Xuân vốn đã đến, cây hoa đều đã đắp lên mình một sinh mạng mới, xóa tan đi cái ảm đạm của ngày đông.
Chỉ là trong lòng người, vẫn có điểm trống rỗng.
Trong phòng kính sưởi nắng, mỗi người mỗi việc, chỉ có Laya yên lặng ngồi trên xe lăn, đầu tựa vào cửa kính, mắt nhắm lại bởi vì ánh nắng bên ngoài, lại tựa như một công chúa nhỏ đang chìm vào giấc mơ ban ngày của riêng mình, được bao bọc bởi sự ấm áp của thế gian.
Cô chợt mở mắt, ánh nhìn vô thần, bất định vào một khoảng không nào đó, ngón tay trỏ khẽ nhịp theo điệu nhạc trong đầu, rồi lại nhắm lại mắt, một lần nữa chìm vào thế giới riêng của mình.
Tôi là một mảnh nhạc bị lãng quên bao năm, lại một lần tình cờ được người nhìn đến, sau đó thật cẩn thận mà nâng niu, trao chuốt
Ivan đứng ở bên ngoài, lẳng lặng nhìn Laya, rồi lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại chỉ một màu đen của mình, quyết định đến bên cạnh cô, kéo nhẹ một bên rèm đủ để che lấy ánh nắng sắp chạm đến mi mắt màu nâu đỏ cong vút kia, thật nhẹ nhàng ngồi ở một bên, yên lặng chờ đợi.
Ivan và Gray đều biết Laya cần gì vào lúc này.
Chỉ là, anh không nguyện ý, mà Gray đã không còn cơ hội nữa.
Trước mắt anh là người con gái anh một lòng theo đuổi từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi anh không biết mình để ý đến cô từ khi nào.
Chuyện giữa Laya và Aiden, là bởi vì anh đã cảm giác được, nên anh sợ hãi, muốn nhanh chóng sắp xếp mọi thứ để đến bên Laya, kéo cô trở về trước khi lại mất cô một lần nữa.
Anh không thể chấp nhận việc Laya lại quay lưng với anh mà hướng về phía một người đàn ông khác, mà người đó có thể không hơn anh về tài chính nhưng về những mặt khác, thậm chí là chăm lo cho Laya, thành công khơi dậy trong cô một con người khác, một bản thể mà Ivan vẫn luôn chờ mong Laya sẽ đối với anh như vậy.
Laya bên cạnh Aiden là một người không có sợ hãi, cũng chẳng có cảm giác như ở thế yếu, là người con gái năm ấy luôn sống vì đam mê, luôn mỉm cười và tỏa sáng.
Nhưng khi ở với Ivan, tất cả đều ngược lại.
Laya đã luôn bất an, luôn tìm nơi ẩn nấp an toàn, sau đó lại tan vỡ, cầu xin anh, muốn anh che chở mình.
Đối với Ivan, Laya hoàn toàn đủ tư cách đứng song song với Ivan, cô có thể ỷ lại vào anh, yếu đuối trước mặt anh, cầu anh giúp đỡ, nhưng Ivan cũng muốn cô có thể vui vẻ bên cạnh anh như là với Aiden, như là một người tâm giao, như là một đôi người yêu thật sự.
Chỉ là, cô không biết, cũng từ chối hiểu điều đó.
Cũng may là anh đến kịp lúc, không để bản thân lại là kẻ ngoài cuộc, kiên quyết chôn giấu đi sự thật kia, mãi mãi không để hai người đối diện với phần cảm xúc quá mức chân thật, tựa như không có nhau thì sẽ không thở được này.
Anh tình nguyện, cũng hài lòng với bất cứ phiên bản nào của Laya, chỉ cần đó là cô, chỉ cần cô ở bên anh, anh thỏa mãn.
Laya mơ màng tỉnh lại, vẫn như tai nạn năm đó, hay là lúc đêm hôm qua, lúc mở mắt ra ngươi đầu tiên nhìn thấy luôn là Ivan, sau đó anh sẽ như mọi lần đưa tay tém tóc rơi trên mặt cô ra sau tai, rồi sẽ nói vài câu gì đó bằng một giọng điệu rất trầm ấm cùng với nụ cười và ánh mắt tràn đầy lo lắng, quan tâm.
Chỉ là lần này, Ivan chỉ lẳng lặng nhìn cô, cũng chưa động, cũng chẳng nói, tựa như đánh rơi mất linh hồn.
Laya vươn tay định chọc má của anh, nữa đường thì lại bị nắm lại, Ivan rốt cục cũng nhìn cô mà cười, xích lại gần, áp má vào lòng bàn tay cô: "Còn tưởng sẽ phải bế em trở lại vào phòng, để cho em ngủ một giấc tử tế"
"Ấm áp quá, nên muốn ngủ một chút"
"Mau tỉnh lại, tôi mang em đi chơi"
Ivan đưa Laya đến một khách sạn lớn ở trên đỉnh núi, một mặt là phong cảnh thiên nhiên, một mặt là trung tâm mua sắm kết hợp khu giải trí.
Ivan đẩy xe giúp Laya, phía trước là người lễ tân vui vẻ dẫn đường.
Một đại sảnh lớn khác mở ra trước mặt, Laya được đưa đến một căn phòng với cánh cửa rất lớn.
Cửa mở, Laya tròn mắt nhìn vào bên trong, hoa hồng trắng, bong bóng còn có tiếng cười nói vang lên ở bên trong mà những người ở trong đó.
Bên trong không ai khác vẫn là Gray, Olivia và Harper, người vận trên mình bộ lễ phục của cô dâu cùng với vài nhân viên bên cạnh giúp đỡ.
Vừa thấy Laya, Harper liền chạy đến, tay không quên mang theo khăn giấy vừa khóc vừa chặn lấy khóe mắt: "Laya, cuối cùng cậu cũng đến kịp nha!"
Nhân viên rời đi từ cửa khác, còn Ivan chỉ lặng lặng gật đầu với Gray sau đó cũng rời đi.
Harper với bộ váy cưới lộng lẫy bước đến trước Laya, gối khuỵu xuống, dễ dàng mặt đối mắt với cô, hai tay bỏ xuống khăn giấy, chụp lấy má của Laya: "Lại ốm đi rồi.
Sao mà càng ngày càng ốm thế này", nói rồi lại rung rung nước mắt muốn khóc.
Laya vội vã ngoắt tay với Olivia, Oli hiểu ý liền ôm khăn giấy đến đưa cho Laya
"Tớ..
xin lỗi, tớ không biết cậu và anh Joshep sẽ tổ chức đám cưới, quà cũng chưa kịp chuẩn bị", Laya có chút túng quẩn, vội vàng lau nước mắt rơi như mưa của Harper: "Mau đứng lên, đi vào trong thôi"
"Không, không, là tớ cố chấp muốn cậu đến dự", Harper nhận lấy xe từ trong tay Ivan, sau đó cô lại cười trong nước mắt: "Quà tặng sau vẫn được, nhưng nhất định cậu phải tặng.
Vả lại, Laya..
cậu, tặng tớ một bài cho đám cưới đi, tớ muốn nhận lời chúc phúc từ cậu"
Laya bật cười: "Chơi mười bài cũng được.
Tớ còn phải cảm ơn vì cậu đã chăm sóc anh Joshep.
Anh ấy có phúc lắm mới được cậu thu vào tay"
"Lễ cưới hôm nay sao?", Laya nhìn bên góc nơi có thêm vài bộ vái áo khác, kiềm không được trong lòng có chút tò mò, mọi thứ lúc cô vào dường như đều đã sẵn sàng
Harper mỉm cười: "Không, ba ngày nữa, hiện tại chúng ta dành thời gian cho nhau.
Chờ tớ thay áo ra, chúng ta đi dạo"
Nơi tiệc cưới diễn ra nằm hẳn tại một vườn hoa rộng lớn, rạp che cùng vải mỏng đang được nhân viên văng, kéo ở khắp nơi.
Đèn được lắp dưới mọi lối đi, phía trên là đèn dây được trang trí khéo léo cùng hoa hồng trắng và xanh làm bừng sáng cả một vùng trời cùng hương thơm của hoa lan tỏa trong không khí.
Ở một gốc của bữa tiệc là dàn nhạc đang diễn tập hòa âm vào những bài hát vui vẻ, sôi động, vị trí violin chính và piano cũng như cello chính vẫn chưa xuất hiện.
"Tớ muốn chơi một bản", Laya ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt mong mỏi nhìn Harper, chờ cô đẩy mình đến bên chiếc piano trắng, sau đó lại nhờ ban nhạc phía sau hỗ trợ mình, nhẹ nhàng đánh lên những âm thanh đầu tiên.
* * * cắt phân cảnh--
Đêm đen lại buông xuống, nơi bữa tiệc rộn vang tiếng nói cười ấy, nó Laya nhớ lại những ngày cuối đông hôm đó, ở thời điểm mà dưới ánh nắng ấm áp ấy, lại có thấy sự lấp lánh của tuyết, của ánh sáng cùng hòa lại, còn có tiếng đàn văng vọng trong đầu.
Hiện tại, bên cạnh cũng là người đó, cùng với cô trong lễ phục màu xanh nhạt, dưới ánh đèn ấm áp của buổi tiệc, làn gió lạnh lẽo của thiên nhiên mang theo hơi ấm của con người, còn có hương thơm của hoa ở mọi nơi quẩn quanh mọi ngóc ngách.
Người bên cạnh cô của lúc đó đã thay đổi rồi, lòng bỗng nhẹ nhàng biết bao, nhưng cũng buồn biết bao.
Kết thúc rồi.
Aiden đã có thể đánh nhạc và cảm lấy từng nhịp điệu một cách chính xác, đã không còn cứng nhắc, đã không còn lóng ngóng điểu hiểu từng mảnh, từng mảnh nhạc một nữa.
Hiện tại anh lại một bộ dáng thật chuyên tâm, như đắm chìm vào trong bài hợp tấu.
Laya liếc nhìn người ngồi ở bên cạnh mình, khẽ nhếch lên khóe môi, nhắm mắt, khẽ nghiêng người cảm nhận, ghi nhớ từng giây, từng giây của những thước kí ước đẹp đẽ này, ngón tay linh hoạt lúc thì đàn chính, lúc lại hỗ trợ Aiden.
Eil ở một bên kéo đàn yên lặng nhìn hai người, lại nhìn đến chú rễ với niềm hạnh phúc không thể che dấu kia, khẽ kéo một âm thật dài, cũng thật trầm.
Cả dàn nhạc như nhận được tính hiệu, liền uyển chuyển chuyển sang giai điệu khác, mà Laya cùng Aiden cũng nhanh chóng đổi tay, đồng loạt diễn tấu một bài nhạc, một người âm cao, một người âm thấp tấu lên một điệu nhạc thật trầm, thật nhẹ nhàng dẫn lối cho Harper, nhân vật chính khác của bữa tiệc đám cưới ngày hôm nay bước vào cùng người cha của mình cùng biểu cảm với niềm hạnh phúc vô tận.
Aiden đến với bữa tiệc là hai hôm trước sau khi nhận được lời mời từ chính chủ nhân của bữa tiệc.
Khi anh đến nơi, đã bất ngờ nhìn thấy Ivan đang đẩy xe lăn cho Laya, mà cô thì lúc đó cũng vừa lúc chạm mắt anh, trên đùi đã được phủ chăn mỏng là mấy ly nước uống đủ màu sắc được cô cẩn thận giữ lấy.
Vừa thấy Aiden, Laya lại vô thức cầm lên một ly, hướng về phía Aiden mà giơ cao, vui vẻ mỉm cười: "Aiden, tôi ở bên này này!"
Trái tim anh đã lạc nhịp, vẫn như bao lần.
Nhưng nhiều hơn chính là đau lòng, kiềm lòng không được mà nghĩ, có lẽ lần gặp này của hai người, còn có nụ cười dịu dàng ấy của Laya, tất cả sẽ là lần cuối cùng.
Thậm chí gần đây, anh đã như phát điên khi cứ nghĩ đến việc nếu như một ngày anh mở mắt, mọi thứ trước mặt đều không thay đổi, mà Laya chỉ là một giấc mơ hoang đường nhất mà Aiden từng có thì anh sẽ biết phải làm sao đây.
Aiden không dám nghĩ thêm, anh không hề có đủ can đảm đó.
Tôi là mảnh nhạc bị người lãng quên.
Xin người, tôi chỉ cần một chút nữa thôi, tôi muốn thành một bản nhạc hoàn hảo.
Làm ơn.
Trong lúc tập luyện, Ivan cùng Gray lặng lẽ ở một nơi khuất tầm nhìn mà quan sát, thỉnh thoảng lại trao đổi gì đó, nhưng kết quả cũng chỉ có ảnh mắt đỏ hoe của Gray cùng những lần thở dài không ngừng của cô.
Ở vị trí của ban nhạc, nơi mọi người đang cùng nhau tập vợt lại những bản nhạc cho toàn bộ buổi lễ, Laya nhìn đến Aiden, mỉm cười thật dịu dàng, tay vẫn lướt trên phím đàn: "Cho đến hiện tại, anh đã làm rất tốt"
Aiden im lặng không trả lời, anh sợ hãi mình sẽ nói ra điều không nên nói
"Aiden, em hy vọng anh vẫn sẽ tiếp tục nhảy, tiếp tục giấc mơ của mình, thậm chí là làm cho nó tốt đẹp hơn bao giờ hết, em cũng tin rằng anh có đủ khả năng làm điều đó", Laya thật tâm mong mỏi.
Những cái lướt qua, những ánh nhìn, nụ cười, những lần va chạm, tựa như giấc mơ, tựa như một khắc thoáng qua thật nhanh, khiến con người ta mãi nhớ, mãi tiếc nuối, nhưng lại không thể yêu cầu đòi hỏi thêm.
Bởi căn bản là không thể, không đủ dũng cảm, cũng chẳng tìm ra bất kì lý do hay tư cách để níu kéo.
Nhưng, níu kéo gì đây.
Thứ Aiden muốn, thứ Laya cần, lời cam kết ban đầu, đều đã hoàn thành.
Buông tay thôi.
"Em sẽ đến xem phần thi kế tiếp chứ?", Aiden vẫn chỉ chăm chú vào từng phím đàn của mình, vào điệu nhạc của cả hai, vô tình sa vào ánh nhìn mềm mại của Laya
Laya cong mắt mỉm cười: "Em lúc nào cũng xem anh nhảy cả.
Bất kể trước kia hay là hiện tại, lúc nào cũng vậy, dù là trực tiếp hay gián tiếp, dù là một lần hay nghìn lần, chúng luôn luôn để lại ấn tượng như ngày đầu tiên"
Aiden khẽ chau mày như kiềm nén một thứ cảm giác vô danh.
Anh có cảm nghĩ, ngay lúc này mình có thể khóc, nói với Laya những thứ xinh đẹp mà cô luôn nói chỉ là một nói dối, rằng mức độ cô để tâm đến anh là chưa đủ, chưa bao giờ đủ.
Anh muốn nhiều hơn.
Cái tham vọng của chính Aiden khiến anh chùn bước, sợ hãi trước sự yếu ớt của người trước mắt này, dằn xuống tất cả vào lại trong lòng, nhẹ nhàng trả lời Laya, "Cảm ơn em đã luôn nhớ đến tôi".