Lệ khí do Trản Diệp điều khiển đã đi qua thôn này nên nơi đây không thích hợp để nói chuyện, Mục Tuỳ đưa mấy người đến một nơi thoáng đãng, bên cạnh một cái hồ nhỏ.
Mọi người đốt lửa, chuẩn bị đồ ăn, lấp bụng xong mới nghe Mạnh Như Ký chậm rãi kể chuyện.
"Sau khi ta đưa Trản Diệp về núi Hoành Hư từ trên hồ băng, ta đối xử với hắn như những đứa trẻ khác, bọn chúng có phòng riêng, ở chung với nhau, chăm sóc lẫn nhau.
Có điều Trản Diệp thông minh hơn những đứa trẻ khác một chút, ta dạy chúng cách hô hấp tu hành, hắn quả thực là người có thiên phú nhất trong đám trẻ.
Hắn còn giúp ta rất nhiều, giúp ta chăm sóc mấy đứa trẻ, dạy chúng viết chữ đọc sách, còn giúp ta dựng trận pháp bảo vệ núi Hoàng Hư..."
"Nghe có vẻ là một đứa trẻ vừa hiếu học vừa lương thiện, ngươi đã làm gì khiến tính cách hắn méo mó thế?" Con thỏ chân thành hỏi.
"Không phải ta đã làm gì, là Trản Diệp, tự lĩnh ngộ được vài thứ mà ta hoàn toàn không ngờ đến." Mạnh Như Ký thở dài: "Hành sơn Mê Tung, các ngươi từng nghe đến chưa?"
Con thỏ lắc đầu.
Diệp Xuyên tốt bụng giải thích: "Lúc tiên thần đại chiến đã động đến tức nhưỡng, khiến tức nhưỡng biến thành núi, hoá thành hành sơn Mê Tung, mỗi mấy chục năm sẽ trồi lên khỏi mặt đất, chạy loạn khắp thế gian, lật tung mặt đất lên khiến vô số sinh linh lầm than.
Hơn ngàn năm trước, hành sơn Mê Tung này bị chúng tiên môn liên thủ cố định, chúng sinh mới bớt chịu khổ."
Mạnh Như Ký gật đầu: "Trản Diệp, đã thay đổi sau sự việc này."
Mạnh Như Ký vẫn nhớ, khi đó Trản Diệp đã nhập môn được vài năm, tu hành đã đi đúng hướng, còn thường xuyên tự nghiên cứu thuật pháp.
Mạnh Như Ký có được sức mạnh nội đan nên năng lực hơn người, nhưng về phương diện nghiên cứu trận pháp, nàng cũng vẫn phải học hỏi.
Trản Diệp thông minh, vì vậy nàng thường xuyên thảo luận về thuật pháp và trận pháp cùng Trản Diệp.
Năm đó, hành sơn Mê Tung trồi lên, rất nhiều tiên môn suy tính đường đi của hành sơn, cuối cùng xác định, năm đó hành sơn Mê Tung sẽ trùng hợp đi qua khu vực bên ngoài núi Hoành Hư.
Mạnh Như Ký biết, ngoại trừ nàng và mấy đứa trẻ nàng nhặt về, núi Hoành Hư còn có vài thôn xóm cách núi không xa.
Hành sơn đi qua, khiến mặt đất lật tung lên, thương vong nhất định khó tránh.
Trước khi hành sơn đến, nàng đã sớm suy nghĩ đối sách.
Trản Diệp thấy nàng suốt ngày xụ mặt nhíu mày, đọc sách suy nghĩ cả đêm, vì thế cũng cùng nghiên cứu với nàng.
Cuối cùng, bọn họ nghĩ ra một cách, phải bố trí đại trận ở những nơi hành sơn đi qua, giam giữ hành sơn, biến hành sơn thành "sơn" chân chính, để nó không di chuyển nữa mới có thể giải quyết triệt để vấn đề.
Mạnh Như Ký và Trản Diệp đều rất vui, kích động đến mức không ngủ được, ngày hôm sau liền rời khỏi núi Hoành Hư, liên hệ với các tiên môn khác.
Bởi vì...!bọn họ và mấy đứa trẻ ở núi Hoành Hư không thể dựng tốt đại trận này.
Mạnh Như Ký đi khắp nơi.
Những tiên môn bị hành sơn Mê Tung ảnh hưởng lần này đều nguyện ý chung tay giúp đỡ, nhưng những tiên môn ở xa thì hơi do dự.
Khi đó, Mạnh Như Ký vẫn chưa phải "Yêu Vương", nàng chỉ là một yêu quái chiếm núi Hoành Hư, vẫn là nửa người nửa yêu khiến người khác khinh thường nhất.
Nàng không có khả năng kêu gọi mạnh như vậy, cũng không thể lay động quyết sách của mấy tiên môn lợi hại nhất.
Vì chuyện này, Mạnh Như Ký chịu thiệt không ít.
Nhưng hành sơn Mê Tung đã bắt đầu động đậy, chuyện này rất gấp, Mạnh Như Ký không thể dừng lại, chỉ có thể tiếp tục thuyết phục.
Trản Diệp vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Hắn ta nhìn thấy hết những sự sỉ nhục và tủi hổ mà Mạnh Như Ký phải chịu.
Sau khi bị "từ chối" nhiều lần, Trản Diệp dần trở nên kiệm lời.
Hắn ta hỏi Mạnh Như Ký: "Tại sao lại có người của tiên môn không tình nguyện giúp đỡ?" Hắn ta không hiểu nổi: "Đây không phải là chuyện tốt cho mọi người sao?"
Nhưng tiên môn, cũng có những lợi ích riêng khác nhau.
Những tiên môn có thể liên lạc, hầu hết tình nguyện là vì "tốt cho mọi người", nhưng những tiên môn không tình nguyện, thì đều có lý do riêng.
Dựng đại trận này rất nguy hiểm, sẽ tiêu hao linh lực của người tu tiên trong môn phái.
Có tiên môn có kẻ địch, không muốn mạo hiểm; có tiên môn quá nhỏ, cảm thấy mọi chuyện không liên quan đến mình, cho dù hành sơn đi qua chỗ bọn họ thì chỉ cần tạm thời tránh đi là được; còn có tiên môn, không sợ tiêu hao, nhưng mỗi lần hành sơn Mê Tung trồi lên, những tiên môn này chỉ cần sai người bảo vệ bách tính, hoặc sẽ có được danh tiếng, hoặc sẽ đạt được thực tích...!Mà một khi hành sơn bị cố định, bọn họ sẽ không còn cơ hội mấy chục năm mới có một lần này nữa.
Nguyên nhân trong đó, vô cùng phức tạp.
Mạnh Như Ký không biết nên giải thích với Trản Diệp thế nào, chỉ đành nói: "Suy nghĩ của mỗi người khác nhau.
Chúng ta chỉ cần đoàn kết tin tưởng người của chúng ta là được."
Trản Diệp nghe vậy, không nói lời nào.
Sau đó, Mạnh Như Ký vẫn tìm được người có thể bố trận, tổng cộng hơn một ngàn người tu tiên.
Quá trình gian khổ, nhưng cũng xem như có hy vọng.
Bọn họ bố trận trên đoạn đường mà hành sơn Mê Tung sắp đến, Mạnh Như Ký và Trản Diệp vẽ trận pháp, những người tu tiên khác thì trấn thủ ở vị trí của mình.
Ba người tu tiên mạnh nhất canh giữ mắt trận nằm rải rác ở ba nơi, khi hành sơn đến, cùng thi triển thuật pháp mới có thể giam giữ hành sơn.
Mạnh Như Ký là một trong ba người, nàng trấn áp một mắt trận trong đó, hai mắt trận khác lần lượt do chưởng môn của hai môn phái khác trấn thủ.
Ngày thực hiện, ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, hành sơn Mê Tung đi vào trận pháp bọn họ đã bố trí, tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, sắp giam giữ được hành sơn Mê Tung tại chỗ.
Nhưng...
Một chưởng môn bị đánh lén, không biết một đạo pháp lực từ đâu bay tới, chưởng môn lập tức rơi vào hôn mê.
Trận pháp lập tức dao động, hành sơn sắp trồi lên từ mắt trận đã mất đi sức mạnh trấn áp, tất cả mọi người điên cuồng tăng thêm linh lực.
Mạnh Như Ký không thể không dùng cách tổn hại đến cơ thể mình, gần như tiêu hao hết máu mới dùng máu tế được trận, trấn áp hành sơn Mê Tung.
Hành sơn Mê Tung yên tĩnh trở lại, mục đích của bọn họ đã đạt được.
Nhưng Mạnh Như Ký lại rơi vào hôn mê trong ba tháng.
Khi nàng tỉnh dậy, Trản Diệp đã thay đổi.
Qua miệng người khác, Mạnh Như Ký biết được rất nhiều chuyện đã xảy ra trong ba tháng này.
Đầu tiên là sau khi vị chưởng môn bị thương kia được đưa về môn phái chữa trị, y sư phát hiện ra vết thương của ông ta là từ mấy pháp khí của những tiên môn mạnh nhất.
Điều này chứng minh, mấy vị bên trên, ít nhất là một vị, đã vô cùng bất mãn với cách trấn áp hành sơn Mê Tung của bọn họ, thậm chí còn muốn gây rối, ra tay vào lúc mấu chốt, không tiếc trả giá bằng tính mạng của hơn ngàn người tu tiên...
Mạnh Như Ký dùng máu tế trận, sử dụng sức mạnh nội đan, mới có thể bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người.
Về sau, còn có vị chưởng môn trấn giữ mắt trận khác thấy Mạnh Như Ký rơi vào hôn mê nên liền nói với bên ngoài, trấn áp mắt trận, giam giữ hành sơn Mê Tung đều là do ông ta nắm giữ cục diện, là ông ta vẽ trận pháp, cứu mạng tất cả mọi người.
Có người báo tin, vị chưởng môn kia liền thuận thế lôi kéo vài người tu tiên bất mãn với thế gia tiên môn.
Người bên trên và kẻ khiêu chiến tập hợp thành thế lực mới bên dưới, nhìn có vẻ sắp có một trận tranh đấu long trời lở đất.
Bầu không khí giữa tiên môn và tiên môn, cũng trở nên căng thẳng.
Mà Mạnh Như Ký rơi vào hôn mê, ngoại trừ mấy người có giao tình với nàng thì không còn ai tới thăm nàng.
Thế giới bên ngoài hỗn loạn, núi Hoành Hư lại như một góc bị bỏ quên.
Thậm chí khi đi xin thuốc cho Mạnh Như Ký, Trản Diệp cũng gặp phải tình huống như Mạnh Như Ký trước đây.
Lạnh mặt, chế giễu, khó xử.
Trản Diệp được trải nghiệm hết một lần.
Có người nói, Mạnh Như Ký đúng là vô dụng, rõ ràng đều là chưởng môn khác chịu khổ, vậy mà nàng lại ngã xuống.
Cũng có người nói, có lẽ nàng đã bị thương, nhưng sao có thể thương nặng như vậy, nàng cũng không bị đánh lén, sao phải dùng mấy linh đan thuốc tốt.
Còn có người nói, Mạnh Như Ký còn muốn đến tiên môn khác xin thuốc? Chuyện nàng trấn áp hành sơn Mê Tung đã làm xáo trộn hoà bình giữa các tiên môn, nàng nên dập đầu với người của các tiên môn mới phải.
Khi Mạnh Như Ký tỉnh lại, nàng nhìn thấy trong ánh mắt Trản Diệp, tràn ngập sự mệt mỏi và hận thù.
"Ta suýt chút nữa cho rằng, ngươi sẽ không tỉnh lại nữa." Hắn ta nói với Mạnh Như Ký.
"Mạng lớn." Mạnh Như Ký khàn khàn đáp, rồi lại hỏi: "Hành sơn Mê Tung, cố định được rồi? Không di chuyển nữa?"
"Không ai quan tâm chuyện này." Trản Diệp nói: "Bọn họ đang không ngừng tranh đấu."
"Thế nên, cố định được rồi?"
"...!Ừm."
"Vậy thì mục đích ban đầu của chúng ta đạt được rồi." Mạnh Như Ký thở phào nhẹ nhõm: "Cũng không thiệt.
Năm nay, ta, các ngươi, còn có người dưới núi và động vật trong núi, đều không cần chạy khắp nơi vì ngọn núi đó nữa."
"Nhưng ta...!hối hận rồi." Trản Diệp nhìn Mạnh Như Ký, bóng tối dưới mi nặng nề: "Hành sơn Mê Tung, không nên bị áp, ta và ngươi cũng không nên tham dự, hoặc là...!lúc chưởng môn kia bị đánh lén, ngươi không nên dùng máu tế trận."
"Trản Diệp..."
"Mạnh Như Ký, ta cảm thấy, bọn họ đều đáng chết."
Mạnh Như Ký im lặng hồi lâu, chỉ đành trấn an: "Chúng ta đạt được mục đích là được.
Mọi chuyện đã xong, chúng ta cũng không thể nhúng tay vào lợi ích các bên.
Không cần nghĩ nhiều."
"Nếu ta, cứ muốn nghĩ nhiều thì sao?" Trản Diệp nói: "Không phải tiên môn nói phải giữ vững đạo tâm, bảo vệ thiên hạ sao? Bắt đầu tu hành, không phải đều phải lập lời thề sao? Tại sao bọn họ không tuân thủ? Mạnh Như Ký, ta muốn tuân thủ.
Ta không muốn tiếp nhận sự đê hèn trong lòng họ, ta thấy ghê tởm..."
Đống lửa bùng cháy.
Mọi người đều im lặng nhìn Mạnh Như Ký.
Một lúc lâu sau, con thỏ mở miệng: "Ta thấy...!Trản Diệp mà ngươi kể, cũng không sai gì cả..."
"Khi đó, ta cũng không thấy lời hắn nói có gì sai." Mạnh Như Ký cúi đầu, khều đống lửa: "Nhưng sau đó, hơn ngàn người tu tiên tham gia trấn áp hành sơn Mê Tung bắt đầu chết một cách kỳ lạ.
Ban đầu, mọi người đều cho là ngẫu nhiên, về sau nhiều người chết hơn, mọi người liền nói phong ấn hành sơn Mê Tung sẽ bị nguyền rủa, có người bắt đầu chỉ trích vị chưởng môn đã 'cứu' mọi người đó."
Mạnh Như Ký cười giễu.
"Về sau, chưởng môn đó bắt đầu nói, tất cả chuyện này đều do ta cầm đầu, ta làm chủ, ta trấn áp mắt trận...!nhưng cũng không ai quan tâm nữa, bởi vì rất nhanh, chưởng môn đó cũng chết."
"Cảm thấy mọi chuyện không ổn, ta bắt đầu để ý đến Trản Diệp.
Ta phát hiện hắn thường xuyên biến mất, ngày càng trở nên lạnh lùng, hành tung bí ẩn.
Cho đến ngày đó...!ta có chuyện ra ngoài, khi quay về, bậc thềm trên núi Hoành Hư đã nhuốm đầy máu.
Máu tươi như thác chảy xuống từ trên núi.
Hắn giết bốn mươi lăm người...!Tất cả đều là những đứa trẻ ta nhặt về núi Hoành Hư."
Diệp Xuyên và con thỏ đều chấn động.
Mục Tuỳ im lặng không nói.
"Lý do hắn giết chúng là, có đứa bé, bất mãn với ta.
Chúng phàn nàn với Trản Diệp rằng hình như ta quá bận, không có thời gian ở bên chúng.
Vì thế Trản Diệp đã giết sạch chúng."
"Thế này...!là đạo lý gì thế..." Con thỏ kinh ngạc đến ngẩn người: "Làm gì đến mức..."
Giọng nói Mạnh Như Ký trầm thấp, tỏ ra vô cảm nhất có thể:
"Trản Diệp nói với ta, hắn căm ghét chúng, vì chúng rõ ràng được ta cứu về, tại sao đạo tâm lại không kiên định.
Hắn cho rằng chúng đều có khuyết điểm, vì thế chúng đều đáng chết.
Giống như, hắn giết mấy người tu tiên đã tham gia trấn áp hành sơn Mê Tung."
"Đều là hắn làm..." Con thỏ không dám tin: "Hắn lấy đâu ra sức mạnh..."
"Lệ khí."
Mục Tuỳ rũ mắt, vẻ mặt trầm ổn, không nói lời nào.
"Ngày mà Trản Diệp giết bốn mươi lăm đứa trẻ đó, hắn nói với ta, hắn từng đợi chết trên hồ băng, nhưng trong lúc mơ màng, hắn dường như đã nhận được chỉ thị của thần.
Có thần linh ban cho hắn thần lực, bảo hắn diệt thế.
Vì tiên và người trên thế gian này, đều là đê hèn, đều không đáng sống."
"Sau khi được ta nhặt về, Trản Diệp nói hắn cảm thấy thần lực đó hình như có thể không cần sử dụng, hắn cảm thấy thần linh nói không đúng.
Nhưng về sau, trải qua những chuyện đó, hắn lại cảm thấy, thần linh đó đã nói đúng."
"Con người đê hèn, bất luận là tiên hay là người thường, đều vĩnh viễn không xoá bỏ được bóng tối trong nhân tính.
Vì thế thần linh nên diệt thế, xoá bỏ thứ không hoàn hảo mới có thể tạo ra thứ hoàn hảo, một con người không có bất kỳ khuyết điểm nào."
Mạnh Như Ký học theo giọng nói của Trản Diệp, vô cảm nói ra câu này.
Con thỏ và Diệp Xuyên nghe mà lạnh sống lưng.
Mạnh Như Ký liếc nhìn cổ tay mình, vết thương Trản Diệp để lại bên trên đã được Mục Tuỳ chữa khỏi.
"Trản Diệp từng nói, hắn đang trở thành một kẻ hoàn hảo, trong mắt hắn, ngoại trừ hắn, ta chính là lựa chọn duy nhất để trở nên 'hoàn hảo'." Mạnh Như Ký cười: "Thật đáng tiếc, ta không phải.
Ta còn giết hắn.
Nào ngờ...! hắn vẫn chưa chết...".