Manh Miêu Ngạnh Thượng Công FULL


Edit: An Ju
“Anh yêu, chúng mình làm mai cho hai người họ đi.” Chim công rảnh rỗi đến mọc nấm hương trên đỉnh đầu giựt dây Kỷ Á Kiệt.

Con chim công này tuyệt đối không có lòng tốt đơn thuần như vậy, chẳng qua là muốn nhìn cảnh con hổ già kia bình thường thể hiện ra vẻ kiêu ngạo, bình tĩnh sẽ vì tình mà khốn khó, vì yêu mà tổn thương tinh thần mà thôi.

Con hổ già kia sau khi biến thành mèo, tính tình thật ra thay đổi rất nhiều, hắn lại có thể tận mắt thấy nó bám riết Cố Hạo uốn tới ẹo lui bán manh, điều này cách đây vạn năm tuyệt đối là hiếm gặp.

Xem ra hình thái biến đổi cũng sẽ ảnh hưởng nhất định đến tính cách, Vũ Mặc nghĩ vậy, ừ, chính là bản thân sau này càng tốt hơn bản thân trước đó, tốt ~ tốt quá ~
Kỷ Á Kiệt nghe thấy thế buồn cười, hắn đường đường là ngôi sao trong thương giới, mỗi ngày chuyện công ty làm không xong, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi để làm mấy cái chuyện nối dây tơ hồng, làm mai mối như vậy chứ.
“Em bày kế, anh bỏ tiền được không? Em biết mà, anh từ trước tới giờ chỉ có mỗi em là người yêu, không thể so với em trước đã có kinh nghiệm với vô số người, kinh nghiệm yêu đương của anh không nhiều, mai mối sau lại khiến bọn họ càng ngày càng xa lại không tốt.”
Vũ Mặc sờ chiếc cằm nhọn đến độ có thể gõ người mà suy nghĩ, nói cũng đúng, năm đó lúc hắn với Kỷ Á Kiệt quyến rũ nhau thì hắn chính mình là người chủ động, tuy nói bây giờ Kỷ Á Kiệt cưng hắn, nhưng kinh nghiệm dùng lãng mạn theo đuổi tiểu thụ hoàn toàn là số không, kêu hắn bày mưu không chừng thực sự sẽ bị phản tác dụng.
“Được, vậy anh phụ trách bỏ vốn tài trợ, hành động cụ thể thế nào thì nghe em.”
“Được!” Thoát được một khoản phiền phức, Kỷ Á Kiệt liền sảng khoái đồng ý, móc từ trong ví da ra một thẻ tín dụng không định mức đưa cho Vũ Mặc để hắn mặc sức tiêu xài.
Vũ Mặc cất thẻ tín dụng đi, kéo lại Kỷ Á Kiệt đang nóng lòng muốn chạy: “Trước hết anh giúp em tìm chuột nhỏ tìm hiểu tình hình, xem hắn bây giờ đang nghĩ gì, có cảm giác gì với Meo Meo, em sẽ căn cứ đúng theo tình hình thực tế mà ra chuẩn chiêu.”
“Được…”
“Nhất định phải đi đấy! Bằng không đêm này không được lên giường của em!” Chim công nghiêm túc bổ sung thêm một câu.
“Được!”
——Ba rưỡi chiều, tại quán cà phê tầng dưới công ty Cố Hạo ——-
Kỷ Á Kiệt vừa mới họp ban giám đốc xong liền lái xe tới công ty Cố Hạo, chiều nào đúng ba giờ chiều đều xuống dưới mua một ly cà phê là thói quen của cố Hạo, nhân dịp nghe ngóng tin tức, đương nhiên rồi, thói quen này của Cố Hạo cũng là lây của Meo Meo.
Đẩy cửa vào, Kỷ Á Kiệt liếc mắt liền thấy được Cố Hạo đang ngồi bàn trong góc cạnh cửa sổ.

Cố Hạo hôm này vì có nhân viên quản lý của tổng công ty tới đây thị sát nên mới cố ý mặc một bộ tây trang.

Bộ tây trang do mẹ Cố làm theo yêu cầu rất vừa vặn với Cố Hạo, chất liệu dày dặn, thoải mái dựa theo vóc người Cố Hạo may, bao trọn thân hình thon dài khỏe khoắn của hắn.

Không nghĩ tới tên nhóc họ Cố mặc đồ nghiêm chỉnh trông cũng không tệ, bản thân hắn cũng thông minh, có kiến thức chuyên môn, kinh nghiệm làm việc lại càng phong phú, nếu có thể dụ đến công ty của mình làm việc thì tốt quá.
Từ chối câu chào hỏi của nhân viên cửa hàng, Kỷ Á Kiệt trực tiếp đi về phía Cố Hạo.
Kỷ Á  Kiệt kéo ghế đối diện Cố Hạo ngồi xuống, hắn làm một động tác ưu nhã gọi nhân viên đứng quầy đã sớm nhìn về phía bên này.

Nhân viên cửa hàng phần lớn đều là những cô gái trẻ nhân lúc còn ít môn học mà tới đây làm thêm, hiếm khi gặp được nhân vật ‘cao đẹp giàu’ như Kỷ Kiệt nên đều cực kỳ tò mò, đặc biệt là mấy bạn gái thấy Kỷ Á Kiệt nhìn về phía mình liền bỗng dưng đỏ mặt, liên tục dùng tay quạt quạt mặt mình.
“Một ly latte, double shot, cảm ơn.” Kỷ Á Kiệt không xem menu bày biện chỉnh tề mà cô gái nhân viên mang tới để trước mặt hắn mà trực tiếp kêu một ly cà phê.
Định giới thiệu cho anh đẹp trai mấy món ăn khác, nhân viên này tính dùng mấy món điểm tâm để được nói chuyện với anh đẹp trai, nghe xong hụt hẫng hẳn, không khỏi có chút thất vọng, cầm lại một loạt menu hậm hực quay về quầy.

Lúc quay lại quầy, mấy bạn gái ở trong không có cơ hội tiếp xúc với Kỷ Á Kiệt đều vây quanh cô nàng, líu ríu hỏi chuyện về Kỷ Á Kiệt.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Cố Hạo ngồi bên cửa sổ xem cảnh đường phố dường như vẫn coi như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục ngậm ống hút cốc nước trái cây thứ hai, khoan khoái hút nước.

Chuyện lần trước Meo Meo bị Kỷ Á Kiệt mang đi, say đó còn cướp đi nội đan từ Meo Meo đang hôn mê, Cố Hạo tuyệt đối không thể coi như không có gì xảy ra được, đến bây giờ nhìn thấy hắn vẫn còn tràn đầy cảnh giác.

Nếu không phải muốn kiếm năm trăm vạn, Cố Hạo cũng lười chào hỏi với người này.

Vi phú bất nhân, vô thương bất gian!*
* Vì giàu mà bất nhân, không buôn bán thì không có gian dối.

Nghe cụm trên nó hơi có vần điệu nên t để nguyên nhá.
Kỷ Á Kiệt cũng không để ý thái độ của Cố Hạo, câu nói kia của chim công nhỏ “Nếu anh không hỏi ra được lý do thì ông đây sẽ ‘kháng Nhật’!” Như một cái máy ghi âm phát lại trong đầu hắn, không cần phải nói, nhất định là con chim công nhỏ kia sẽ làm ra thủ đoạn gì đó, để phòng ngừa loại chuyện đáng sợ này xảy ra, Kỷ Á Kiệt quyết định sẽ phải duy trì nụ cười, mỉm cười sau đó dụ dỗ Cố Hạo nói ra.
Mỉm cười —— mỉm cười——– Nụ cười của Kỷ Á Kiệt có hơi quá, nhìn không khác gì một tên si tình…
“Mau nhìn kìa, nhìn kìa! Hai anh đẹp trai đang ngồi ở cạnh cửa sổ kia tuyệt đối là có tơ tình!” Một cô gái mắt chợt tỏa sáng như sao, hưng phấn che mặt.
“Dựa vào đâu mà nói thế? Tại sao lại nhìn ra được?” Chị em bạn dì đều quay về phía bên đó nhìn, đều muốn hít tí mùi drama.
“…” Cố Hạo đối mặt với vẻ mặt si mê bất phân địch ta cộng thêm bị vây xem thì rất là cạn lời, khuôn mặt Kỷ Á Kiệt hiện tại mang theo biểu cảm nịnh nọt làm hắn liên tưởng tới phim Lộc Đỉnh Ký do Châu Tinh Trì thủ vai nam chính Kiều Đoạn, Ngô Mạnh Đạt đóng vai công công sau khi nhận được thánh chỉ hoàng đế yêu cầu hắn dạy võ công cho Châu Tinh Trì cũng có vẻ mặt cười kinh khủng này.
“Là về Meo Meo.” Kỷ Á Kiệt đi thẳng vào chủ đề.
“Meo Meo?” Cố Hạo nghe đến tên Meo Meo từ miệng cái người có hiềm nghi phạm tội này nó ra liền cảnh giác hơn, hiện tại nội đan vẫn ở chỗ của Vũ Mặc, Meo Meo ngày nào cũng chuẩn sáng 9 giờ, chiều 5 giờ như đi học nằm trên bụng con chim công kia làm pet sưởi ấm, Kỷ Á Kiệt còn có chuyện gì đặc biệt phải cố ý đến công ty tìm hắn đây?
“Ừ, là về hạnh phúc cả đời của hắn.”
“Hạnh phúc cả đời?” Cố Hạo hiện tại chỉ biết Meo Meo nhà hắn là mèo yêu có thể biến thành người, cũng không biết thân phận thật sự là thiếu chủ Hổ tộc của Meo Meo.

Meo Meo sở dĩ còn chưa nói cho hắn biết chính là vì lo lắng trước khi Cố Hạo chấp nhận nó sẽ vì nó là hổ mà bị dọa sợ.
“Meo Meo có khả năng là tới kỳ động dục rồi.” Cố Hạo nhớ Meo Meo lúc vừa nuôi được ba tháng rất hay bộc phát động tay động chân với hắn, không phải hôn môi trộm thì là dùng móng vuốt thò vào trong áo sơ mi mà sờ loạn, Cố Hạo nghĩ lại thấy buồn cười, móng vuốt mèo cũng có thể thông qua việc sờ hắn để cho đỡ thèm hay sao?
“Cứ coi là vậy đi…” Kỷ Á Kiệt có hơi đau đầu, Meo Meo để có thể giải quyết Cố Hạo mà cách gì cũng dám thử, cũng đã kể luôn chuyện lúc biến thành người có phát sinh phản ứng trong phòng tắm.

Cũng đã biến thành người va chạm da thịt với cậu rồi, sao vẫn không hiểu rõ chứ! Đáng tiếc trong quán cà phê không bán quả óc chó, không thì phải đập vào cái đầu gỗ kia của Cố Hạo vài cái, vỡ luôn!
“Vậy có cần tìm cho nó một con mèo cái để phối giống không? Hay mèo đực?” Cố Hạo chăm chú tự hỏi, chợt nhớ tới Meo Meo hình như có hơi hướng gay, còn rất thích Trương Phi, Chân Suất mấy cái loại hình cậu trai trắng trắng mềm mềm như nước, vì vậy đổi giọng, “Không thì hay là tìm một cậu trai đẹp…?” Cậu trai đẹp thì dễ tìm, nhưng con trai thích chơi nhân thú khẩu vị năng như vậy thì có hơi hiếm…
“Cậu.” Kỷ Á Kiệt thở dài, vươn ngón tay vạn năm không đụng bếp núc chỉ thẳng vào mặt Cố Hạo, “Chính, là, cậu!”
“Ha…” Cố Hạo trợn tròn mắt, tại sao lại là hắn? Tuy hắn là nam không sai, nhưng hắn tuyệt dối không trắng trắng mềm mềm…
“Nói thật với cậu nhé, tôi tới làm mối, Meo Meo nhà cậu thuê Mặc Mặc nhà tôi làm ông mối, tiện đường kéo tôi theo luôn.” Tách cà phê được bê lên rồi, dùng thìa khuấy khuấy cà phê, “Phụt—-!” Cốc cà phê này thật khó uống! Kỷ Á Kiệt cầm cốc cà phê mà tay run rẩy, trên đời này sao lại có loại cà phê khó uống như vậy chứ?!
“…”
“Chúng ta đều là người thông minh, có chuyện gì nói thẳng, cậu có cảm giác gì với Meo Meo?” Dùng khăn tay nhân viên đưa tới lau bàn tay bị phun đầy cà phê, Kỷ Á Kiệt bắt đầu trở về chính đề.
“Tôi… Tôi có thể có cảm giác gì với nó đây? Chính là một con mèo, ừm, con tôi…” Cái này tuyệt đối không thể trách Cố Hạo, bạn nói xem nha ai nuôi thú cưng mèo, chó, thậm chí là thỏ, nuôi mãi dần xuất hiện tình yêu được đây.

Cưới một cái cây, gả cho một cái chậu hoa, loại chuyện thần kinh này chỉ có thể phát sinh ở những nơi giàu có no đủ, không nhất thiết phải xuất hiện ở một đất nước tư bản chủ nghĩa độc ác mỗi ngày đều phấn đấu vì cái ăn dẫn đến sự lạnh lẽo trống rỗng.
“…” Kỷ Á Kiệt siết chặt cốc cà phê trên tay, baby à, nhiệm vụ này hơi khó hoàn thành rồi.
“Vậy sau khi nó biến thành người thì sao…?” Thích một con mèo đúng là có hơi kỳ lạ, Meo Meo ít nhất cũng từng biến thành người rồi, đối với đối tượng cùng là con người thì hẳn là không có cách trở đi.
“Em trai nhỏ.” Cố Hạo cắn chặt ống mút, Meo Meo sau khi biến thành người thì quả thực rất tuấn tú, rất phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, nhưng tuổi có hơi nhỏ chút.

Không đúng, không đúng, mình tại sao lại bị Kỷ Á Kiệt làm cho chìm vào rồi, ấy vậy mà rất phối hợp coi Meo Meo như một đối tượng hẹn hò để suy nghĩ, điều này không đúng!
“Khụ, tôi nói… mấu chốt vấn đề không ở tính cách, bề ngoài hay v…v..

của Meo Meo, vấn đề ở chỗ, tôi cmn là thẳng mà! Thẳng đó —-!”
Hết chương 25
#Ju: Buồn của Meo =)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui