Edit: An Ju
Thành phố Cố Hạo đang ở ở phía Nam, mùa đông cực lạnh đến sẽ mang theo chút tuyết cùng với gió lạnh, không so được với những bông hoa tuyết trắng và mềm mại như lông ngỗng rơi không ngừng ở phía Bắc.
Tuyết tuy nhỏ, nhưng cái lạnh mà ướt cùng theo đến thật sự khiến người ở phía Nam ai cũng kêu khổ.
“Hắt xì —–! Lạnh quá…” Cố Hạo bọc chặt áo khoác trên người, muốn ngăn hết gió lạnh ở bên ngoài những khe hở quần áo.
“Hắt xì —–! Meo…” Meo Meo thu lại cái móng vuốt đang đặt ở chỗ khóa kéo trên ngực Cố Hạo, hôm nay thực sự quá lạnh, cóng đến nỗi mỗi miếng thịt ở móng của nó đều lạnh toát.
Cố Hạo ra sức xoa xoa Meo Meo đang núp trong ngực mình, cực kỳ không có liêm sỉ trốn trong áo khoác của mình để sưởi ấm, oán giận nói: “Thật không công bằng.
Dựa vào đâu mà em phải ở bên ngoài hứng gió, anh lại được ở trong quần áo của em làm con chuột túi vậy?”
Động tác của Cố Hạo mang theo chút gió, lạnh đến độ khiến Meo Meo lại chui sâu vào trong thêm chút nữa.
“Meo…” Bởi vì anh là mèo mà, Meo Meo trả lời vô cùng chân thành, không hề xấu hổ chút nào.
Trời đông, sáng Chủ Nhật.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bất luận nói từ phương diện nào thì lúc này vùi trong chăn ấm ngủ nướng là phù hợp nhất.
Cố Hạo đáng thương sáng sớm đã bị con mèo nào đó cào cho tỉnh, làm nũng, bán manh cộng thêm quậy tung lên kêu muốn đi ăn lẩu.
Cố Hạo lật tìm trong tất cả các tủ cùng với tủ lạnh, tất cả chỉ tìm được một nắm giá đỗ và một gói mì ăn liền.
Cố Hạo liếc nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, hành lang màu đen của khu nhà đã biến thành màu trắng thuần trái ngược, gió lạnh thét gào, đập cửa sổ rung lên vang tiếng lạch cạch, mỗi một âm thanh đều đang khuyên Cố Hạo rằng— hãy trân trọng sinh mệnh, đừng ra ngoài.
“Hay… trưa này chúng ta ăn mì ăn liền nấu giá đỗ nhé?” Cố Hạo thử lừa lừa con mèo vô tri này.
“Xin hỏi, có khác gì với ăn mỳ ăn liền không?” Meo Meo rướn mày, xoay xoay đôi tai.
Trong nhà tuy có bật điều hòa, thế nhưng bộ da trần của con người không có bộ lông bảo bọc, nên ở trong nhà vẫn rất lạnh.
Meo Meo dù rất muốn duy trì hình dáng công ở trước mặt Cố Hạo trong thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn bị khí trời làm người đông cứng đánh bại.
Vừa ra khỏi chăn hắn liền quyết đoán biến thành mèo, trốn trong bộ lông mèo dày.
Lạnh quá… Trước đây lúc làm hổ thật tốt biết bao, lông hổ ấm lắm…
“…” Bị nhìn ra rồi…
“Chúng ta ra ngoài mua đồ ăn đi ~” Meo Meo trợn to đôi mắt ngậm nước, nghiêng đầu cọ cọ ống quần Cố Hạo, “Mùa đông là phải ngồi cạnh bếp ăn lẩu, xem TV mới thích ~”
Cố Hạo nghiêng đầu qua bên, trong đầu xuất hiện hai người tí hon mang chữ ‘Ra ngoài’ và ‘Không ra ngoài’ đang tiến hành trận đấu võ kịch liệt.
“Hạo Hạo… Meo… Meo… Hu… Hu…” Meo Meo ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt xoắn xuýt của Cố Hạo, biết hắn đã bắt đầu dao động rồi, vì vậy gia tăng cấp độ bán manh, một tiếng kêu nhỏ cứ thế bị nó kêu to đến lộ ra hết mười tám cái đường núi* luôn.
Lúc biến mèo thì hình thể không lớn, âm thanh kéo dài mềm mại, ngọt như kẹo đường vậy.
Âm điệu cuối câu còn hơi cao giọng, như một cọng lông chim mềm xuống, từng chút gãi gãi trong lòng Cố Hạo.
*Ý cụm ‘mười tám cái đường núi’ trong TH này để nói về sự cường điệu.
Móc trái! Đấm thẳng! Người tí hon ‘Không ra ngoài’ ngã xuống, 10, 9, 8, 7, 6, …1, Đinh—-! ‘Người tí hon ‘Ra ngoài’ đã thắng!
“Được rồi…” Cố Hạo che lại khuôn mặt đã biến thành trái tim, đây là lần thứ một trăm có lẻ hắn vứt liêm sỉ quỳ xuống trước hành động hạng nhất của con mèo kia.
Muốn thân thể nóng lên có hai cách, một là truyền nhiệt, tức là ôm túi chườm nóng, lò sưởi vân..vân… Cách thứ hai chính là vận động sinh ra nhiệt lượng, bình thường mà ở nhà, Meo Meo đều sẽ quấn lấy Cố Hạo trên giường để bắt đầu ‘vận động sinh ra nhiệt lượng’, bây giờ đang ở ngoài, hai người đều lạnh như nhau, hi vọng vào một trong hai ấm hơn sẽ truyền nhiệt cho người còn lại là không thể nào, vì vậy…
Không đúng, không đúng, Cố Hạo hít mạnh một hơi lạnh vào để cho bản thân tỉnh táo hơn.
Đang ở trên đường cái mà! Suy nghĩ của mình sao lại không thuần khiết như thế chứ! Lúc học trung học, cái ‘vận động’ mà thầy dạy cực kỳ ngay thẳng, rèn luyện thể chất cực kỳ bình thường, tỉ như là chạy bộ v.v… Sao có tuổi vào rồi cứ nghĩ đến đây là trực tiếp hiện ra cái loại hình ảnh… Haizzz, nhất định là gần đây miệt mài quá độ khiến cho t*ng trùng lên não rồi, chỉ số thông minh bị tụt giảm là không thể được.
“Anh mau nghĩ muốn mua đồ gì đi, chúng ta chạy vèo ra chợ mua xong còn về, lạnh chết mất…” Cố Hạo hà hơi vào lòng bàn tay, chà xát hai tay.
Ra ngoài vội quá, quên luôn phải ở nhà liệt kê rồi mới đi.
Siêu thị lớn ấm áp cách nhà một đoạn, để mình và Meo Meo đang vừa đói vừa lạnh có thể được hưởng thụ nồi lẩu nóng hổi và cái điều hóa ấm áp sớm thì không thể làm gì khác hơn là chạy ngay đến chợ thực phẩm lộ thiên ngay cạnh nhà.
“Ừm… Ăn lẩu chắc chắn không thể thiếu bò Mỹ, anh còn muốn thịt heo đóng hộp, viên thịt…” Meo Meo có một tật xấu, chính là lúc suy nghĩ sẽ chuyển động tai.
Hắn lúc này đang nằm trước ngực Cố Hạo nghĩ thực đơn, tai mèo như có như không quét qua quét lại trên ngực Cố Hạo khiến hắn đỏ ửng mặt, tay thò vào bên trong áo giữ đầu Meo Meo lại, khiến cho nó không nhúc nhích nữa.
“Anh chọn món toàn là thịt, phải ăn rau nữa! Trong rau chứa đựng nhiều vitamin và dưỡng chất phong phú, rất tốt cho cơ thể.” Theo như tính của Meo Meo, toàn bộ đồ trong nồi lâu chính là đáy nồi và thịt, màu sắc sẽ đồng nhất một màu hồng, ọe…
“Rau à…” Meo Meo đáng thương cọ cọ mu bàn tay Cố Hạo, “Em đã nghe nói có con hổ nào gặm cà rốt ăn rau cải trắng chưa? Hổ mà ăn mấy cái đấy sẽ rất mất mặt, rất mất hình tượng…”
“…”
Hết chương 36.1.