Edit: An Ju
Nhìn báo biểu vốn trắng tinh giờ in rõ dấu móng vuốt, Cố Hạo ảo não đánh vào mông Meo Meo, dạy dỗ nó: “Meo Meo thối, con xem con vừa làm gì đây hả, báo biểu của ba ba con cũng làm dơ thế này thì kêu ba ba báo cáo công tác như thế nào đây!”
Cố Hạo ra tay tuyệt đối không nặng, một cái vỗ xuống chẳng khác gì đang gãi ngứa mông cho Meo Meo.
Meo Meo bị đánh trúng chẳng những không có ý hối lỗi lại còn ấm ức ngóc đầu lên cao giọng kêu to, hình như đang trách Cố Hạo trách lầm nó.
Cố Hạo chần chờ quay đầu lại nhìn về chỗ có dấu móng tay Meo Meo trên báo biểu, nhìn chằm chằm không đến ba mươi giây bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái vui mừng: “Ô kìa! Hóa ra là ở đây! Công ty Viễn Phàm rõ ràng chỉ có bảy hạng mục khấu hao, nhưng từ năm trước trở đi cứ mỗi năm lại lén tăng thêm hai mươi mấy vạn chi phí khấu hao.
Bởi vì dùng phương pháp khấu hao đơn vị vả lại con số báo khống không nhiều lắm, nên rất khó bắt được chuôi.
Thế nhưng vào đầu năm nay, trong bảy hạng mục tài sản khấu hao đã bị bán mất một mục, nhưng chi phí khấu hao vẫn nhiều như vậy, nên trong mặt này ắt có điều mờ ám! Ha ha!”
*T thú thật là cái vụ khấu hao các thứ này t ko hiểu gì nên diễn tả hơi chung chung, các bác thông cảm nhớ
Ít nhiều gì cũng nhờ cái móng vuốt của Meo Meo mà vấn đề mới có thể giải quyết dễ dang, Cố Hạo nhức đầu suốt cho tới trưa kích động ôm lấy Meo Meo xoay mấy vòng, xoay đến độ Meo Meo đầu óc choáng váng.
“Này, A Cố.
Bên cậu tiến triển sao rồi!” Trương Phi bình thường với Cố Hạo cũng là chỗ bạn bè cực kỳ thân thiết, nên cũng không gõ cửa liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Hạo giơ một còn mèo sọc vằn to bằng bàn tay lên hung hăng yêu thương, càng đáng nghi chính con mèo kia đang dùng móng vuốt nhỏ đầy lông của nó dùng sức đẩy Cố Hạo ra.
Trương Phi đi tới vỗ vai Cố Hạo kinh dị nói: “Người anh em, không ngờ cậu bình thường áo quần chỉnh tế thoạt nhìn rất bình thường, không nghĩ tới cậu đó, lại đi thích chơi nhân thú à?” (=)))) woaooo)
Cố Hạo còn đang đắm chìm trong cảnh vui mừng như điên, tiếp tục lấy môi chà đạp mèo trong tay, nói cho có lệ với Trương Phi: “Cút cút cút, cậu mới thích chơi nhân thú, đây là con trai ‘Meo Meo’ của tôi.”
Nghe hắn giải thích như thế, Trương Phi miệng chữ ‘O’ cảm khái: “Người anh em, khẩu vị cậu thực sự càng ngày càng nặng, không chỉ thích chơi nhân thú, còn đặc biệt thích chơi phụ tử cơ à!”
“Né ra, cậu thì biết cái gì.” Cố Hạo rốt cục chịu buông Meo Meo đã bị hắn hôn đến hôn mê ra, vui vẻ nói với Trương Phi, “May mà có nhóc này, nhiệm vụ của chúng ta trên cơ bản coi như là hoàn thành, tuần này cũng không cần thức đêm tăng ca!”
Trương Phi vừa nghe không cần thức đêm tăng ca, có nghĩa là hắn có thể về chơi máy game cầm tay PSP mới mua rồi! Lúc này hai mắt tỏa sáng truy hỏi: “May nói tôi nghe phương pháp giải quyết như thế nào?”
Cố Hạo hai tay đặt dưới nách Meo Meo, nhấc Meo Meo vẻ mặt bất đắc dĩ lên trước mặt Trương Phi giải thích: “Cả buổi sáng tôi đều ngồi đây tra xét báo biểu công ty Viễn Phàm, có điều người làm sổ sách đạo hạnh rất cao, tôi xem nửa ngày vẫn không tìm được manh mối.
Sau tôi có nói đùa với nhóc này là nếu nó có thể đọc được báo biểu thì coi như đã giúp tôi một việc lớn.
Cậu đoán xem kết quả như thế nào? Nó vậy mà lại nghe hiểu còn ấn một dấu móng vuốt vào chỗ này của báo biểu.
Chính vì thế mà tôi mới có thể thực sự tìm ra vấn đề trong sổ sách của công ty Viễn Phàm đó!”
Trương Phi nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, hắn cà lăm quan sát mèo con trong tay Cố Hạo từ trên xuống dưới một lần: “Cố…Cố Hạo… Nếu như con mèo này nghe lời của cậu xong còn cố ý đi ấn dấu móng tay kia thì cậu coi như phát tài rồi!” Trương Phi kích động, cũng bắt đầu nói ngọng: “Không…Không…Không thể nào! Con trai cậu thiên phú dị bẩm, thân là một con mèo thế mà liếc mắt một cái liền thấy ngay vấn đề cao thâm đến độ mà ngay cả cậu thân là một nhân tài trong giới Tài Vụ cũng nhìn không thấu, vậy sau này không phải là phát tài rồi sao.
KPMG, Deloitte,… bốn tổ chức kế toán lớn con không dùng lương cao cung phụng cậu trời nhỏ này hay sao chứ.
Cậu còn đi làm cái quỷ gì nữa, về nhà nuôi mèo cho tốt, tiền kiếm được đủ cho cậu ăn thơm uống cay* cả đời rồi!”
*Cật hương đích hát lạt: ‘thơm’ chỉ thịt, ‘cay’ chỉ rượu vang.
Cả câu ám chỉ một cuộc sống thịnh vượng, diễn tả nghĩa thô hơn tí nữa thì là cuộc sống shopping ko nhìn giá mà ng ng mong đợi.
“Ai muốn nuôi con trai thế? Ai muốn ăn thơm uống cay cả đời vậy?” Mạc Đình cười hì đẩy cửa vào, “Sao tôi không biết Háo Tử nhà cậu có con trai?”
“Ôi chao! Thật đáng yêu!” Mạc Đình liếc mắt liền thấy Meo Meo trong tay Cố Hạo, chỉ thấy Meo Meo bị nhấc lên lâu quá, đang buồn chán ở trong tay Cố Hạo gặm gặm móng sau của mình.
Mạc Đình tiến lên tiếp nhận Meo Meo vuốt lông mèo: “Thật đáng yêu! Háo Tử, cậu nói xem cậu không nuôi chuột, nuôi mèo làm gì, không bằng tặng cho chị đây, chị đây sẽ yêu thương nó thật nhiều ~”
Meo Meo ở trong tay nữ ngực bự Mạc Đình rùng mình một cái, vẫn là không muốn đâu, tuy rằng Cố Hạo vừa trạch lại rất quái thục thử, nhưng chí ít trên người không có mùi gì.
Hắt xì ——–! Hắt xì ————!
Meo Meo bị mùi nước hoa nồng nặc trên người Mạc Đình làm ngứa múi, lắc đầu liên tục hắt xì vài cái.
Cố Hạo hơi đau lòng bế Meo Meo đang không ngừng hắt xì về, “Meo Meo, con đỡ hơn chưa?”
Meo Meo sau cùng cũng ngừng hắt xì, kiệt sức ngã vào trong lòng Cố Hạo thở dốc, trên người người phụ nữ này có mùi gì không biết, quá hắc rồi!
Mạc Đình bị Meo Meo chê ấm ức chọt chọt ở một bên trơ mắt nhìn mèo con với bộ lông sờ cực thích đang chui vào lòng Cố Hạo làm nũng.
Không đúng, dựa theo lẽ thường, bất luận là nam hay là động vật giống đực đều hẳn sẽ thích kiểu giống cái xinh đẹp như cô hay sao, vì sao con mèo rõ ràng có cái của quý lại thích bám lấy một thằng đàn ông như Cố Hạo? Lẽ nào mùi hương cơ thể của Cố Hạo có thể thơm hơn mùi nước hoa Pháp trên người cô hay sao?
Sự thực chứng minh mèo nhỏ kia quả thực không giống người thường, nó vô cùng thích động vật giống đực giống hắn, đặc biệt là ‘đàn ông đẹp’ thanh tú. (=)))
“A Phi… Có thể trả con lại cho tôi không?” Lúc nghỉ trưa, Cố Hạo ngồi một bên đáng thương nhìn Meo Meo đang bám dính ở trong lòng Trương Phi chơi đùa hối hận nói.
Đã hai tiếng đồng hồ kể từ khi Meo Meo có hứng thú với Trương Phi đến bây giờ, trong hai tiếng đồng hô, Meo Meo từ ban đầu trực tiếp nhảy vào lòng Trương Phi đến bây giờ nhìn cũng không nhìn Cố Hạo làm Cố Hạo phi thường khó chịu, có một loại cảm giác bị tên buôn lâu lừa bán cốt nhục của mình vậy…
Mà cái tên buôn lậu đang tùy tiện đùa bỡn tâm can bảo bối một cách cực kỳ tàn ác.
Cố Hạo hung tợn nhìn chằm chằm Trương Phi đưa ngón tay mình đến gần miệng của Meo Meo, nhóc Meo Meo kia dĩ nhiên rất phối hợp vươn đầu lưỡi mọng liếm ngón tay Trương Phi! Khốn nạn! Con trai, tên kia là quái thục thử đó! Bình thường hay thích chơi H-Game các thứ, con nghìn vạn lần không nên bị vẻ bề ngoài của hắn gạt đó!
“Haizz, tôi nói này nè Háo Tử.
Mèo nhỏ này của nhà cậu không phải là gay đó chứ? Sao lại thích Trương Phi như thế hả?” Mạc Đình nheo mắt lại tỉ mỉ nghiên cứu cử động của Meo Meo.
Cố Hạo nghe nói như thế trong lòng căng thẳng, vội vã biện minh giúp ‘con trai’ mình’: “Dù có là gay thì chắc hẳn phải thích mèo đực, thích Trương Phi thì tính làm gì, đó là nhân thú!”
Trương Phi nằm không cũng trúng đạn vẫn tiếp tục dùng ngón tay kia vuốt cằm Meo Meo vô tội nói: “Nghĩ đến Trương Phi tôi đây độc thân đã được hai mươi ba năm, xung quanh cũng đâu có động vật giống cái ưu ái.” Lúc nói đến đây, Trương Phi lén liếc mắt nhìn Mạc Đình, “Nếu như Thượng Đế ban cho tôi một con mèo đực làm bạn thì tôi cũng nên nhận.
A Cố, sính lễ giao cho nhà họ Cố của cậu sẽ không ít đâu.”
Meo Meo nằm trên đùi Trương Phi nghe được người đàn ông thanh tú trước mắt này nói phải cưới hắn, đôi mắt đen như mực xoay tròn vài vòng.
Nó lão luyện mà vươn móng vuốt thịt vỗ vỗ ngón tay Trương Phi, chàng trai trẻ cũng rất thức thời đi, vậy bản công liền thu nạp cậu làm thụ.
Cố Hạo nhìn một lớn một nhỏ trước mặt nhập vai rất sâu, khóe miệng co quắp, xách gáy Meo Meo lên kéo nó ra khỏi đùi Trương Phi.
Meo Meo phải rời khỏi đùi của mỹ nhân nên cảm thấy rất thương tâm và phiền muộn, vì vậy dưới cơn giận cắn Cố Hạo một miếng nhỏ, đương nhiên một miếng này không hề lưu lại một dấu nào trên tay Cố Hạo vả.
Cố Hạo chán nản, lập tức đập trán Meo Meo: “Nhóc thối này có vợ quên mẹ! Lại dám cắn ta! Nhìn cắn lại đây!” Dưới cơn thịnh nộ, Cố Hạo không hề phát hiện thân phận của hắn đã từ ‘ba Meo’ biến thành ‘mẹ Meo’.
“Ha ha ha ha!!! Tất cả mọi người mau đến xem chuột (Háo Tử) cắn mèo này!” Mạc Đình ở một bên hứng thú xem cuộc vui, “Con mèo con này của nhà cậu tuổi không lớn lắm nhưng sắc tâm lại không nhỏ, hơn nữa nó rất thích kiểu đàn ông nhược thụ như Trương Phi, cậu thì lại hơi man quá, không lọt được vào mắt của con trai cậu, ha ha ha ha!!!”
Không thể không nói tổng kết của Mạc Đình trên cơ bản đạt tới độ chính xác trăm phần trăm, các đồng nghiệp khác bị động tĩnh của bọn họ làm chú ý, liền tới vây xem Meo Meo chật như nêm cối.
Tất cả mọi người đều thích nhóc mèo con mềm mềm êm êm này, ai cũng muốn đi tới đây sờ một cái vào cái thứ mềm mại này.
Chỉ có điều Meo Meo cũng rất kén chọn đối tượng sờ mình, đầu tiên những thành phần giới tính nữ toàn bộ bị nốc ao, nó đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Tiếp theo nó sẽ chọn trong đám đang ông còn dư lại.
Trong công ty Cố Hạo ngoại trừ Trương Phi cùng tổ hắn trắng trẻo thanh tú còn có một thực tập sinh ở tổ Kỹ Thuật cũng có loại tướng mạo kiểu này.
Meo Meo quét một vòng trong đám đàn ông lớn tuổi vây quanh nó, sau đó dưới sự ngạc nhiên của mọi người, nó không chút do dự chui vào trong lòng thực tập sinh kia…
Những người khác đều có vẻ mặt hâm mộ nhìn cậu thực tập sinh được lựa chọn kia, Meo Meo không hề keo kiệt dùng đầu nhỏ đầy lông mềm cọ cọ gương mặt trắng mịn của cậu thực tập nọ, sàm sỡ một cách lộ liễu.
Có mấy lần cái miệng nhỏ nhắn còn như vô tình quẹt qua bờ môi non mềm của cậu thực tập sinh…
“Ặc…” Mạc Đình chọt chọt Cố Hạo đang ngồi xổm trong góc tường trồng nấm, “Không biết có phải ảo giác của tôi không nhưng sao tôi cứ có cảm giác con mèo nhỏ nhà cậu đang sàm sỡ cậu thực tập sinh kia thế nhỉ.”
Cố Hạo không để ý tới cô, vẫy vẫy cái đầu mọc nấm kia rồi tiếp tục giận dỗi một mình.
Hắn đối với nhóc con kia thực sự là vừa yêu vừa hận, yêu là Meo Meo thật sự quá đáng yêu, thân hình nhỏ toàn thịt tùy tiện lăn trên đất đã có thể chọc cho hắn nở ruột nở gan.
Hận chính là nhóc kia tuổi nhỏ nhưng tâm háo sắc lớn, đáng giận hơn là loại hình nó thích không phải kiểu dễ nhìn như Cố Hạo đây, đi đâu cùng ‘trèo tường*’ thấy mỹ nhân liền quên ba, điều này làm cho người làm ba như Cố Hạo tim vỡ nát như phấn.
*Hán Việt là ‘ba tường’, cụm này dịch thô là ‘trèo tường’ như trên, có nhiều nghĩa nhưng t thấy phù hợp nhất với hoàn cảnh này thì có thể hiểu nó chỉ hành động ngoại tình, đứng núi này trông núi nọ,… =)))
“Tiểu Cố, cậu tới đây một chút.” Quản lý Phương đứng ở phòng làm việc, nhìn thấy toàn bộ người của phòng làm việc đều vây thành một vòng ở chỗ kia mà không hiểu vì sao.
“Dạ! Em tới liền đây! Nghe được tiếng của quản lý, quần chúng vây xem đều tán ra như chim, Cố Hạo luống cuống tay chân giấu Meo Meo vào túi áo miễn dọa đến chị Phương.
“Chị Phương tìm em ạ?” Trong túi có mèo nhỏ, Cố Hạo cẩn thận nói với quản lý Phương, thần kinh khẩn trương cao độ, rất sợ con vật nhỏ kia không nghe lời mà kêu lên.
“Ừ, cuối tuần ở Hàng Châu sẽ có một hội nghị nghiên cứu và thảo luân trong ba ngày, chị nghĩ cho cậu đi tham gia, coi như đi chơi thả lỏng chút.” Quản lý Phương rất coi trọng Cố Hạo, có cơ hội gì mang danh đi học như thực chất là đi chơi đều sẽ ưu tiên cân nhắc cho hắn.
“À…Cái này…”Nếu nói là trước đây thì Cố Hạo khẳng định không nói hai lời thẳng người gật đầu đáp ứng, không cần tốn một phân tiên lại được đi ra ngoài chơi bời mà lại còn được tính lương như bình thường, chuyện cực kỳ tốt như vậy sao có người có thể cự tuyệt được.
Chỉ có điều… Cố Hạo đưa tay với vào trong túi áo nhẹ nhàng sờ sờ Meo Meo ấm áp bên trong, hiện tại hắn có Meo Meo, Meo Meo còn nhỏ vẫn cần người chăm sóc.
Chủ yếu nhất là hắn luyến tiếc khi phải rời Meo Meo…
Dường như là có thần giao cách cảm với Cố Hạo, Meo Meo núp trong túi áo dỗ dành mà kêu một tiếng.
Meo ~~~~~~~
Meo Meo bỗng nhiên kêu to dọa Cố Hạo giật nảy, nhóc con này thực biết chọn thời điểm, là cố ý đi…
Nghe được tiếng mèo kêu nhưng quản lý Phương lại không có phản ứng gì, chị ngừng một chút cười nói: “Lại có tin nhắn kìa.
Tiểu Cố, tiếng chuông báo tin nhắn này của cậu nghe rất chân thực, lúc nào rảnh rỗi gửi cho chị nhé.”
“Được ạ được ạ!” Vừa mới ở trong hiểm cảnh được chính quản lý Phương hóa giải, Cố Hạo thở dài một hơi vội vã lấy lòng đáp ứng ngay.
Về phần tiếng chuông báo tin nhắn kia thì buổi tối làm ít đồ ăn ngon lấy lòng Meo Meo rồi ghi âm gửi qua là được.
“Chuyện đi công tác cứ quyết định vậy đi, chị đi làm thủ tục cho cậu.”
“Vâng…”
Người ba tuyệt thế Cố Hạo phải xa Meo Meo để đi công tác tròn ba ngày, điều này sẽ làm hắn buồn đến hỏng cả người mất, nên làm gì bây giờ…?!
Hết chương 5.