Edit: An Ju
“Meo~~~~~~~~”
Một con mèo cam vằn híp mắt, rất thoải mái nằm trên đùi một cậu trai trẻ trắng trẻo dáng dấp thanh tú mặc đồ hở hang xem ti vi.
Cậu trai trẻ hầu hạ mèo rất thoải mái, trên tay bóc vỏ quả nho, cẩn thận lột sạch vỏ từng quả một đút vào miệng cho con mèo trên đùi.
Cậu trai trẻ ăn mặc rất gợi tình, chỉ tùy ý mặc một cái áo sơ mi trắng thô, áo sơ mi có kích cỡ hơi lớn, vạt áo vừa đủ để che đi bộ phận gốc rễ lấp ló, bên trong chỉ mặc một chiếc quần lót, đôi chân trắng bóc toàn bộ đều lộ ra ngoài.
Con mèo tùy tiện hưởng thụ sự phục vụ của trai đẹp, mắt tuy xem phim, nhưng hai cái móng vuốt cũng không hề nhàn rỗi, có đậu hũ non trước mặt mà không ăn thì đâu còn được cho là đàn ông nữa (?), vì vậy một móng vuốt thì dán chặt vào cơ bụng, một móng vuốt còn lại thì xoa xoa cái chân trơn nuột, cuộc sống quá ư là vui sướng.
“Ặc…Này… Tôi nói này…” Cố Hạo vừa về nhà đã nhìn thấy cảnh xuân vô vàn trên ghế sofa liền nghẹn họng nhìn trân trối.
“Các người…” Ban ngày ban mặt, nam nam thụ thụ bất thanh*!.
truyện tiên hiệp hay
*Bắt từ câu ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ – câu này chắc các bác cũng đoán ra được phần nào, ‘thụ thụ’ là trao và nhận.
‘Bất thân’ là ko thân cận, cả câu ý chỉ nam nữ không được thân cận gần gũi.
Còn trên dùng ‘bất thanh’ là ko trong sạch.
Cậu trai ăn mặc cực kỳ gợi cảm thấy Cố Hạo trở về thì hoàn toàn không có bất luận biểu hiện gì xuất hổ, còn cực kỳ phóng khoáng chào hỏi Cố Hạo: “Hi ~ là anh Cố đúng chứ.
Xin chào, tôi được sếp Kỷ thuê đến để chăm sóc thiếu gia mèo.” Cậu trai ôm Meo Meo đứng lên đưa tay hướng Cố Hạo, tỏ lòng hữu nghị muốn bắt tay hắn.
Cửa ngoài đang mở, đứng bên trong cửa là một cậu trai quần áo xốc xếch, tay ôm một con mèo đang không ngừng liếm hắn.
Cố Hạo một thân hỗn loạn mất tự nhiên đứng ở cửa, hình như người mặc áo quần chỉnh tề là hắn mới phải ngượng ngùng.
“Xin… Xin chào…” Cố Hạo xoa xoa tay, ánh mắt lưỡng lự không dám nhìn thẳng cậu trai trước mặt.
Không đúng! Cố Hạo bỗng nhiên nghĩ đến, tên này đang đứng ở nhà hắn! Cũng đang ôm mèo của hắn! Cho dù hắn cởi hết đồ lõa thể ở đậy cũng chưa ai hỏi đến, tại sao lại cảm thấy xấu hổ ở trước một người ngoài chứ! Quá sai!
“Khụ.” Cố Hạo hắng giọng một cái, chuẩn bị dũng cảm dối mặt với khối thịt trắng bóng, thế nhưng lúc ánh mắt chạm phải chân của cậu trai thì lập tức dời đi, haizz, quả nhiên còn chưa thể thoải mái thưởng thức cậu trai lả lơi này, “À thì, tôi đã về, cậu…cậu có thể tan làm rồi…”
Nghe vậy, cậu trai nở nụ cười, nụ cười với biên độ lớn, kéo hở áo sơ mi vốn không che đậy được cơ thể cho lắm, kéo theo lộ ra hai điểm hồng phấn.
“= O =!”
“Sếp Kỷ đã trả lương để thuê tôi trọn một ngày 24 tiếng nên căn cứ theo hợp đồng, tôi cần một tấc cũng không rời hầu hạ thiếu gia mèo, nếu như làm không đủ thời gian thì tôi không chỉ không lấy được tiền công mà còn vi phạm giao kèo đó.”
“Kỷ, Á, Kiệt!!!!!” Cố Hạo nghiến răng nghiến lợi, tên khốn thấy sắc quên nghĩa, ấy vậy mà đi phản bội bạn cùng loài là hắn rồi theo cùng một giuộc với con chim công lẳng lơ kìa, không cần phải nói, ý này nhất đinh là Vũ Mặc đề xuất, tiền là Kỷ Á Kiệt đưa, trong nhà có một mèo yêu biết nói tiếng người vốn đã rất phiền, giờ lại thêm một cậu trai nhìn rất giống như hành nghề phong trần, thật đau đầu!
“Không được, đây là nhà tôi, ban ngày cậu tới cũng được, nhưng buổi tối không thể ở chỗ này của tôi được.” Đùa à, nếu trong nhà có một tên ‘muôn phần lả lơi’ thế này thì hàng xóm còn không lan truyền, nói ra nói vào hay sao.
Nói ra ngoài ai sẽ tin chuyện một tên trai đẹp được người khác thuê về chỉ để cho mèo sờ chứ…
“Nếu anh lo về vấn đề tiền thuê nhà thì không sao, sếp Kỷ đã lường được vấn đề này lúc thuê tôi rồi, trong khoản tiền thuê tôi thì có 5% là để trả tiền thuê nhà cho anh.
Theo tôi được biết, tiền thuê phòng cộng tiền nước, tiền điện, tiền Internet mỗi tháng của anh tối đa là 2000 đồng, mà sếp Kỷ mỗi ngày đưa tôi 4000 đồng tiền lương, nên mỗi ngày tôi có thể đưa anh 200 đồng như tiền thuê nhà, mong anh để tôi chăm sóc cho thiếu gia mèo thật tốt.” Cậu trai liên tục thể hiện thái độ lễ độ kính cẩn nói.
“4000… 4000 đồng một ngày chỉ để cho một con mèo sờ tới sờ lui?” Ầm ầm —- Đùng Đùng —- trong cả cuộc đời của Cố Hạo, thế giới quan lại đổ nát một lần nữa trước nhà tư bản vạn ác, Kỷ Á Kiệt đúng là có tiền xui ma khiến quỷ mà!Còn nữa, tại sao lại có người có thể đáp ứng làm loại việc này chứ?! Thân là đàn ông thì phải có khí phách chứ, khí phách đấy! Một chàng trai thân cường lực kiện như thế lại vì năm đấu gạo mà cúi đầu trước quyền quý*, bán đứng thân thể, mỗi ngày bị một con mèo sờ soạng là rất không đúng!
*Cả câu đúng là:不为五斗米折腰 tức là không vì năm đấu gạo mà khom lưng, cúi đầu – bắt nguồn từ sách ‘Đào Tiềm truyện’ của Lỗ Tấn (chi tiết vui lòng truy cập link https://baike.baidu.com/item/%E4%B8%8D%E4%B8%BA%E4%BA%94%E6%96%97%E7%B1%B3%E6%8A%98%E8%85%B0)
Cậu trai gật đầu, nói: “Kỳ thực công việc của tôi còn bao gồm cả sự an toàn, dinh dưỡng, giải quyết vấn đề kỳ động dục của thiếu gia mèo nữa, nhưng nếu anh hiểu như vậy thực ra cũng không sai.”
“=O=!” Giải quyết vấn đề kỳ động dục?!!! Lẽ nào Meo Meo thực sự muốn dùng lớp bọc mèo để đè cậu trai trẻ khỏe này sao?!
Khụ, kỳ thực đoạn này cần phải giải thích rõ, Cố Hạo đang có suy nghĩ rất lệch lạc về ‘vấn đề giải quyết kỳ động dục’, nói đến chuyện giúp mèo giải quyết kỳ động dục thì có thể không cần đến chính bản thân mình mà, có thể tìm giúp một con mèo cái, cũng có thể DIY*, cũng có thể trực tiếp cắt rời mà… Ừm, nói chung tuyệt đối không hề giống như hình ảnh xấu xa xuất hiện trong đầu của Cố Hạo đâu.
*Do It Yourself: thủ công =)))
Hết chương 27.1.