Edit: An Ju
Kết quả của việc miệt mài quá độ chính là bốn người đàng hoàng chạy đi tiền sảnh mượn một bộ mạt chược, sống một cuộc sống hài hòa chỉ ăn, ngủ, ngâm nước nóng, chơi mạt chược.
“Bảo bối, chúng ta thanh tâm quả dục một tuần nhé.” Kỷ Á Kiệt ôm eo Vũ Mặc cẩn thận thương lượng với hắn.
“Anh! Một tháng không được lên giường của ông đây!” Cố Hạo chỉ thẳng mũi Meo Meo chốt một câu.
Trong cuộc sống không có ân ái, bốn tên đàn ông chen chúc trong một căn phòng cũng coi như là bình an vô sự.
Đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Cố Hạo có chút luyến tiếc cuộc sống an nhàn rời xa đô thị ở đây, sai Meo Meo đi thu thập hành lý của hai người, lại thoát được Vũ Mặc theo đuôi gần đây thích chọc giận hắn, trêu hắn cùng với Kỷ Á Kiệt theo đuôi Vũ Mặc, một thân một mình leo lên ngọn núi nhỏ cao hơn trăm mét cạnh khách sạn.
Điểm có lợi của núi nhỏ chính là chỉ cần nhiều nhất hơn một tiếng là có thể leo lên đỉnh rồi, nhưng từ lúc bắt đầu leo đến khi được thưởng thức thác nước, rừng cây dọc đường đến tận khi lên đến đỉnh, toàn thân đều được thể nghiệm cảm giác mệt mỏi lẫn phấn khích.
Đứng trên đỉnh núi, Cố Hạo giang rộng hai tay ôm lấy bầu không, khí trời tháng 11 tuy hơi lạnh giá, nhưng chỉ cần không đứng ở đầu gió thì sẽ không cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cố Hạo thích nhất là tuyết bay ở đây, đặc biệt là nửa người trần ở dưới ôn tuyền, nửa người trên bị hoa tuyết bay phất phơ thoáng qua, cảm giác tóc gáy đều dựng hết lên thật sự rất thích.
Bàn tay vươn lên trên, hai, ba cánh hoa tuyết bay dạt đến lưng bàn bay ấm áp, rất mau đã hòa tan không còn bóng dáng. Cố Hạo nổi hứng vui chơi, bắt lấy hoa tuyết xung quanh chơi đùa.
“Người trẻ tuổi, hiện tại có rất ít người sẽ chịu leo núi dưới thời tiết lạnh thế này.” Phía sau Cố Hạo truyền tới tiếng nói của một ông lão.
Cố Hạo vừa quay đầu, thấy một ông lão nhanh nhẹn khỏe khoắn cười lớn đứng phía sau mình, trong tay cầm theo một hộp giữ nhiệt, xem chừng cũng là leo núi ngắm tuyết.
Lẽ nào ông lão này một thân một mình đến đây leo núi sao? Trời lạnh giá thế này, người nhà sao có thể yên tâm được? Cố Hạo cau mày, cách ăn mặc của ông lão này trông cũng rất đầy đủ, chắc chắn sẽ không phải kiểu người đáng thương phải lưu lạc đầu đường.
“Ông à, một mình ông leo lên à? Người nhà của ông đâu?”
“Nhà tôi ở trên núi này, đã quen ở một mình rồi.” Ông lão vuốt vuốt chòm râu ngắn, cười lớn trả lời Cố Hạo, “Chỉ ngắm tuyết sẽ luôn có cảm giác thiếu chút ý cảnh, chi bằng cậu uống rượu với tôi đi.” Dứt lời, ông lão mở hộp giữ nhiệt, lấy ra một hộp bánh bánh hoa mai cùng với một bình sứ tinh xảo và hai chén rượu cùng bộ.
Hiệu quả giữ nhiệt của hộp này quá tốt, rượu để bên trong lúc đổ ra vẫn còn nóng, trên miệng bình còn toát ra hơi nóng, nếu không phải tửu lượng Cố Hạo thật sự quá thấp, thì dưới trời gió rét uống được một chén rượu ấm vẫn rất sảng khoái.
“Tôi không biết uống rượu.” Vừa nhắc đến uống rượu, Cố Hạo lại một đầu chuột biến thành hai đầu mèo, lắc lắc dữ dội còn hơn cả trống bỏi, vội vã từ chối ý tốt của ông lão.
Nghĩ lại thì ông lão này rõ ràng một mình đến ngắm tuyết, sao lại mang theo hai chén rượu? Chẳng lẽ ông ấy từ sớm đã tính được sẽ lôi kéo người khác uống rượu với mình rồi sao? Thế nhưng người đến khách sạn dưới chân núi này nghỉ ngơi, ngâm nước nóng rất nhiều, người lên núi lại có thể đến được trên đầu ngón tay.
Trời bởi vì có tuyết rơi nên âm u, Cố Hạo theo bản năng nhìn về phía ông lão, ánh sáng mờ tối, lờ mờ tựa hồ nhìn không thấy bóng… Lẽ nào…?! Cố Hạo lắc lắc đầu, nhất định là gần đây xem nhiều phim ma quá, trong đầu tự nghĩ ra cảnh các loại hồn ma quỷ quái vương vất ở nơi núi rừng hoang vu rồi.
Cố Hạo làm một trạch nam tỏa sáng tốt nhiều mặt, chỉ có một cái là gan quá nhỏ, ở đây đặc biệt là các loại sự vật kỳ dị, huyền ảo như quỷ quái, hồn ma… Không còn để ý tới ngắm tuyết nữa, mượn cớ buồn tiểu trốn về khách sạn ôm lấy Meo Meo hôn hai cái cho đỡ sợ, sau đó quẳng Meo Meo không biết gì bị mình chủ động hôn đến ngây ngốc lên giường, bản thân lại chạy đến quản lý dưới chân núi báo cáo chuyện có một ông lão độc thân trên đỉnh núi, kêu bọn họ phái người lên hỗ trợ.
Mặc dù mình nhát gan, nhưng lỡ đâu người ta thật sự là một ông lão ở trên núi một mình thì cần phải có người thường xuyên chăm sóc chứ.
Bác quản lý dưới chân núi ngậm tăm xỉa răng, giương mắt xem phim truyền hình chiếu trên chiếc TV màu mười hai phím bấm tồi tàn đặt trên bàn, thờ ơ trả lời hắn: “Núi này làm gì có người ở chứ, ở đây khí hậu lạnh, hàng năm từ đầu tháng mười đã rất ít có du khách leo núi rồi.
Như vậy này, hôm nay cũng chỉ có một mình cậu tới hai lần thôi.”
“…”
Nghe xong bác quản lý nói, Cố Hạo chỉ cảm thấy cả người tê liệt thành một đống bùn nhão, gần như là mỗi tay túm một bên ống quần ‘thủ công’ dẫn mình về.
“Chuột nhỏ, em làm sao vậy?” Thấy Cố Hạo thất hồn lạc phách trở lại, Meo Meo lo lắng rồi, vội vã đặt túi tất trên tay xuống, đi đến hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
“Chuột nhỏ hiện tại hai mắt vô thần, vẻ mặt đần độn, thoạt nhìn như là trúng tà vậy.” Vũ Mặc vẫn đang vùi trong ghế sofa xem TV cũng bò tới giúp vui.
Meo Meo duỗi móng đẩy cái đầu chim đang đặt trên vai mình về, “Đừng thêm phiền nữa, nếu trúng tà thật, Tiểu Hạo gặp được ta chính là đụng phải đại tà rồi.
Còn mi nữa… Mi cũng thế!” Meo Meo chỉ một ngón tay về phía một trong những tên quỷ quái nào đó, kêu hắn đừng gây thêm phiền.
“Chuột nhỏ… Chuột nhỏ đây là mấy?” Meo Meo vươn một ngón tay lắc lắc trước mặt Cố Hạo, cố gắng kiếm tra xem hắn bây giờ còn bao nhiêu IQ…
Cố Hạo vẫn ngây ngốc bỗng nhiên bắt lấy một ngon tay Meo Meo nắm chặt trong tay, dùng giọng nói yếu ớt nói: “Anh nói xem…Trên thế giới này có ma quỷ không?”
Meo Meo giơ ngón tay trầm tư suy nghĩ, vốn muốn an ủi Cố Hạo mấy câu như yêu ma quỷ quái đều là truyện cổ tích biên trong sách để dọa trẻ con, gì mà nếu không ăn cơm ngoan sẽ bị bà gấu ăn tươi*…, tất cả đều là bịa đặt.
Nhưng lại nghĩ lại, trong phòng này tổng cộng có 4 người, trong đó có hai người chính là yêu quái trong truyền thuyết, muốn một yêu quái an ủi một con người trên thế giới không có yêu ma quỷ quái có vẻ rất không có sức thuyết phục.
*Đây dựa trên một câu chuyện dân gian phổ biến ở Tây Nam TQ và các khu vực lân cận.
Câu chuyện kể rằng một con gấu đen trên núi xuống nhà một cặp anh em ruột, giả làm bà của họ và ăn em trai lúc nửa đêm. Chủ yếu dùng để dỗ trẻ đi vào giấc ngủ sớm hơn.
– (#Ju: Nghe có vẻ hơi giống truyện ‘Cô bé quàng khăn đỏ’ nhỉ?)
“Yên tâm, chuột nhỏ, chuột nhỏ, tên này của cậu thực sự là đặt không sai, quả thậtlà gan của một con chuột.
Vừa mới ra ngoài chẳng lẽ thấy ma quỷ thật à?” Tinh thần ‘gà mẹ’ của Vũ Mặc bùng phát, lại từ một hướng khác chui vào không gian nói chuyện của hai người, “Thực ra cậu cũng không cần lo lắng quá đâu.
Trời đất 6 đạo, thần, ma, yêu, nhân, súc, quỷ, trừ hai đạo nhân và súc cùng sống một thế, 4 đạo còn lại đều có không gian hoạt động riêng, trừ phí giống loại yêu quái cao cấp như chúng tôi đây, còn lại đều không thể vượt qua kết giới ngăn cách không gian.
Dương giới nơi cả nhân và súc đang sống có dương khí rất thịnh, không phải thân ba hồn bảy vía thì sẽ không sống được lâu đâu, người sau khi chết biến thành ma, chỉ còn một hồn hai phách phiêu diêu, nếu không muốn hồn phi phách tán muôn đời không được luân hồi thì sẽ không dám ở lại dương gian đâu.”
Cố Hạo nghe xong, lông mày hơi giãn ra, kể lại chuyện gặp được ông lão độc thân trên núi cho bọn họ.
Meo Meo nghe không thấy có chuyện gì lớn liền trấn an Cố Hạo: “Ông lão kia hẳn không phải là ma quỷ đâu, những dã quỷ có thể thoát được dưới mí mắt của hắc bạch vô thường có ai không căng thẳng run rẩy trốn đông trốn tây, làm sao có thể thanh thản giữa ban ngày đứng cạnh người sống rủ uống rượu được.”
Cố Hạo nghĩ thầm thấy cũng đúng, cuộc sống cũng không phải phim kinh dị, lấy đâu ra ma quỷ nào to gan dám chạy loạn khắp nơi giữa ban ngày như vậy.
Meo Meo thấy chuột nhỏ bị dọa sợ chết khiếp có chút hòa hoãn lại, cơ thịt cạnh mặt căng thẳng cũng dần nhu hòa đi nhiều, hơi động tâm, đưa tay sờ mặt hắn, lau đi một tầng mồ hôi dày, chậc chậc, chuột nhỏ da trơn nhẵn.
“Vậy anh nói xem ông lão đột nhiên xuất hiện là sao? Bác quản lý dưới chân núi nói với tôi từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ chỉ có một mình tôi lên núi thôi.
Da chuột nhỏ sờ thích thật, Meo Meo bị cấm dục vài ngày rồi, thật vất vả mới được thân cận với người yêu, mau chóng bắt lấy cơ hội ăn đậu hủ non, ngoài miệng nói cho có lệ: “Trốn vé đấy.”
Trước khi đi tự dưng bị dọa sợ như vậy, tinh thần lúc căng thẳng lúc thả lỏng khiến Cố Hạo vừa lên xe đã ngủ gục.
“Chuột nhỏ nhà mi sao tự nhiên có thể ngáy như vậy chứ?” Vũ Mặc ngồi ghế trên bên phải bịt lỗ tai lên án với Meo Meo, “Ở chung nhiều ngày như vậy cũng không biết con chuột này có thể phát ra âm thanh lớn như vậy đấy.”
Meo Meo liếc nhìn hắn qua kính chiếu hậu, bóp eo Cố Hạo một cái nói: “Mấy ngày nay chỉ nghe thấy con chim nhà mi ở trong phòng chúng ta líu ríu, chúng ta chưa từng chê mi ầm ĩ, chuột nhỏ nhà ta ngáy vài tiếng thì làm sao? Người ta ngáy ngủ đều êm tai hơn miệng chim nhà mi hát!”
“Mi…! Không được gọi ta là chim! Còn nữa… Lỗ tai nào của mi nghe thấy ta hát!” Vừa nhắc tới hát, chính là chọc đúng điểm yếu của Vũ Mặc, thân là thiếu chủ tộc Khổng Tước, Vũ Mặc từ nhỏ đã phải chịu các loại huấn luyện cường độ cao, pháp thuật, công kích vật lý cũng có thể coi là một cao thủ đứng đầu sánh ngang với Meo Meo.
Duy chỉ có một tật xấu, đó là ngũ âm không được đầy đủ, nên các lão điểu tộc Khổng Tước nghe qua Vũ Mặc hát đều cho hắn một biệt hiệu xưng “Tứ âm toàn”.
“Tiếng nói lệch tông của mi mà ta còn chưa từng nghe qua hay sao? Biệt hiệu “Tứ âm toàn’ của mi ấy thế mà truyền xa lắm.” Khó lúc chọc đến chỗ đau của Vũ Mặc, thân là bạn thân “trúc mã trúc mã”, đương nhiên là phải bóc trần một lần trước mặt người yêu của đối phương rồi.
“Hả? ‘Tứ âm toàn’ là ý gì?” Dưới tình huống cả ba người còn lại không có bằng lái, đại thiếu gia họ Kỷ chủ động làm tài xế.
Lúc lái xe chuyên tâm nghe đến một chuyện như thế bỗng có hứng thú bàn tán, hỏi tới.
“Ha ha, tứ âm là hết rồi, ngũ âm không được đầy đủ đó.” Meo Meo thấy Kỷ Á Kiệt đặt câu hỏi, càng cao hứng hơn, kể hết câu chuyện xấu hổ chấn động hồi còn bé của Vũ Mặc.
“Con chim kia nhà anh, khi con bé dễ bị lừa lắm.
Người ta đùa hắn, nói với hắn thật ra hắn là Sơn Ca, là được tộc trưởng tộc Khổng Tước nhặt nuôi, hắn liền tin thật.
Mỗi sáng sớm đều chạy đến bệ cửa sổ cong mông lên, vểnh miệng chim lên học theo Sơn Ca hát, khoảng thời gian đó mỗi sáng sớm trong vương cung tộc Khổng Tước toàn bộ đều bị ma âm xuyên não gọi dậy.
Các trưởng bối có chút lớn tuổi trong tộc không chịu nổi, liên hợp dâng thư kêu phụ vương hắn uyển chuyển biểu đạt với hắn mọi người tán thưởng tài nghệ tạm thời không đạt được cao độ của hắn… Kêu hắn đổi phương pháp luyện.”
“Sau đó hắn nghe hiểu ‘kiến nghị’ của mọi người nên không hát nữa à?” Miệng Kỷ Á Kiệt có xu hướng hơi nhếch lên, một biểu tình rất muốn cười ra tiếng.
“Dĩ nhiên không phải, anh cũng không phải không biết trình độ ngu ngốc của con chim nhà anh.”
“Hửm…?”
“Bởi vì sau đó người kia lại gạt em bảo em thật ra là một con khỉ! Nên em đi luyện leo trèo cây!” Bị vạch trần chuyện xấu hổ, Vũ Mặc cảm giác lúc này như bị vạn tiễn xuyên tâm xấu hổ và giận dữ bùng phát, trực tiếp nói hết ra.
“Ha ha…!!! Khỉ…! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!” Kỷ Á Kiệt rốt cục không nhịn nổi nữa, liếc nhìn người yêu đang dựng thẳng lông mày liền nghĩ tới cảnh một con chim Khổng Tước cố gắng dùng cánh leo cây, rốt cuộc bật cười ra tiếng.
“Ưm…? Làm sao thế…?” Cố Hạo ngủ mơ mơ màng màng bị tiếng động ầm ĩ trước mặt đánh thức, đầu đặt tại cần cổ Meo Meo cọ cọ.“Không có gì, chỉ là chuyện cũ về một con chim ngu bị người lừa thôi.
Ngoan, ngủ đi…” Nghiêng đầu, dùng cằm cọ cọ đầu Cố Hạo, Meo Meo bình tĩnh tổng kết.
Hết chương 42.