Mạnh Như Ký


Sau khi thả ba tên cướp đi, đám người trong rừng rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.
Mạnh Như Ký ngồi khoanh chân dưới gốc cây, tay đặt trên đùi, vẻ mặt trầm tư.

Mục Tuỳ ngồi cạnh nàng, tập trung tuyệt đối, như đang thiền định.
Diệu Diệu đang ngủ, Diệp Xuyên đang nướng cá, một lúc lâu sau, chỉ có con thỏ hoàn hồn sau cơn chấn động mở miệng:
"Đúng là kỳ lạ, lúc ta đi, kim trượng rõ ràng ở trong tay Thần Sa ca ca mà.

Huynh ấy lợi hại như vậy, còn cầm kim trượng, sao lại bị người khác đoạt quyền được!? Hơn nữa, mới có mấy ngày? Rốt cuộc là tên cẩu tặc nào to gan thế!"
"Mấy thanh cọc ngầm được thành Trục Lưu bố trí trong những thôn trang xung quanh, ngươi động vào chưa?" Mục Tuỳ mở miệng, hỏi con thỏ.
"Đó đều là phòng tuyến ngầm của thành Trục Lưu, sao ta dám động..."
"Tạm thời chưa quay về thành Trục Lưu, ngày mai đi đường tắt đến mấy thôn trang xung quanh trước, thăm dò tình hình trong thành."
"Vâng..."
Mạnh Như Ký nghe sắp xếp của bọn họ liền liếc Diệu Diệu một cái, nhìn thấy bàn tay đặt cạnh người của Diệu Diệu quả nhiên thoắt ẩn thoắt hiện, chính là triệu chứng sắp biến mất...!trong truyền thuyết...
"Nên đưa Diệu Diệu đến thành Trục Lưu trước." Mạnh Như Ký bình tĩnh nói: "Bất luận thần chí có tỉnh táo không, ít nhất cũng phải thoả mãn mong muốn ngắm hoa của muội ấy trước."
Mục Tuỳ không lên tiếng, con thỏ đã bất mãn cướp lời: "Ngắm hoa thì quan trọng gì, hoãn đi!"
"Muội ấy không chống đỡ được lâu nữa."
Con thỏ lại cướp lời:
"Nữ nhân xấu xa, ngươi rốt cuộc có biết tình hình bây giờ thế nào không!"
"Ta biết chứ, tranh đoạt quyền lợi."
"Tên các ngươi đã được khắc trên cây Nhân Duyên, ai cũng nhìn thấy."
"Ta biết chứ.

Cục diện sinh tử."
"Kẻ đoạt quyền đó, chắc chắn là âm thầm lên kế hoạch, một lúc giết hai!"
"Thế nên!" Mạnh Như Ký ngắt lời con thỏ, nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, mạnh dạn mở miệng: "Hay là hoà ly trước đi."
Trong rừng, lần nữa rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Lần này con thỏ không cướp lời thay Mục Tuỳ được nữa, đành nhìn về phía Mục Tuỳ.
Diệp Xuyên đang nướng cá ở một bên, cũng lặng lẽ ngước mắt nhìn về phía Mục Tuỳ.
Quá mức yên tĩnh, dường như lời Mạnh Như Ký vừa nói hơi lớn, vì thế nàng lại hạ thấp âm lượng, bổ sung một câu: "Dù sao, ăn bánh của người ta, mặc đồ của người ta, chuyện của bà chủ, vẫn là phải làm."
Nơi tập trung ánh mắt là Mục Tuỳ cuối cùng cũng ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký.

"Mạnh Như Ký."
Rất hiếm thấy, Mục Tuỳ gọi cả họ tên nàng.
"Ngươi đang nằm mơ."
Dứt khoát từ chối, Mạnh Như Ký cảm thấy mặt mình hơi đau.
"Hôn thư, là ngươi ký, kéo dài đến chết, là ngươi nói.

Ngươi chạy không thoát." Ngọn lửa nướng cá của Diệp Xuyên nhảy nhót trong rừng, ánh sáng đỏ cam lay động bóng tối trên mặt hắn, nhưng ánh mắt hắn lại kiên định như mãnh thú trong đêm, nhìn chằm chằm con mồi: "Ngươi và ta, là vận mệnh liên kết.

Tiền, bắt buộc mỗi người một nửa."
Không hề nghi ngờ, câu này đã đâm trúng trái tim và cổ họng của Mạnh Như Ký.
Có chút nghẹn họng, càng khiến trái tim nàng đau nhói.
Nàng cho rằng mình đã lừa được một phú hào, kết quả lại phát hiện phải bỏ ra nửa số tài sản của mình.
Trộm gà không thành...
Đúng là xui xẻo...
"Chuyện của Diệu Diệu thì sao?" Mạnh Như Ký vẫn định vùng vẫy lần nữa: "Không thể thất hứa."
Mục Tuỳ im lặng, suy nghĩ.
Trùng hợp, đúng lúc này Diệu Diệu khẽ ho một tiếng, tỉnh lại.

Sau cơn mơ màng vừa tỉnh dậy, nàng ta quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Mạnh Như Ký: "Như Ký tỷ." Nàng ta tỉnh táo gọi một tiếng.
"Í, nàng ta tỉnh táo lại rồi!" Con thỏ rất vui mừng: "Vậy nàng ta có thể tự đến thành Trục Lưu rồi!"
"Không được." Mạnh Như Ký lạnh lùng liếc con thỏ một cái: "Muội ấy tự đi, sau đó bị tên thành chủ mới cướp hết tiền trên người thì sao? Ta đi cùng đường với muội ấy mới có thể bảo vệ muội ấy."
"Đây là chuyện gì?" Diệu Diệu yếu ớt xoa ngực, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Xuyên vẫn luôn im lặng đưa cho Diệu Diệu con cá nướng đầu tiên của tối nay: "Chuyện đến thành Trục Lưu, có chút phức tạp." Hắn nhẹ nhàng giải thích: "Nếu không được, ta đưa Diệu Diệu cô nương đi vậy.

Ta cũng có thể bảo vệ nàng ta."
"Nhưng ta..." Diệu Diệu nhận lấy con cá của Diệp Xuyên, nhìn mấy người với vẻ vô tội: "Bây giờ ta không muốn đến thành Trục Lưu nữa."
Trong rừng, lại lại lại im lặng trở lại.
Diệu Diệu nhìn Mạnh Như Ký một cái, có chút ngượng ngùng cúi đầu: "Xin lỗi, Như Ký tỷ, trước đây hình như ký ức có chút hỗn loạn nên nhận lầm tỷ.

Bây giờ muội hình như đã liên kết được hết mọi chuyện rồi, ở vùng đất Vô Lưu quá lâu nên quên hết ký ức trước đây, nhưng dường như muội đã mơ một giấc mộng dài, nhớ ra hết mọi chuyện rồi."

Diệu Diệu cúi đầu, vẻ mặt không điên cuồng kích động như trước đó nữa, ngược lại có vẻ suy sụp và nhụt chí.
Mạnh Như Ký thấy vậy thì hơi không nỡ, lại gần Diệu Diệu, xoa đầu nàng ta: "Nhớ lại Thường Vân ca ca của muội rồi sao?"
"Ừm." Diệu Diệu gật đầu: "Huynh ấy là ca ca cạnh nhà muội, là thanh mai trúc mã của muội, mười sáu tuổi được chiêu mộ vào chiến trường.

Huynh ấy hứa, sau khi chiến thắng quay về sẽ cưới muội.

Muội đợi được huynh ấy quay về, nhưng lại không đợi được huynh ấy cưới muội..."
Sắc môi Diệu Diệu tái nhợt, giọng nói cũng rất trầm thấp khàn khàn.
"Ngày huynh ấy chết, bọn muội đã hẹn gặp trên cây cầu nhỏ trong thị trấn, trên trời có hai tiên nhân bắt đầu đánh nhau.

Thuật pháp của bọn họ, xuyên qua trái tim của huynh ấy.

Muội...!muội vẫn luôn nghĩ, ngày đó, nếu không đến cây cầu đó cùng huynh ấy thì tốt rồi, về sau lại nghĩ, tại sao tiên nhân phải tới vùng thôn quê nghèo nàn của bọn muội đánh nhau? Điều muội nghĩ không thông nhất là, tại sao, Thường Vân ca ca chết rồi, hai tiên nhân đó lại đi như vậy, không quay đầu lại, cũng không xin lỗi ai, không hề cảm thấy áy náy..."
Ngọn lửa lách tách vang lên, Diệp Xuyên quên lật con cá đang nướng.
Mạnh Như Ký nhất thời không nói thành lời, con thỏ và Mục Tuỳ ở phía xa cũng im lặng.
"Muội rời khỏi quê hương, muốn đi tìm hai tiên nhân đó, muốn bọn họ xin lỗi.

Mẫu thân của Thường Vân ca ca vẫn đang bệnh nằm liệt giường, muội muốn đòi một công đạo.

Muội tìm thấy rất nhiều người tu tiên, nhưng bọn họ đều cảm thấy muội bị điên.

Bọn họ luôn miệng nhắc đến chúng sinh thiên hạ, nhưng chúng sinh của bọn họ hình như không có muội, cũng không có Thường Vân ca ca, không có mẫu thân của Thường Vân ca ca, cũng không có quê nhà của muội."
"Cuối cùng, muội vẫn không đòi được công đạo đó."
Giọng nói của Diệu Diệu, rất bình tĩnh, thậm chí còn không thăng trầm như tiếng lửa kêu, nhưng đã kể hết một đời của nàng ta.
"Thế nên...!ngươi mới tới vùng đất Vô Lưu." Diệp Xuyên khô khốc hỏi.
"Ừm.

Tới đây quá lâu, vậy mà lại quên những chuyện đó, có điều trong quãng thời gian cuối cùng, ta nhớ ra rồi.


Diệp công tử, trước đây, ta nghe được một vài chuyện." Diệu Diệu ngẩng đầu, nhìn Diệp Xuyên, sắc môi nàng ta tái nhợt, vẻ mặt ủ rũ, giọng nói cũng rất hỗn loạn.

Nàng ta hỏi Diệp Xuyên:
"Thần linh diệt thế, có gì không đúng sao?"
"Thế đạo bất công này, lẽ nào không nên huỷ diệt sao?"
"Nếu chúng sinh trong miệng người tu tiên không có ta, vậy ta...!cũng không muốn bọn họ sống tốt.

Cách nghĩ này, là sai sao?"
Diệp Xuyên dường như bị đâm trúng tim, hắn khẽ mở miệng, nhưng không nói nổi một chữ.
Mục Tuỳ ngồi ở phía xa, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ, tựa như tượng thần trong đêm mưa, không vui không buồn.
"Diệu Diệu cô nương, rất xin lỗi."
Diệp Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng khô khốc nói với Diệu Diệu: "Nghe được quá khứ của ngươi, hai tiên nhân đó quả thực quá đáng."
Diệu Diệu nghe vậy thì khẽ trừng mắt.

Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Xuyên, vẻ mặt ngây ngốc.
Diệp Xuyên không nhận ra, vẫn nói tiếp: "...!Ngươi có điều không biết, thần linh...!thần linh diệt thế, không vì gì khác...!Vạn năm trước tiên thần đại chiến, chính vì người tu đạo thành tiên, khiến thiên thần kiêng dè.

Vì bản thân, bọn họ mới bắt đầu trận chiến tiên thần kéo dài ngàn năm.

Trải qua trận chiến mấy ngàn năm, vô số tiên nhân hy sinh mới đánh lùi được thiên thần, bảo vệ thế gian.

Ngươi..."
"Vậy sao?" Con thỏ ở bên cạnh nói: "Sao ta lại nghe được câu chuyện hoàn toàn khác nhỉ.

Là tiên nhân muốn thiên thần giết chết một thần linh mới ra đời, thiên thần cho rằng tiên nhân càn rỡ nên mới đánh nhau." Con thỏ bĩu môi: "Đây là chuyện ta nghe từ một yêu quái tu hành yêu đạo."
"Đó là một thần huỷ diệt."
"Sao ngươi biết là thần huỷ diệt."
"Đây...!Trong sách cổ đều nói như vậy."
"Sách cổ nói đều là sự thật sao?"
"Ngươi! Yêu quái đó nói cũng chưa chắc là sự thật!"
"Được rồi, đừng cãi nữa." Mạnh Như Ký dừng cuộc tranh cãi vô nghĩa này lại.

Nàng nghiêng đầu nhìn Diệu Diệu ở bên cạnh: "Trước tiên nghĩ bây giờ làm gì đã.

Diệu Diệu, muội không muốn đến thành Trục Lưu, vậy còn nơi nào muốn đi nữa không?"

Diệu Diệu lắc đầu: "Không còn nơi nào muốn đi nữa, chỉ có hai chuyện muốn làm."
"Muội nói đi."
"Chuyện thứ nhất, muội muốn một tiên nhân xin lỗi muội." Diệu Diệu nhìn Diệp Xuyên: "Diệp công tử, vừa rồi ngươi dùng thân phận tiên nhân để xin lỗi ta sao?"
Diệp Xuyên ngẩn người, lập tức nghiêm túc nhìn Diệu Diệu: "Đúng vậy, Diệu Diệu cô nương, ta...!thời gian qua lâu như vậy, ta cũng không thể giúp ngươi tìm lại hai vị tiên nhân kia, ta chỉ có thể tự mình xin lỗi ngươi, cho dù, đã không bù đắp được gì nữa..."
"Một người...!là đủ rồi." Diệu Diệu gật đầu: "Một người là đủ rồi..."
Diệp Xuyên không nói nên lời, vẻ mặt buồn bã.
Nhưng Mạnh Như Ký lại bình tĩnh nói: "Diệu Diệu, thuật pháp làm hại Thường Vân ca ca của muội có màu gì, hình dạng thế nào, có đặc trưng gì không? Muội nói ta nghe.

Tiên nhân sống thọ, sau này, nói không chừng còn có thể gặp được."
Diệu Diệu ngẩn ra, nhìn Mạnh Như Ký: "Gặp được, thì còn có thể làm gì?"
"Giết người..." Mạnh Như Ký lạnh mặt: "Đương nhiên phải đền mạng."
Trong rừng, gió thổi.
Diệp Xuyên gật đầu.
Con thỏ ở một bên lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt Mục Tuỳ.
Nhưng lại kinh ngạc phát hiện, Mục Tuỳ đang nhìn Mạnh Như Ký, mà khoé miệng hắn, có một đường cong thần kỳ.
Con thỏ phát hiện ra gì đó, nhưng không nhiều lời.
"Ánh sáng hẹp dài..." Diệu Diệu nhớ lại: "Màu sắc...!bên ngoài ánh sáng là màu trắng, bên trong hơi đỏ, giống như mũi tên, ở đuôi ánh sáng, tản ra, giống như lông vũ màu đỏ..."
"Nhớ rồi." Mạnh Như Ký vỗ lưng Diệu Diệu: "Yên tâm.

Ăn bánh của muội, mặc đồ của muội, muội chính là bà chủ của ta, ta nhất định sẽ giải quyết ổn thoả cho muội.

Chuyện thứ hai thì sao?"
"Muội..." Nghĩ đến chuyện tiếp theo, vẻ mặt Diệu Diệu cuối cùng cũng thả lỏng một chút: "Muội muốn, nhìn hai người bái đường." Nàng ta nhìn Mạnh Như Ký, sau đó lại liếc Mục Tuỳ cách đó không xa: "Muội muốn nhìn hai người, trước hoa dưới trăng, bái thiên địa."
Bàn tay đặt trên vai Diệu Diệu của Mạnh Như Ký, lập tức cứng đờ.
Mục Tuỳ cách đó không xa lại khẽ nhướng mày.
Hai người nghe Diệu Diệu nói tiếp: "Người có tình cuối cùng trở thành quyến lữ, chuyện muội không hoàn thành được, trước khi rời đi, muội muốn nhìn hai người, hoàn thành."
Mạnh Như Ký thu lại bàn tay đặt trên vai Diệu Diệu, đặt vào trong lòng.

Ngón tay ở hai bàn tay đảo qua đảo lại, hình như sắp thắt thành nút rồi.
À thì...
Diệu Diệu à...
Bây giờ tỷ tỷ muốn ly...
Muội đúng là biết cách đưa ra yêu cầu đó....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận