Trong thời gian chờ đợi tin tức của Lâm tiên sinh, Lý Giai mỗi ngày đều dẫn Tiểu Văn đi ra ngoài tản bộ, tựa hồ như muốn bù đắp hai năm thời gian bị sống uổng trôi đi, hảo hảo nhìn lại chỗ này, vì chính những chỗ trống u tối trong ký ức lưu lại chút màu sắc, dù cho nàng đã sinh sống nơi này hai năm, nhưng ngoại trừ hiểu rõ lữ quán ở đâu tương đối tiện nghi, giường tương đối thoái mái ra, với những cái khác, tất cả đều như trước vẫn rất bỡ ngỡ.
Khách điếm, lữ quán, nơi ở, 3 điểm trên một con đường, Lý Giai không hề có tâm tình dư thừa cùng tinh lực để mà đi vui chơi.
Ở trong thành phố này, trong mắt nàng đã không còn nhìn thấy vẻ đẹp phồn hoa phù phiếm của nó, chỉ có hiện thực đen sẫm tối tăm.
Nguyên là không phải 1 2 ngày, đã qua 4 ngày, Lâm tiên sinh vẫn là không có gọi điện thoại tới, ngay khi Lý Giai gần như muốn buông bỏ hi vọng với hắn, chuẩn bị một mình mang theo Tiểu Văn ly khai thì rốt cuộc tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lâm tiên sinh có chút áy náy xin lỗi, bởi vì trước khi ly khai hắn bên kia còn có chút chuyện trọng yếu phải hoàn hết, cho nên mới kéo dài lâu như vậy, hơn nữa Lâm tiên sinh muốn phải đem đại cương ban đầu của tiểu thuyết viết xong, sau khi tiễn Lý Giai, hắn liền về để sáng tác ra một tiểu thuyết mới vốn thúc đẩy hắn cùng Lý Giai gặp gỡ, từ trên người Lý Giai, hắn tìm được một xúc cảm, thậm chí là so với lúc trước còn nhiều hứng thú hơn.
Lý Giai cùng chủ nhà trả phòng, mang theo không nhiều đồ vật, tất cả đều lưu tại phòng, kỳ thực cũng không có gì, chỉ là hai cái đèn pin.
Mang theo hành lý xuống lầu, Tiểu Văn trên vai cũng đeo một cái ba lô thật to, bất quá Lý Giai sợ Tiểu Văn mệt, cũng không hướng nàng cấp cái gì quá nặng, nàng một tay nắm hộp âm nhạc, tay kia nắm tay Lý Giai, cẩn thận cất bước, hai người xuống đường, vẫy một chiếc taxi, đường xá hôm nay thông thuận không hề tắc xe, rất nhanh đã đến trạm xe lửa, so với giờ hẹn có sớm hơn một chút, do đó Lâm tiên sinh còn chưa tới, nàng cũng không tiện gọi điện thoại, lần này vé xe đều là tiền của Lâm tiên sinh, Lý Giai nói nàng có thể tự mua được, nhưng bị Lâm tiên sinh cự tuyệt.
"Mệt sao?" Hai người tìm được chỗ ngồi trong phòng chờ liền ngồi xuống, Lý Giai lấy ra một chai nước đưa đến bên miệng Tiểu Văn, Tiểu Văn uống một ngụm, lắc đầu nói.
"Không mệt, đồ đạc cũng không nặng", Lý Giai tự mình cũng uống nước, sau đó lại nhìn đồng hồ, còm phải chờ một chút nữa, nàng lấy từ ba lô của Tiểu Văn một cây kẹo đặt vào tay Tiểu Văn, để nàng vừa ăn vừa chờ, tránh để Tiểu Văn chờ đợi buồn chán, mà tự mình chú ý hành lý, phòng chờ rất nhiều người, kẻ trộm cùng nhiều loại người khác khẳng định không ít.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên, Lý Giai lấy ra nhìn màn hình, là tin nhắn.
"Hai tên kia đã bị cảnh sát bắt được, bất quá còn đang thẩm vấn, ngươi cũng đừng tái áy náy, Hiểu Hồng sẽ không phải chết không minh bạch." Đây là tin nhắn ông chủ phát tới, Lý Giai nhìn màn hình tâm lại có chút đau nhói, nàng hồi âm lại ông chủ hai chữ "Cảm ơn", thu hồi điện thoại, nàng lại ngây người nhìn vào hành lý dưới chân, có thể Hiểu Hồng sẽ là vết thương cả đời của nàng, cứ chạm lại là sẽ đau nhức, vĩnh viễn vô pháp khép lại.
*******************
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Lý Giai si ngốc ngồi chờ thật lâu, quay đầu nhìn Tiểu Văn thì nàng đã nhanh chóng đem túi kẹo đều ăn xong rồi, Lý Giai khẩn trương đem túi kẹo còn lại từ tay Tiểu Văn thu hồi, cấp nàng cầm chai nước để uống cho trơn cổ họng, cái tiểu ngốc này, đối với kẹo là một chút tự chủ cũng không có, ăn nhiều như vậy cũng ngại khó chịu.
Tiểu Văn lặng lẽ cúi đầu bỉu môi, nàng biết bản thân mình lại ăn nhiều kẹo lắm, thế nhưng kẹo thật sự là ăn ngon a, ngọt ngọt, sở dĩ vì thế nàng luôn luôn không thể quản được mình phải ngừng ăn.
Lý Giai bất đắc dĩ xoa xoa gương mặt đang phùng lên của Tiểu Văn, đang định nói gì đó, lúc này phát thanh vang lên, chuyến tàu đến thành phố mà các nàng muốn đi đã bắt đầu tiến hành kiểm vé, xung quanh mọi người đều cầm theo hành lý hướng về cửa kiểm vé đi đến, Lý Giai có chút sốt ruột nhìn xung quanh, Lâm tiên sinh dường như còn chưa tới, nhưng vé đều ở chỗ hắn, nếu như Lâm tiên sinh không đến, cơ bản là các nàng hôm nay không thể đi được.
Cuối cùng Lý Giai dẫn Tiểu Văn đến hàng ngũ kiểm tra vé, trong lòng ngày càng cấp bách, rốt cuộc điện thoại cũng vang lên, đúng là Lâm tiên sinh gọi đến, hắn đã tới trạm xe lửa rồi, đang đi vào trong, Lý Giai lòng như đeo tảng đá lúc này mới thả lỏng ra được, ngữ khí thật thư thái, phòng trọ đã trả rồi, nếu như Lâm tiên sinh hôm nay không đến, nàng cũng không biết sẽ cùng Tiểu Văn nghỉ ngơi ở đâu, Lý Giai cũng không muốn mang Tiểu Văn đến trọ lữ quán, đó là nơi nàng cả đời cũng không muốn nhớ tới.
"Xin lỗi...!Xin lỗi..." Lâm tiên sinh thở hổn hển chạy đến bên cạnh Lý Giai, trong tay vẫn còn mang theo hai túi đồ ăn, "Ngày hôm nay ban biên tập lại đột nhiên gọi điện thoại có việc gấp, sở dĩ vì thế ta đã tới muộn."
"Không có việc gì, còn muốn cảm tạ ngài đấy chứ, lần này thực sự là làm phiền ngài rồi." Lý Giai cười cười, tiếp nhận vé từ Lâm tiên sinh, ba người xếp hàng vào sân ga, tại sân ga đợi chuyến tàu tiến vào trạm, Lý Giai đặt hành lý bên chân, lúc này mới nhìn vé xe trong tay, sửng sốt nói, "thế nào lại là giường nằm?!" Vé giường nằm so với ghế ngồi đắt hơn rất nhiều, hơn nữa lộ trình của bọn họ cũng không phải quá xa, kỳ thực Lâm tiên sinh chỉ cần cấp cho chính hắn vé giường nằm là tốt rồi, Lý Giai nghĩ nàng có thể ôm Tiểu Văn ngồi ghế một chút thì sẽ tới, không cần thiết phải tốn nhiều tiền mua vé giường nằm, "Lâm tiên sinh, vé giường nằm rất quý, kỳ thực ta ngồi ghế là tốt rồi."
"Khoảng 6h sáng mai mới tới nơi, ngươi thế nào lại có thể chịu đựng cả một đêm? Hơn nữa nói không chừng còn có thể trễ giờ, cũng là chuyện thường thấy."
Lý Giai cúi đầu, lúc trước nàng từ quê hương tới nơi này, 13 tiếng đồng hồ lộ trình, nàng cũng là ngồi ghế để tới được.
Lâm tiên sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lý Giai, "Kỳ thực vé giường nằm so với ghế ngồi cũng không đắt hơn bao nhiêu, hơn nữa, ngươi có thể chịu đựng, nhưng ngươi nhẫn tâm để nàng với ngươi cùng chịu đựng sao? Đúng không?" Lý Giai ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm tiên sinh minh bạch thoải mái nở nụ cười, nàng có hơi chấn động, cái này nàng từng cho là giả, nam nhân trước mặt thật đứng đắn đang thành ý thật tình muốn giúp mình.
"Cảm tạ ngài." Lý Giai cảm kích hướng Lâm tiên sinh gật đầu, cách đó không xa truyền đến thanh âm xe lửa tiến vào trạm, bọn họ tranh thủ cầm lấy hành lý, thấy rõ biển số xe cùng số thứ tự giường nằm trên vé, theo xe từ từ di chuyển, Lý giai hai tay đều xách hành lý, dùng một cánh tay kẹp chặt tay Tiểu Văn, rất sợ nàng ta lạc mất.
Hành khách không ít, đi qua đi lại hơn nửa ngày, thật vất vả mới lên được trên xe, tìm được vị trí, đúng là các vị trí đều kề bên nhau, hai giường bên dưới cùng một giường đơn kế bên, Lâm tiên sinh muốn ngủ ở giường đơn, đem hai giường bên dưới cấp cho các nàng ấy, thuận lợi để Lý Giai chiếu cố Tiểu Văn, nhưng Lý Giai lại khăng khăng muốn ba người cùng ngủ ở hai giường bên dưới, dù sao leo lên leo xuống cũng rất phiền hà, hơn nữa nàng muốn cùng Tiểu Văn ngủ chung một giường, bằng không Lý Giai sợ Tiểu Văn trong khi ngủ xoay người hội rơi xuống mặt đất, sở dĩ do đó mà cái giường đơn kia trở thành nơi chất đống thức ăn cùng một số hành lý lặt vặt.
*
Không lâu sau đó, xe lửa bắt đầu di chuyển, Tiểu Văn cười hì hì lui lại bên cạnh Lý Giai, lại hướng trong lòng nàng mà rút vào, Lý Giai bất đắc dĩ cởi giầy, ôm Tiểu Văn tựa nghiêng một bên giường, thuận tiện lén hôn nàng một cái.
Lâm tiên sinh ngồi ở đối diện, nhìn các nàng hành động thân mật gắn bó, trong lòng có loại cảm giác không thể nói rõ, hắn lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát Tiểu Văn, gương mặt ngây thơ cùng dáng người nhỏ bé, hoàn toàn như là một tiểu hài tử vị thành niên, cũng khó trách Lý giai phải lo lắng Tiểu Văn có hay không yêu nàng, một tiểu hài tử thế này, thực sự có thể hiểu rõ cái gì là yêu sao? Sau này có thể có dũng cảm cùng Lý Giai cùng nhau chịu đựng, thế này không bị đại đa số người nhận thức cấm đoán mang đến áp lực sao? Lâm tiên sinh có hơi nhíu mày, có thể hắn cũng không có tư cách gì nói Tiểu Văn, chính tự mình cũng giống như thế không thể có dũng khí cấp cho Lý Giai hạnh phúc, tình yêu trước mắt, có mấy người hội giống Lý Giai như vậy kiên cường.
Thấy Lý Giai yêu thương nhìn Tiểu Văn, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn, Lâm tiên sinh tâm một trận rung động, e rằng tự mình cùng nàng kiếp này vô pháp yêu nhau cũng không thể gần nhau, nhưng ít ra có thể tận sức bảo hộ nàng, để nàng có thể sống một cuộc sống bình thường.
Dọc đường đi, Lâm tiên sinh đều một mực im lặng trầm mặc nhìn nhất cử nhất động của Lý Giai chiếu cố Tiểu Văn, cứ như vậy cẩn thận từng li từng tí.
*************
Sáng sớm, xe lửa chậm rãi tiến vào trạm, quả nhiên là có chút trễ giờ, 7 giờ mới đến nơi.
Bọn họ ba người ra trạm xe lửa, Lâm tiên sinh trước tiên là mang đến một chút bánh mì lúa mạch cho người lao động gần đó cấp Lý, Tiểu Văn ăn đầy bàn đầy miệng đều là thức ăn, Lý Giai có chút ngượng ngùng nhìn Lâm tiên sinh cười cười, vừa ăn vừa lấy khăn tay lau miệng cho nàng, Tiểu Văn dường như rất thích ăn, sở dĩ vì thế trước khi ly khai, Lý Giai lại mua một cái Hán Bảo ** cấp Tiểu Văn mang đi, chờ một lát đói bụng lại cho nàng ăn, Tiểu Văn thích ăn thịt nhưng cũng không quá cao lớn, Lý Giai cảm thấy chính là ăn không tốt, nàng tận lực làm cho Tiểu Văn ăn nhiều, hiện tại cố gắng đền bù, nhất định phải để nàng có thể cao thêm một chút, nàng chỉ mới 17 tuổi, thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn.
Chờ bọn họ ăn xong cũng đã 8 giờ, Lâm tiên sinh gọi điện cho bạn hắn, sau đó liền dẫn Lý Giai cùng Tiểu Văn ngồi xe, đi tới nơi làm việc của một luật sư quen thuộc, tới nơi, bên trong có nhiều nhân viên đều nhận ra Lâm tiên sinh, còn cho bọn họ một bình trà.
Không cần ngồi quá lâu, một nữ nhân bước vào phòng, tóc ngắn, trang điểm chuyên nghiệp, toàn thân khí phái già dặn, nhìn thấy Lâm tiên sinh lập tức bật cười, lâm tiên sinh đứng lên giới thiệu các nàng, "Vị này là Tân U, Tân luật sư, đây là Lý Giai, chính là nữ hài ta từng đề cập qua với ngươi, hài tử này là Tiểu Văn."
"Chào ngươi." Tân luật sư hướng phía Lý Giai vươn tay ra, nụ cười của nàng rất ấm áp, cơ hồ làm cho người khác muốn tan chảy, Lý Giai đối với loại khí phách cường thế này có phần tự ti cùng sợ hãi.
————————-
A....!hội nghị bàn tròn đã xuất hiện thêm nhân vật mới, còn nhiều chuyện hay nha =))
**Hán Bảo: Hamburger.