Lý Giai dìu Tiểu Văn ngồi lên bên giường, giúp nàng mang đôi dép mới mua vào, lại nói: " Về sau khi xuống giường thì mang đôi dép này, không được để chân trần, ta đem nó để kế bên giường, nhớ chưa?"
Tiểu Văn đưa tay sờ soạng các vị trí xung quanh nàng, sau đó gật đầu, " Nhớ rồi." Giai Giai đối với nàng thực tốt, không chỉ mua y phục mới, còn giúp nàng mang dép, Tiểu Văn chưa bao giờ được người nào yêu thương như vậy, cảm nhận được sự hạnh phúc chưa từng có trước đây, hạnh phúc này đột nhiên đến làm cho Tiểu Văn lòng dạ cũng có chút bàng hoàng và bất an, nàng sợ nó sẽ tan biến mất, như một giấc mộng đẹp.
" Đứng lên đi" Lý Giai nắm tay nàng đến một cái bàn ngồi xuống, đem thức ăn mới mua đặt trước mặt Tiểu Văn, nàng dùng mũi ngửi lấy hương thơm, cười nói.
"Thật thơm quá a"
"Vậy ăn nhiều một chút", đem đôi đũa đưa vào tay của Tiểu Văn, Lý Giai ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy Tiểu Văn cúi đầu lần kiếm, đem môi tiếp đến cái gà mên, dùng đôi đũa cẩn thận lấy cơm trong bát từ từ cho vào miệng, tay kia che ở bên cạnh gà mên sợ cơm sẽ rớt ra bên ngoài, có khi thỉnh thoảng chỉ ăn cơm trắng, nàng cũng từ tốn mà nhai, đến khi ăn tới thịt, Tiểu Văn sẽ lộ ra lúm đồng tiền bé xíu đáng yêu, vẻ mặt hạnh phúc.
Nguyên lai nàng trước giờ vẫn kiểu này mà ăn, Lý Giai nhìn thấy gương mặt rạng ngời khi ăn miếng thịt của Tiểu Văn thì lòng không khỏi cảm thấy nhói đau, lau một hạt cơm phía bên má của Tiểu Văn, nàng đem chiếc gà mên và đôi đũa đang ở trong tay Tiểu Văn mà cầm lấy, rồi lại quay sang Tiểu Văn mà nói: " Lại đây, ta đút ngươi này".
Tiểu Văn vội vã lắc đầu, "Không cần đâu, ta có thể tự mình ăn được, Giai Giai ngươi cũng ăn đi, không cần đút ta".
" Ta chưa đói, chờ ngươi ăn xong ta sẽ ăn, há miệng ra nào." Lý Giai gắp đồ ăn đút cho Tiểu Văn, trong lòng thầm nghĩ ngày mai khi đi làm về nhất định phải mua cho nàng một chiếc muỗng, tốt nhất là nên mua thêm cái bát, bởi vì trước đây Lý Giai không hề quan tâm đến bản thân mình, nên những dụng cụ trong bếp trước nay hoàn toàn không hề có, trước kia, cái nhà này đối với Lý Giai mà nói chỉ là một chỗ để ngủ, mà hiện tại có Tiểu Văn, mọi thứ tựa hồ như vô cùng khác biệt.
Thịt trong phần cơm của Tiểu văn chỉ có vài miếng, Tiểu Văn đã rất nhanh mà ăn hết, Lý Giai lặng lẽ lấy phần cơm của mình ra, lại gắp thịt trong đó mà đút cho Tiểu Văn, Tiểu Văn hoàn toàn không hề hay biết, vẫn vui vẻ ăn ngon, cái bụng nàng bắt đầu phình tròn lên, rốt cuộc cũng đã ăn no.
"Ăn thật ngon".Tiểu Văn xoa xoa cái bụng no căng của mình, ngượng ngùng cười nói.
Nhìn thấy Tiểu Văn tươi cười, Lý Giai quả thực so với nàng cũng vui không kém, nàng lại rót cho Tiểu Văn một ly nước, lúc này mới ăn phần cơm của mình, Tiểu Văn thì lại ngoan ngoãn ngồi cạnh bên nàng, cầm cái cốc tỉ mỉ lắng nghe thanh âm của Lý Giai, thật hạnh phúc, loại cảm giác hạnh phúc này, Tiểu Văn một giây cũng không muốn lỡ mất, âm thanh của Lý Giai, hơi ấm của Lý Giai, tất cả mọi thứ của nàng đều làm cho Tiểu Văn lưu luyến không dứt.
Cơm nước xong, Lý Giai nhìn thời gian, vẫn còn sớm để đi làm, nàng nắm tay Tiểu Văn nói: "Ta mang ngươi đi quanh nhà một vòng, ngươi phải hảo hảo nhớ kĩ, đừng để bị thương nữa."
"Ân".
Tiểu Văn ngoan ngoãn gật đầu, nàng nắm tay Lý Giai, so với bất kì đồ vật nào trong phòng, nàng cảm giác muốn đem cánh tay kia, khắc ghi vào tận đáy lòng.
Căn phòng cũng không lớn lắm, hay nói thực thì rất nhỏ, chỉ có một phòng tắm nho nhỏ.
Hai người xoay người trong tích tắc đã tới nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng tắm cùng chung một chỗ, còn có một cái ban công, trong phòng có một cái giường, một cái bàn, giá treo đồ thấp chỉ 32 tấc, một cái ti vi cũ, trên mặt đất còn có một cái rương đựng quần áo.
Lý Giai dẫn Tiểu Văn từng chút một chạm vào từng thứ một lần, nói cho nàng biết thứ kia là gì, Tiểu Văn gật đầu một cái, cố gắng nhớ kỹ tất cả, các nàng ấy đi đến phòng tắm, Tiểu Văn đưa tay tìm được thứ gì đó bên trong, " Cái này là gì?".
" Là quần áo bẩn".
Đó là quần áo mặc của trời mưa ngày hôm đó, vẫn ngâm mình trong bồn, vội vàng chăm sóc Tiểu Văn, Lý Giai còn không có thời gian giặt giũ.
"Ân".
Tiểu Văn lên tiếng, Lý Giai lại dắt nàng chạm vao các vật khác.
Chờ khi đã hoàn tất, cũng đến thời gian Lý Giai phải đi làm, nàng hóa trang, rồi thu dọn tất cả rác trên mặt bàn đem vứt đi, sau đó đem TV mở lên cho Tiểu Văn, Lý Giai không lắp ăng ten nên TV của nàng chỉ có thu được ba bốn đài, bất quá đối với Tiểu Văn mà nói, bấy nhiêu cũng làm nàng thỏa mãn rồi.
Tay đang vứt rác ngoài cổng, Lý Giai nhìn thấy Tiểu Văn ngoan ngoãn ngồi bên giường, " Có nhớ kỹ TV chưa?"
"Nhớ rồi".
Ta đi xuống mua cơm, sau đó đi làm, ngươi ăn cơm xong không có việc gì thì đi ngủ đi, nhớ trước khi ngủ thì tắt TV đi."
"Ân." Tiểu Văn cởi dép, dùng tay đặt nó bên cạnh chỗ Lý Giai, sau đó vâng lời Lý Giai chui vào trong chăn.
Lý Giai cười đi xuống lầu, trước tiên đi vào siêu thị mua cho Tiểu Văn cái thìa và bát, nghĩ một chút lại đi đến quầy hàng bánh quy và đồ ăn vặt, dù sao mà nói, buổi tối Tiểu Văn có thể lại cảm thấy đói bụng, ở quầy hàng tính tiền, nàng lơ đãng nhìn thấy vài cây kẹo cũng thuận tay mua cho Tiểu Văn một cái.
Tiếp theo lại chạy đi mua bữa ăn, khi trở lại phòng thì thấy Tiểu Văn vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, Lý Giai đặt cơm lên bàn, " Cơm ở trên bàn.
Còn có đồ ăn vặt, đói thì ăn đi, biết không?"
"Ân, ta biết rồi."
Lý Giai nhẹ nhàng hôn lên mặt Tiểu Văn rồi yên tâm đi làm.
Tiểu Văn đưa tay vuốt chỗ Lý Giai vừa hôn nàng, vẻ mặt đỏ bừng, co rút vào trong mền, ngây ngốc cười.
Lý Giai đi tới quán ăn đêm, Hiểu Hồng tỷ muội lập tức cười quyến rũ chạy đến, ánh mắt khiêu gợi, " Ngươi cuối cùng cũng đến, vị tiên sinh ngoan cố kia đợi ngươi mấy giờ rồi đấy, đang ở phòng số 12." Hiểu Hồng cùng Lý Giai tuổi tác xấp xỉ nhau, bộ dạng xinh xắn, cách ăn mặc đẹp, hồn nhiên hào phóng, rất thực chiều khách, cùng Lý Giai quan hệ cũng không tệ lắm.
Lý Giai nghe được vị tiên sinh kia đến, trong lòng thực nhẹ nhõm đi tới, vị kia bị Hiểu Hồng đùa giỡn gọi là tiên sinh cổ hủ họ Lâm, là một nam nhân 40 tuổi, nhưng nhìn không có vẻ lớn tuổi, chính là ngày thường luôn có bộ dạng nho nhã và đứng đắn, hắn đến đây vài lần, mới đầu cũng là tùy tiện bồi tiếp với mấy vị tiểu thư, sau này không biết thế nào lại chú ý đến Lý Giai, khi hắn đến, chỉ muốn Lý Giai tiếp hắn, sỡ dĩ Hiểu Hồng gọi hắn là cổ hủ là vì mỗi lần hắn tìm Lý Giai chỉ để nói chuyện phiếm, chưa từng yêu cầu Lý Giai quan hệ cùng hắn, nhưng hắn lại ra tay rất rộng rãi, so với các nam nhân trước kia quan hệ với nàng quả thực tiền típ nhiều hơn, loại nam nhân này so với bảo thủ còn thấy giá trị hơn, cho nên Hiểu Hồng vẫn thường rất hâm mộ nói Lý Giai có mệnh hảo tốt.
Kỳ thực Lý Giai bất quá cũng chỉ có 20 tuổi, còn trẻ trung, ngoại trừ đối với các loại nam nhân biến thái rõ như lòng bàn tay, nàng cũng chưa từng tán gẫu với ai, nhưng Lâm tiên sinh cũng rất nguyện ý nghe nàng nói về quê quán, về những chuyện thời thơ ấu, mỗi khi hai người nói chuyện phiếm, đều đối với nhau rất lễ độ, hắn đối với Lý Giai cũng vô cùng tôn trọng, điều này làm cho Lý Giai cảm động nho nhỏ.
Lý Giai từng hỏi qua hắn tại sao lại chọn nàng, Lâm tiên sinh chân thực nói: "Bởi vì ta cảm thấy ngươi so với các nàng kia quả thực khác biệt." Lý Giai suy nghĩ rất lâu về cái khái niệm "khác biệt" đó, sau này nàng nghĩ chắc là hắn muốn nói nàng mộc mạc, cùng với các cô gái trong khách điếm, Lý Giai cũng không trầm mê trong sự xa hoa đồi trụy, nàng không hút thuốc, cũng không sử dụng thuốc phiện, ngoại trừ đem mình hóa trang với một chút phấn son cho xinh xắn một tí thì ngoài ra cũng ít khi mua y phục đẹp và mang trang sức, nàng cũng rất ít tản bộ, không chạy theo các thời trang thời thượng, bởi vì nàng chính là hiểu rõ, các khách nhân không hề quan trọng việc nàng ăn mặc trang phục gì, họ chỉ quan tâm thể xác nàng có thỏa mãn được ham muốn dục vọng không mà thôi.
Nàng đem số tiền kiếm được, một ít dùng vào việc ăn ở, còn lại nàng đều tiết kiệm, tuy biết rằng phụ mẫu nàng sẽ không bao giờ đồng ý với cách kiếm đồng tiền dơ bẩn này, nhưng nàng vẫn là mang hy vọng, hy vọng có một ngày có thể vì phụ mẫu mà tận hiếu.
Lý Giai hướng đến phòng 12 đi đến, xem ra đêm nay công việc thực nhẹ nhàng, ngày mai sẽ có thể về sớm để chăm sóc Tiểu Văn, nàng thích ăn bánh giò cháo quẩy và sữa đậu nành, vẫn là nên đổi một cái gì khác biệt làm bữa sáng cho nàng, Lý Giai vừa đi vừa cân nhắc suy nghĩ..