Mười lăm năm sau....!
Lý Giai 15 năm sau với một mái tóc ngắn ngăn nắp, công tác giàu kinh nghiệm, bước đi mang theo nhanh nhẹn, khi cười rộ lên, khóe mắt đã bắt đầu có vài đường vân tinh tế, thoạt nhìn trên người nàng dường như chứng kiến được một hình bóng mờ nhạt trước đây của Tân U.
Tân U 15 sau, một mái tóc dài uốn quăn, càng ngay càng ít mặc trang phục nghề nghiệp, đổi lại càng thêm thuận theo tính cách.
Đối với mỗi người đều cũng rất ôn nhu, đương nhiên, ngoại trừ đối với người nào đó.
Seven 15 sau, tựa hồ như trước đây không hề có bất luận thay đổi gì, vẫn tiếp tục một bộ áo thun chữ T, đối với Tân U vẫn là cợt nhã, Tân U nói nàng lão mà không đứng đắn, nàng sẽ vẻ mặt "Ngươi không hiểu đâu a", đung đưa ngón tay nói "Thiết kế sư vĩnh viễn giữ một bộ dạng tuổi trẻ."
Mà trong 15, để cho người khác thán phục nhất là sự lột xác của Tiểu Văn.
Lý Giai lấy ra chìa khóa mở cửa, cái lỗ tai nhạy bén của Tiểu Văn sẽ lập tức từ trong phòng chạy ra, đợi chờ cái người hết sức quen thuộc kia, nảy ra một cái ôm tình cảm nông nàn bất biến.
Mái tóc dài khiến cho khuôn mặt Tiểu Văn càng thêm nhỏ hơn, trên cái cằm đầy đặn của nàng là một cái miệng xinh xắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cho dù đã hơn 30 tuổi, nhưng cũng chẳng bao giờ trải qua một ngày phơi nắng gió, không hề có áp lực cuộc sống, làm cho năm tháng vô pháp tại gương mặt đáng yêu Tiểu Văn để lại một chút tì vết gì, nàng cao xấp xỉ 1m5, chính là vẫn như vậy nhỏ bé trắng nõn, nàng thoạt nhìn như so với tuổi thực tại trẻ hơn rất nhiều, nụ cười xinh đẹp của một đại mỹ nhân đã có thể khiêu khích động nhân tâm.
Lý Giai đi đến, như Tiểu Văn mong muốn ôm nàng vào lòng, hôn một nụ hôn thật sâu nồng nhiệt, gương mặt Tiểu Văn trở nên ửng đỏ, hai cánh tay ôm cổ Lý Giai, từ lâu đã hiểu được làm cách nào đáp lại cái sự yêu thương cùng triền miên này.
"Đi thay quần áo đi, các nàng Tân tỷ đã đi đón Lâm tiên sinh, phỏng chừng sẽ nhanh đến thôi." Lý Giai tại vành tai Tiểu Văn từ từ cọ xát, cảm giác nàng vẫn còn hô hấp có chút gấp gáp.
"Ân." Tiểu Văn vừa tại gương mặt Lý Giai hôn một cái, lúc này mới buông ra cánh tay vẫn luôn luôn hoàn trụ cổ Lý Giai.
Lâm tiên sinh từ đâu đã kết hôn được nhiều năm, ngay cả nhi tử cùng đã rất lớn, vợ hắn là một giáo viên đại học, là một nữ nhân rất tri thức, so với Lâm tiên sinh tuổi nhỏ hơn một chút.
Thỉnh thoảng Lâm tiên sinh lúc rảnh rỗi, sẽ ngồi máy bay đến xem Lý Giai cùng Tân U, vợ hắn ban đầu mới cưới còn theo hắn, nhất định hi vọng có thể nhìn thấy được người có quan hệ phi thường thâm sâu cùng người bằng hữu xinh đẹp của hắn, là ai đô hội đều lo lắng, mắt thấy qua Lý Giai cùng Tân U, lại biết rõ các nàng yêu người đồng tính, thì vợ Lâm tiên sinh mới yên tâm để hắn đơn độc đi thăm các nàng ấy, bởi vì vô luận Tân U hay Lý Giai, đều cấp cho nàng để lại ấn tượng phi thường tốt, ngôn từ khéo léo, hành vi đoan trang, cũng không giống những hồ ly tinh câu dẫn, mà trọng yếu hơn, nàng nhìn ra được, các nàng ấy thật sự rất yêu người yêu của mình.
Vợ Lâm tiên sinh đúng là một nữ nhân hiền lành, khi Lâm tiên sinh sáng tác, sẽ ở bên cạnh hắn giúp đỡ, cùng hắn thảo luận những vấn đề trong đó, lo liệu chu toàn việc giáo dục nhi tử trong nhà, mỗi một hành động đều không thể khiến hắn bắt bẻ được, nàng đổi lại càng vì vinh quang của chồng mình, chỉ là nàng không biết, chồng nàng trước đây cùng Lý Giai có qua lại, không biết, cuốn tiểu thuyết vốn bán rất chạy kia, nhân vật chính trong đó là Lý Giai, càng không biết, nữ nhân trong lòng mà Lâm tiên sinh yêu nhất vẫn chỉ có Lý Giai, có thể kia không thể xem như là tình yêu bình thường, đại đa số nam nhân trong lòng đều có một thần nữ, nàng không nhất định là thê tử hiện tại, có thể là một ngôi sao nào đó, hoặc là mối tình đầu, cũng hoặc là một nữ nhân khiến hắn không thể nào quên được.
Lý Giai đối với Lâm tiên sinh mà nói, chính là một nữ thần, hắn sẽ vĩnh viễn để nàng tận sâu trong lòng, cũng không nhất định phải có được nàng.
Tiểu Văn thay y phục thật tốt, kéo Lý Giai xuống lầu, đi ở trong khu phố, cuối cùng cũng sẽ có người hướng các nàng ấy nhìn chằm chằm, hai người mỹ nữ nhất định trở thành tâm điểm của ánh mắt mọi người.
Các nàng ngồi xe taxi đi tới nhà hàng đã đặt trước, bọn họ Tân U đều cũng đã tới rồi, Lâm tiên sinh vừa thấy Tiểu Văn đến, liền trong bao lấy ra một quyển sách mới tinh đưa cho nàng, đây đã là quyển sách thứ 4 của Tiểu Văn.
"Chúc ngươi thật cố gắng." Lâm tiên sinh cười nói.
"Cảm tạ." Tiểu Văn ngọt ngào cười, sách trên tay nàng đã bị Lý Giai lấy đi, Tiểu Văn mỗi lần có một quyển sách, Lý Giai đô hội giống như bảo bối đều cất kỹ cho nàng.
Tiểu Văn bây giờ trong nhà đã đầy sách, đương niên tại trong trường học manh nhân, Tiểu Văn rất chăm chỉ nỗ lực đọc sách, ngay cả cấp học, rất nhanh cũng đã học xong chương trình bậc tiểu học cùng trung học, Lý Giai cũng không để nàng tái tiếp tục học lên cao đẳng, bởi vì trong trường học cao đẳng, chuyên ngành cao dẳng chủ yếu là học kỹ năng, cái gì đó là các loại đấm bóp manh nhân, khi đó Lý Giai tiền lương đã không còn quá thấp, cũng đủ để hai người cuộc sống sung túc, bởi vì hiểu rõ khổ cực của làm việc, cho nên Lý Giai không để Tiểu Văn ra ngoài làm việc chịu vất vả, nàng cấp Tiểu Văn mua máy tính dành cho manh nhân, để nàng ở nhà hảo hảo đợi.
Lâm tiên sinh sau khi biết chuyện, thì hằng ngày dùng QQ ( một dạng như mail)cùng Tiểu Văn liên lạc, cấp nàng phát đi một chút sách điện tử.
Về sau, cuộc sống Tiểu Văn chỉ còn tồn tại sự tình là Lý Giai và đọc sách, ban đầu là Lâm tiên sinh gửi cho nàng, về sau là nàng tự online đi tìm, tại thời gian mười năm, các loại sách, Tiểu Văn cơ hồ đều đã đọc qua, tri thức của nàng càng ngày càng phong phú rộng lớn, thậm chí hiện tại đã có xu hướng vượt qua hơn hẳn Lý Giai cùng Tân U.
Sách đọc nhiều, tự nhiên hội ngứa tay muốn tự mình viết viết, Tiểu Văn len lén viết hơn một trường thiên tiểu thuyết hơn trăm vạn chữ, bởi vì do không có nhìn thấy bất luận là điều gì, do đó nàng không có gì trói buộc năng lực tưởng tượng của nàng, mà thời gian dài tích góp tri thức, cái loại sức bật này phi thường kinh ngạc.
Khi Lâm tiên sinh nhìn tiểu thuyết của Tiểu Văn viết, quả thực vô cùng chấn động, hắn lập tức đề cử nàng với nhà biên tập, vốn ban đầu quyết định cho dù biên tập không muốn xuất bản, Lâm tiên sinh sẽ tự trả tiền giúp Tiểu Văn xuất bản, ai ngờ biên tập sau khi xem sau, lại nghe là do một manh nhân viết, lập tức quyết định xuất bản, sau khi hoàn tất mọi trình tự làm việc, đều bắt đầu hồi hộp theo dõi tiến triển.
Biên tập quyết định đem quyển sách ấy có một chút mánh lới thu hút, đề trên tựa đề là do manh nhân làm tác giả, ở thời hiện nay, nếu nghĩ ra tên, thì tất nhiên phải có chút thu hút, mà Lâm tiên sinh cho là, chỉ có tác giả là manh nhân thì còn chưa đủ, hắn với kinh nghiệm dày dặn, phát pháo đầu tiên nhất định phải thành công, vì thế hắn cố ý bay đến thành phố của Tiểu Văn, mang theo một tấm ảnh của nàng đem về làm tranh minh họa cho tác giả manh nhân, hơn nữa tác giả lại là một mỹ nữ gây động lòng người, cũng là tấm ảnh kia khiến Tiểu Văn hoàn toàn thành công, ở giữa tấm ảnh là hình Tiểu Văn đều nhắm lại hai mắt, nở ra một nụ cười hạnh phúc, vô cùng dễ thương, như là một tiểu yêu tinh rơi xuống trần gian.
Tiểu Văn cái loại này không hề giả dối, khí chất đơn thuần tự nhiên kỳ ảo, hấp dẫn mỗi một trang sách mở ra, đó là một đồng thoại cho người trưởng thành, trái lại vô cùng phù hợp với hình ảnh minh họa của Tiểu Văn, thật sâu xúc động ấm cúng, không ai tiên đoán được loại kết quả này, sách dĩ nhiên cũng vậy mà tái bản lần thứ hai, rất nhiều người nhớ kỹ tên Tiểu Văn, một tiểu yêu tinh với nét đẹp đáng yêu như một thiên thần.
Sau đó, Tiểu văn mỗi lần viết một quyển sách, đều cũng có tiền lương, nàng dùng tự hạnh phúc cùng vui vẻ ấm áp của mình viết nên, làm cho mọi người đều yêu thích.
Song song, Tiểu Văn thu nhập đã trong 2 3 năm nhanh chóng tăng lên rất nhiều.
Trong bữa ăn, mọi người tùy thích tâm sự, thật như người trong một nhà, năm tháng dài, để cho bọn họ đều có vương lại những nếp nhăn, tóc Lâm tiên sinh đã trắng hơn phân nửa, hồi tưởng lại tình cảnh hơn mười năm trước, nhìn lại Lý Giai hiện tại, Lâm tiên sinh bội lần cảm thấy vui mừng, hắn thực sự không hề yêu lầm nàng.
Yêu một người, thực sự có thể yêu cả một đời, hơn nữa vĩnh viễn cũng không hối hận (thật tình là ghét mấy cái câu này ghê gớm =.,=).