Edit: An Ju
Mẹ Cố tới đây rồi thì đâu còn cần mấy người Cố Hạo xuống phòng bếp làm gì nữa, sắn tay áo lên một nấc nhấc nồi lên liền đuổi những người khác ra khỏi bếp.
Mẹ Cố mà làm đầu bếp thì đã đảm bảo được ăn ngon rồi, mấy người Cố Hạo vui mừng vì không cần làm đồ ăn nhanh như chớp chạy đến phòng khách chơi.
Cố Hạo chuyển ra ngoài ở lâu như vậy rồi, Cố Điềm Điềm và mẹ Cố trong khoảng thời gian đó rất ít khi tới cái ổ nhỏ này của hắn.
Cố Điềm Điềm có cảm giác rất hứng thú với cuộc sống độc thân hạnh phúc của ông anh mình, chạy qua lại các phòng, ý muốn đào ra cái thứ gì đó kinh thiên động địa.
Khứu giác của hủ nữ thì cực nhạy, dây ăng ten của hủ bật mở, Cố Điềm Điềm rất nhanh đã phát hiện ra đầu mối.
“Anh!!!” Điềm Điềm đứng trong phòng ngủ gọi Cố Hạo qua.
“Cái, cái gì?” Cố Hạo thấy Cố Điềm Điềm cười đến cực kỳ đen tối, trong lòng hẫng một nhịp, nháy mắt với Meo Meo: Có phải anh đã quên không cất thứ đồ không hài hòa nào đó đi không?!
Meo Meo nhận được một ánh mắt muốn ăn hổ của Cố Hạo, vội vàng lắc đầu quầy quậy nói: Tuyệt đối, tuyệt đối không có, tất cả đều cất đi rồi.
Đi vào phòng ngủ, Cố Điềm Điềm kéo Cố Hạo vào trong cửa nhỏ giọng kề tai nói: “Anh, anh nói thật cho em biết, có phải anh với anh Hồ có quan hệ gì đó phải không?”
“…!” Trong lòng Cố Hạo kinh hãi, con nhóc này sao phát hiện ra được?
Sự thật thì là sự thật, nhưng loại chuyện này sao có thể tùy tiện thừa nhận được, nên ngoài mặt Cố Hạo vẫn mang một vẻ đơn thuần vô tội, nói xạo: “Cái con nhóc này đọc nhiều tiểu thuyết đam mỹ quá rồi, trên thế giới này nào có nhiều Gay vậy đâu, hắn chỉ thuê chung nhà với anh thôi.”
“Nhà anh có mấy cái giường?”
“Một cái…”
“Ừ.”
“…”
“Hắn ngủ ở ghế sofa, thật đấy!”
“Sofa nhà anh là ghế đơn.”
“…”
“Hắn ngủ dưới đất.”
“Đừng giảo biện nữa, anh, anh cho là có thể giấu được em à?” Cố Điềm Điềm thở dài, nói tiếp: “Tuy rằng em là hủ, nhưng tới bây giờ em chưa thực sự nghĩ anh là Gay.
Mẹ gần dây bị em lôi kéo đọc đam mỹ, nhưng mẹ dù sao cũng là mẹ, có người mẹ nào không hy vọng con trai mình trưởng thành rồi cho mình một đứa cháu mập mạp để bế bồng.
Lần này mẹ dẫn em tới là có ý định cho anh đi xem mắt, anh chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
Trở lại phòng khách, Cố Hạo vẫn cái vẻ mặt đau khổ đó, mẹ có thể trực tiếp xông tới nhà hắn như thế này biểu thị đây là chuyện đã mưu tính từ đâu rồi, nếu chuyện mình đi xem mắt một người con gái khác bị con vua thú rừng này biết thì không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Meo Meo đang ngồi trên ghế sofa xem TV thấy sắc mặt Cố Hạo không tốt, đầy mặt u sầu liền kéo người ngồi xuống bên cạnh, bàn tay xuyên qua từ sau lưng hai người cầm chặt bàn tay đang lạnh dần của Cố Hạo, bàn tay này bọc lại bàn tay nhỏ hơn tay mình, tinh tế xoa đều an ủi.
“Làm sao thế Tiểu Hạo? Em gái đã nói gì với em?” Tâm tình của Tiểu Hạo không tốt từ lúc ra khỏi phòng với Cố Điềm Điềm, Meo Meo có chút oán trách nhìn về phía phòng bếp, sau khi hai người đi ra, Cố Điềm Điềm liền vào phòng bếp hỗ trợ, cũng không ra ngoài nữa.
“Em không sao, anh đừng lo.” Cố Hạo lật tay cầm lại tay Meo Meo ý bảo hắn không phải căng thẳng, chuyện này vẫn nên tự nghĩ biện pháp lừa lừa cho qua, tạm thời không nên nói với hắn, miễn cho loạn càng thêm loạn.
“Rửa tay ăn cơm!” Với khí thế như lửa của mẹ Cố, một tiếng ra lệnh khiến cho ba tiểu bối ngoan ngoãn đi rửa tay ăn cơm.
Gừng càng già càng cay, mẹ Cố nấu cơm không chỉ nặng chất lượng, nặng trọng lượng, mà tốc độ còn nhanh.
Mới tới nhà Cố Hạo hơn 1 tiếng đã làm ra một bàn thức ăn ngon, mùi hương tản ra bốn phía, món chính béo ngậy khiến tất cả mọi người không muốn lãng phí thời gian để nói chuyện, vì thế mà người trong một bàn bắt đầu cắm đầu ăn.
“Khụ, chuột nhỏ à”, mẹ Cố bỗng gắp một cái đùi gà vào trong bát Cố Hạo, “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Mẹ… Mẹ… Khụ… Khụ…” Cố Hạo vốn đang căng thẳng cực độ bị mẹ bất thình lình gọi như thế liền bị sặc cơm, ho khan không ngừng, Meo Meo ngồi bên cạnh mau chóng vỗ lưng thuận khí cho hắn, động tác tự nhiên đến nỗi mẹ Cố cũng không hề phát hiện có gì đó sai sai.
Không được rồi, Cố Hạo ho đến đỏ hết cả mặt, nhưng lại không dám dừng lại, rất sợ mẹ nói ra chuyện hắn đi xem mắt, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ho, ho giả biến thanh ho thật, ho đến cứ phải gọi là thảm thiết.
“Tiểu Hồ, con tránh ra, vỗ như con là không được rồi.” Mẹ Cố bị con trai ho khan làm cắt đứt câu chuyện thì có điểm khó chịu, hất cái tay đang liên tục vỗ lưng Cố Hạo của Meo Meo ra, tự mình ra tay.
Chỉ thấy mẹ Cố đứng ra khỏi ghế, hai tay cố sức vén tay áo lên cao, “Bốp —–!!! Bốp ——-!!! Bốp ——-!!!” Ba cái vỗ đánh mạnh lên lưng Cố Hạo, Cố Hạo dừng được ho khan nhưng đồng thời cũng bị mẹ Cố đánh cho mất nửa cái mạng.
“Mẹ… Mẹ là mẹ ruột của con sao… Xuống tay nặng như thế….
Cố Hạo nửa sống nửa chết ghé đầu vào cạnh bàn, hấp hối kháng nghị.
“Thằng nhóc thối này thậm chí đến mẹ cũng nghi ngờ, mẹ con đương nhiên lúc sinh con ra chỉ giống như đánh rắm cũng không trải qua gian nan gì, nhưng con cũng không được quên gốc rễ như thế chứ.”
“Giống như đánh rắm… Mẹ…” Cố Hạo nhìn bầu trời bị trần nhà xi măng ngăn trở rồi lại nhìn xuống sàn nha, tại sao mình lại cứ bị hạ giá như vậy chứ.
Hết chương 34.1.