! Cười cái quần què ấy mà cười*!
*Gốc là ‘ Tiếu cá mao tuyến cầu a tiếu’: Câu này cũng giống câu t chuyển ngữ thôi, chỉ là hình ảnh của câu gốc là cuộn len thôi.
Đổi về câu kia cho nó đúng Việt.
(Mà kỳ cục, sao càng ngày càng cảm thấy cái con mèo thúi kia sắp biến thành con của tiểu Hạo luôn rồi =)))) bày đặt chui lòng làm nũng đồ)
“Ở đây chúng tôi có phòng y tế, hay là chúng ta mang Meo Meo đến phòng y tế xem thử, ở đó có bác sĩ chuyên môn.
À, còn có bác sĩ thú y…”
“Bác sĩ thú ý?!” Cố Hạo mừng rỡ, mặc dù ở sân tennis có bác sĩ thú y đúng là làm cho người ta không nghĩ ra nó có liên quan gì nhưng có bác sĩ chuyên môn ở đó tiện xem cho Meo Meo luôn, thân thể Meo Meo mềm như vậy, cầu mong không bị ngã đến mức gãy xương.
Đến phòng y tế, Cố Hạo thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trước bàn làm việc nhàn nhã uống trà.
“Chân Suất?! Người mặc áo khoác trắng ra hình ra dáng ngồi ở kia chính là chủ tiệm thú cưng “Manh manh bảo bối”, cũng là người quen Cố Hạo và Meo Meo thường ghé thăm.
“Ô, cậu đẹp trai, hôm nay sao lại cố tính chạy đến chỗ xa như vậy để đánh tennis thế?” Chân Suất vẫn như trước cười lộ răng trắng, cười đến cực kỳ trong khiết.
“Tôi mới là người muốn hỏi anh đấy, sao lại có thể gặp anh ở đây vậy?” Cố Hạo thực ra nghĩ trong lòng như vậy ‘Sao anh cứ như âm hồn bất tán thế?’ Chân Suất tự mở một tiệm thú cưng, bất luận thời gian hay tư chất đều không phải người sẽ làm việc ở một nơi như vậy.
“Vị Kỷ tiên sinh bên cạnh cậu tuần trước tìm tôi và mời tôi đến đây làm việc mỗi Chủ Nhật, lương là số này.” Chân Suất vươn năm ngón tay ám chỉ một chút số năm nghìn, “Vì tôi nghĩ dù sao ngồi đây cũng không bận lắm, lương lại cao liền đồng ý rồi.
Sau này, mỗi Chủ Nhật nếu muốn mang Meo Meo tìm tôi thì cần phải đi theo Kỷ tiên sinh tới đây đấy.”
Cố Hạo có cảm giác thất vọng, cái này không khoa học! Dựa vào cái gì hắn mệt rã rời suốt một tháng mới lấy được tám nghìn, mà Chân Suất tùy tiện ngồi ở đây uống trà đọc báo một ngày đã có năm nghìn rồi! Người so với người đúng là càng tức chết người, nếu hắn cũng học làm bác sĩ thú y thì chắc chắn sẽ không chút do dự bỏ qua công việc hiện tại chạy đến đây ngồi hai ngày, những ngày khác có thể ở nhà chơi game, thanh nhàn biết bao nhiêu.
Không biết chỗ này của nhà Kỷ Á Kiệt còn cần tìm bảo vệ không nhỉ…
Chân Suất vẫy vẫy tay với Cố Hạo, thật cẩn thận nhận lấy Meo Meo đang còn đau ở trong lòng hắn.
Xoa nắn thân thể mềm mại của Meo Meo một lúc rồi cho ra kết luận: “Meo Meo nhà cậu xương thép cốt sắt, ngã một cái ngay cả da cũng không hề rách, xương cũng không có tổn thương, hiện tại chỉ là hơi đau chút, nghỉ ngơi một lúc là sẽ tốt thôi, không sao đâu.”
Cố Hạo nghe được Chân Suất nói Meo Meo không sao mới yên tâm lại.
“Hay là để Meo Meo ở chỗ bác sĩ Chân nghỉ ngơi chút đi, chúng ta đi đánh vài ván tennis vận động chút, đến lúc nghỉ ngơi lại quay về đây nhận lại nó.” Kỷ Á Kiệt nhân cơ hội hất đứa con chồng ra. (=))) wow)
Cố Hạo chần chờ một chút liền lập tức đáp ứng.
Thứ nhất, Meo Meo bây giwof còn đau không thích hợp chạy theo bọn họ, lỡ đâu bị trái tennis đập phải đâu thì coi như thương càng thêm thương.
Thứ hai, Meo Meo và Kỷ Á Kiệt khắc nhau, để cho bọn họ cách xa nhau cũng tốt, miễn cho lại làm cho người ta thêm phiền.
Cứ như vậy dưới ánh mắt tàn độc của Meo Meo, Cố Hạo và Kỷ A Kiệt ‘tuyệt đối không có ý gì tốt’ cùng nhau đi ra ngoài chơi, để lại Chân Suất và nó.
Tuy rằng rất không thoải mái, nhưng khuôn mặt tiểu mỹ nhân Chân Suất ngày trông thật đẹp, da cũng trơn mịn.
Meo Meo tâm viên ý mã* tương ngay cái móng mèo vào trong áo sơ mi của Chân đẹp trai…
*Câu này ám chỉ bị phân tán sự chú ý, nghĩ này làm kia, không đồng nhất, giống như ‘tâm’ của ‘khỉ’(viên) nhưng ‘ý’ thì lại của ‘ngựa’(mã) ý.
Hết chương 11.