Manh Nam Tứ Thập

Quả nhiên, Hạ Ngôn tìm thấy đại thúc ở công viên trung tâm. Nhưng Hạ Ngôn không lập tức đến gần, hắn đứng ở đằng xa, lẳng lặng nhìn đại thúc bơ vơ ngồi trên ghế công viên.

Đại thúc tràn ngập thất lạc cùng cô đơn. Đại thúc như vậy càng làm Hạ Ngôn yêu thương không dứt.

Hạ Ngôn nhìn thấy một cô bé bán hoa trên quảng trường, thế là hắn tiến về phía cô bé.

Bên phía đại thúc.

Đại thúc ngồi trên ghế, hắn không biết tại sao mình lại ngồi ở chỗ này. Biết rõ Hạ Ngôn sẽ tìm mình, nhưng nếu không ngồi đây, hắn hoàn toàn không biết mình có thể đi đâu.

Lẽ nào mình cứ theo bản năng một mực ngồi chờ Hạ Ngôn đến sao? Nhưng chuyện hôm nay khiến hắn không chịu nổi.

Không phải hắn không tin Hạ Ngôn, có lẽ lúc đó Trần Phong cố tình làm thế trước mặt mình. Trần Phong, người này lãnh khốc vô tình, lúc trước vì muốn chặt đứt quan hệ của mình và Hạ Ngôn mà lạnh lùng xen ngang vào giữa bọn họ, muốn làm cho hắn tuyệt vọng, hiện tại có khi hắn lại muốn làm như vậy. Chính mình có bao nhiêu tự mình biết, lúc trước thủ đoạn không bằng người, nay lại càng không bằng.

Có lẽ trong lòng đại thúc không vượt qua được cái hố này. Nếu cùng Trần Phong trẻ tuổi đẹp trai đem ra so sánh, hắn sẽ thấy chính mình có chút tự ti. Vì vậy  mà hắn sẽ bất an, sẽ lo lắng nghĩ, có khi nào Hạ Ngôn sẽ lựa chọn Trần Phong trẻ trung như mình để ở bên nhau hay không.

Ý nghĩ như thế rất đáng sợ, cũng là chuyện mà đại thúc sợ nhất.

Dù sao, hiện tại mình cũng là ông chú bốn mươi tuổi rồi.

Đã không còn trẻ trung như năm đó.

Nghĩ rồi lại nghĩ, trong lòng đại thúc càng âm u, xem thường chính mình. Đang lúc toàn thân đại thúc đang phát tán luồng khí âm u sa sút, một cô bé bán hoa đi đến trước mặt đại thúc.

“Xin chào ngài.”

Đại thúc ngẩng đầu nhìn cô bé.

“Xin chào.” Đại thúc trả lời, đối với những cô gái nhỏ, đại thúc không có khả năng kháng cự. Có lẽ nguyên nhân là bởi Quan Manh.

“Có người tặng ngài một cành hoa, mời ngài nhận lấy.” Ôm một bó hoa hồng rất to, cô bé rút một cành đưa cho đại thúc. Cảnh tượng quen thuộc này làm đại thúc nhìn quanh tìm bóng dáng quen thuộc, người kia không đi đến, vẫn đứng cách đó không xa nhìn hắn.

“Người tặng hoa nói, một cành hoa này tặng ngài, nếu ngài nhận lấy, thì cả cuộc đời này ngài chính là người duy nhất của chú ấy.” Cô bé vừa cười vừa nói. Thế rồi cô bé lại rút thêm hoa hồng, lần này cô bé cầm hai cành hoa đưa cho đại thúc: “Người tặng hoa tiếp tục tặng cho ngài hai đóa hoa hồng. Mời ngài nhận lấy.”

Đại thúc nhận hai cành hoa cô bé đưa.

Hạ Ngôn biết mình không thể từ chối các cô gái nhỏ nên mới cố ý tìm cô bé này đến đây mà.

“Người tặng hoa nói, tiên sinh nhận lấy chính là tiên sinh đồng ý trở thành bầu bạn, thành người yêu của người tặng hoa. Hai người sẽ cùng nhau trải qua một đời không rời không bỏ.” Cô gái nhỏ nhắn cười dịu dàng.

Có thể chứng kiến thời khắc như vậy thật là một loại vinh hạnh. Tuy rằng hai người đều là nam, nhưng khi tình yêu đến, mặc kệ là nam hay là nữ đều đáng được chúc phúc.

Đại thúc nghe cô bé nói mà vành mắt đỏ ửng.

Nhớ ngày đó, để mình đồng ý ở bên hắn, hắn cũng mua một bó hoa hồng để Quan Manh ôm đến trước mặt mình.

Bởi vậy cho nên cảnh tượng này mới quen mắt.

Mặc kệ là năm đó hay là hiện tại, Hạ Ngôn đều đang thổ lộ tấm lòng với mình.

Nên đại thúc nhận lấy hoa hồng mà cô bé đưa. Đại thúc muốn khóc.

Tình huống này khiến đại thúc nhớ đến dĩ vàng, Hạ Ngôn đi đến đón nhận tất cả hoa hồng trong tay cô bé rồi quỳ trên một gối: “Cảnh Trình, hoa này tượng trưng cho tình cảm của em dành cho anh.”

Sôi nổi, náo nhiệt.

“Hạ Ngôn…” Nước mắt đại thúc đong đầy trong hốc mắt.

“Cảnh Trình, anh đồng ý nhận lấy tình cảm của em chứ?” Hạ Ngôn mặt mũi bầm dập nói.

“Đồ ngốc!” Đại thúc hạnh phúc nhận lấy hoa hồng trên tay Hạ Ngôn cười mắng.

Nhưng nước mắt vẫn không khống chế được, cứ thế rơi xuống.

“Cảnh Trình, về nhà với em đi.” Hạ Ngôn ôm cả người cả hoa vào lòng.

“Được…”

Cô bé bên cạnh lặng lẽ rời đi, không quấy rầy giây phút hạnh phúc của hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui