Edit: An Ju
Meo Meo thân là một vua thú, vốn cực kỳ ghét loài chim, chưa kể tối hôm qua con chim rách nào đó quấy rối chuyện tốt của nó, chỉ thiếu có chút xíu nữa! Meo Meo sửa dáng khí phách hiên ngang nhấc chân mèo, một móng vuốt đánh bay con chim đang lượn lờ trước mặt.
Tiểu Hạo vậy mà lại sợ chim, cái này không được, sau này phải bước chân vào nhà vua thú bọn họ, cũng không thể làm mất mặt họ trước họ chim được.
Phòng bên cạnh đã lâu không người ở bỗng nhiên mở cửa, bên trong đi ra một người thanh niên mặc bộ đồ đi biển rất lạ lùng, người đó không cao lắm, nhưng gương mặt V-line cực kỳ tuấn tú, cái áo được hất lên một cách tùy ý để lộ đường cong vòng eo hoàn hảo, từ cái quần rộng có thể nhìn ra đôi chân nhỏ non như khúc ngó sen, người này tuyệt đối là loại hình mà Cố Điềm Điềm thích.
Được rồi loại người này còn được phân vào một loại hình, hình như gọi là ‘Dụ thụ’? Haizzz, Cố Hạo không dám suy nghĩ nữa, nhẹ cắn đầu lưỡi mình để cố gắng làm mình tỉnh táo hơn chút, nhất định là gần đây gọi điện cho Điềm Điềm nhiều quá, từ lúc nào suy nghĩ của mình trong vô thức đã phát triển theo hướng của một ‘dân hủ’.
Thanh niên nhìn thấy trên đầu Cố Hạo có một con chim tứ chi cứng đờ đứng đó, bên chân còn một con, mèo, nhỏ có vẻ mặt đang cực kỳ tệ đang chọc chọc, nhất thời bị tình cảnh này làm vui vẻ bắt đầu cười lớn.
“…” Người này sao chưa thấy bao giờ, mới dọn tới à? Bị người nhìn thấy ra dáng dấp xấu hổ hơn nữa đối phương còn không nể mặt cất tiếng cười to, sắc mặt Cố Hạo có xu hướng đen dần giống khuôn mặt mèo của Meo Meo đang cosplay Bao đại nhân.
“Ha ha ha ha… Khụ… Khụ… Khụ khụ…” Có lẽ là cười quá mạnh, thanh niên kia rốt cục tự làm tự chịu tự làm mình sặc, ho khan mãnh liệt.
Nghe tiếng ho của thanh niên, từ bên trong cửa lao tới một người đàn ông cao lớn, người đàn ông đó cẩn thận từng tý một khoác cho thanh niên một chiếc áo khoác mỏng che cánh tay đang lộ ra ngoài, nhẹ nhàng kéo người vào lòng dịu dàng nói: “Em sao lại chạy loạn ra ngoài rồi, đừng để bị lạnh.”
Cố Hạo nghe tiếng nam này cảm thấy quen thuộc, theo bản năng hướng về phía âm thanh nhìn lại, kinh ngạc nhìn thấy Kỷ Á Kiệt biến mất đã lâu.
Kỷ Á Kiệt đứng ở cửa, trong lòng còn ôm thanh niên xinh đẹp kia, biểu tình trên mặt thu lại vẻ tinh anh oai phong ở thương giới và sự giả nhân giả nghĩa, toát ra sự quan tâm rõ ràng đối với thanh niên.
“Tôi đây cũng không phải dân nam đàng hoàng gì, vừa ch*ch cái sẽ chết đó.” Khác hoàn toàn vẻ thanh tú bên ngoài, thanh niên vừa mở miệng lại cứ ch*ch ch*ch.
Cố Hạo ngây ngốc đứng đó, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra Kỷ Á Kiệt từng đoạt lấy nội đan của Meo Meo còn dám quay lại.
Cố Hạo bày ra tư thế gà mẹ bảo vệ con khẩn trương đứng lên trước chắn cho Meo Meo.
Lần trước là bởi vì mình không ở bên cạnh, bây giờ mình đang ở bên Meo Meo, thì dù Kỷ Á Kiệt bọn họ có đạo hạnh cao tới đâu hắn cũng sẽ liều mạng bảo vệ Meo Meo.
“Meo ~” Meo Meo bị chắn ở sau lưng Cố Hạo nhìn về phía bờ vai của Cố Hạo từ góc độ của một con mèo thì rất là cảm động, không nghĩ tới Tiểu Hạo lại có cảm tính sâu đậm với mình như vậy.
Vươn móng mèo vỗ vỗ bắp chân Cố Hạo ý bảo hắn an tâm.
Kỷ Á Kiệt đoạt lấy nội đan của nó, theo đạo lý mà nói thì Meo Meo đã không còn tác dụng gì với hắn nữa rồi, nhưng nếu người này đã quay lại chứng tỏ nhất định có vấn đề phải cầu nó.
Hơn nữa mình hôm qua cảm giác được khôi phục lại một chút linh lực liền biến trở về hình mèo liền nói rõ nội đan của mình đang ở rất gần.
Meo Meo vòng ra trước Cố Hạo, “ Meo —- (Có chuyện gì nói thẳng đi).”
“Thân thể hắn không thể trực tiếp sử dụng nội đan của mi, chúng ta cần trợ giúp của mi.” Kỷ Á Kiệt cúi đầu nhìn về phí Meo Meo, mặc dù là người đang cầu sự trợ giúp, nhưng sự cao quý trong ánh mắt vẫn không hề biến mất.
“Meo?”
“Mèo con hỏi anh nó giúp chúng ta thì có thể được lợi gì.” Thanh niên thoải mái hưởng thụ sự ôm ấp của người yêu xung phong nhận việc phiên dịch tiếng mèo.
“500 vạn.” Kỷ Á Kiệt lúc nói chuyện vùng giữa hai mày chưa từng nhíu một cái, “Ta cho mi 500 vạn làm thù lao, đồng thời nói xin lỗi mi về chuyện đã xảy ra.”
“Meo (vậy còn kèm không nhiều lắm).” Meo Meo ngâm nghĩ một chút, giá cả lạm phát tăng cao, nhưng 500 vạn vẫn có thể tiêu xài thật lâu, có thể mua rất nhiều đồ ăn ở Mc Donald’s.
“Meo ~~!”.
Truyện Nữ Cường
“Tiền trước hết gửi tới thẻ của Cố Hạo đã.” Thanh niên dùng bắp chân cọ cọ chân người đàn ông phía sau tiếp tục phiên dịch.
Nói gì thì nói Cố Hạo sớm muộn cũng là vợ mình, cho Cố Hạo chính là cho mình.
Hơn nữa Cố Hạo dốc hết tâm huyết chăm sóc mình lâu như vậy, chút tiền này coi như thù lao luôn, chồng thương vợ mới là người ~ chồng ~ tốt.
Meo Meo vui vẻ suy nghĩ.
“Thành giao!”
Hết chương 21.2.