Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Lúc này Đổng Trác đã mang theo Lữ Bố và Điêu Thuyền đi xa. Hai nghĩa nữ có vấn đề này của nàng mặc dù là nhân tài vô địch thiên hạ, nhưng luôn phải tự nàng ra mặt mới có thể giải quyết, cũng đủ để nàng nhức đầu.

"Soán quốc" mặc dù có uy lực vô cùng, nhưng "Khuynh đảo chúng sinh" của Điêu Thuyền cũng là võ tướng kỹ khống chế tâm linh, vì vậy nàng có sức đề kháng về tinh thần rất mạnh mẽ. Đổng Trác muốn khống chế hoàn toàn Điêu Thuyền và Lữ Bố thì nhất định phải lúc nào cũng dắt theo hai người bên cạnh, không thể thả ra quá lâu. Đây cũng là có một nhược điểm của việc không có thủ hạ đủ mạnh mẽ.

Thấy Đổng Trác biến mất phía cuối con đường, Lý Giác, Quách Tỷ lấy lại tinh thần, lớn tiếng hạ lệnh: "Toàn quân nhổ trại. Hiện tại không có ai tới cản đường rồi, đuổi theo quân liên minh, giết bọn chúng không còn manh giáp cho ta."

"Ai nói không còn người cản đường nữa?" Tôn Vũ thúc ngựa từ trong rừng cây xông ra, hai người một ngựa chắn ở giữa đường. Hắn lạnh lùng nói: "Muốn đi tru diệt binh sĩ liên minh quân phải qua cửa ải này của ta đã."

Lý Giác, Quách Tỷ có chút sững sờ, đây là chuyện gì vậy? Một nam một nữ, hai người một ngựa lại chạy tới ngăn chặn hai vạn đại quân của mình.

Quách Tỷ là một người phụ nữ trung niên, bộ dạng vô cùng bình thường. Bà ta nhìn kỹ lại, nhận ra Tôn Vũ, cho nên cười lạnh nói: "Hóa ra là Công Tôn gia Tôn Vũ Tôn Tầm Chân, ngươi chẳng qua chỉ là một võ tướng hồng sắc mà thôi. . . À, tính cả 'Phụ tá' coi như là võ tướng lam sắc đi, chỉ bấy nhiêu thực lực cũng dám tới chặn lại hai vạn đại quân của ta sao? Cho dù thêm cả 'Chiến thần' và 'Đấu Thần' cũng không có thực lực ngăn chặn thiết kỵ Tây Lương của ta được."

Tuy nói như thế nhưng địch nhân dám hai người một ngựa tới đây chặn đường, biết đâu chừng thật có bản lãnh gì thì sao?. Có thể trong rừng cây bên cạnh còn có phục binh không chừng. Quách Tỷ không dám sơ ý, trên người tỏa ra lam quang, hai chữ "Tây Lương" trong nháy mắt nhảy lên, ánh sáng màu lam của ngự binh kỹ bao trùm toàn quân, quân uy tức khắc dâng lên.

Lý Giác cũng là một bác gái trung niên. Bà ta nghiêng đầu nhìn Tôn Vũ, cười hừ hừ nói: "Thì ra ngươi chính là tên đàn ông gần đây chư quân đang đồn đãi có võ tướng kỹ đấy sao. Cô bé ngươi ôm trong ngực này có lai lịch gì? Định dùng kỹ năng 'Phụ tá' giúp đỡ nàng đối phó hai vạn đại quân chúng ta hay sao?"

Lý Giác giơ thiết mâu lên, trên người cũng tỏa ra lam, hai chữ lớn "Phi hùng" nhảy ra. Thì ra là Lý Giác suất lĩnh lấy ba ngàn tinh binh, được xưng "Phi hùng quân", là đội quân tinh nhuệ của Đổng Trác, toàn bộ đều là tinh anh và kỳ nhân dị sĩ trong quân Tây Lương tạo thành. Phi hùng quân được trang bị hết sức hoàn mỹ, trình độ còn hơn thiết kỵ Tây Lương một bậc, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Đội quân tinh nhuệ này luôn luôn do Lý Giác suất lĩnh.

Thiết kỵ Tây Lương cộng thêm Phi hùng quân, đây đều là siêu cấp tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Cho dù Quan Vũ, Trương Phi ở chỗ này cũng chả có chút lợi thế gì. Hơn nữa trong quân của hai người họ còn mang theo các tướng Trương Tế, Phàn Trù, muốn giẫm đạp loại tôm tép như Tôn Vũ thật sự không cần tốn nhiều sức.

Tôn Vũ có chút khẩn trương, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Trương Bạch Kỵ ngồi ở trước người hắn lại chưa từng gặp qua cục diện thiên quân vạn mã như thế này, toàn thân nàng run rẩy sợ hãi.

Lý Giác, Quách Tỷ biết Tôn Vũ cũng không lợi hại, vốn cho là Tôn Vũ dựa vào Trương Bạch Kỵ, nhưng lúc này lại thấy Trương Bạch Kỵ sợ phát run lên. Bộ dạng nàng hoàn toàn là cô bé nhà bên mà thôi, nhìn sao cũng chả giống nhân vật lợi hại gì. Điều này khiến cho hai người cảm thấy mơ hồ.

Lúc này Tôn Vũ lấy “Thái bình yếu thuật” trong ngực ra nhét vào trong tay Trương Bạch Kỵ.

Xoạt!

Mái tóc dài đen nhánh trong nháy mắt biến thành màu bạc. Đạo bào hoàng hạnh bỗng xuất hiện trên người Trương Bạch Kỵ. Trên trán nàng hiện lên hình Thái cực bát quái đồ. Khuôn mặt Trương Bạch Kỵ không còn giống cô bé nhà bên nữa mà trở nên tiên phong đạo cốt, giống như tiên cô từ thiên giới hạ phàm, nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Hai mắt Trương Bạch Kỵ mở ra, đã biến thành thần tiên tỷ tỷ: "Tỉ tỉ vì sao cũng không bằng một vầng thái dương sáng ngời, lời nói và việc làm của nhiều người không bằng một bậc hiền lương của quốc gia. Ta là đại hiền lương sư, phàm nhân dưới kia, còn không lùi đi?"

Lý Giác, Quách Tỷ sợ hết hồn. Hai vạn thiết kỵ Tây Lương đều hít một hơi khí lạnh. Không ít người đã nhận ra đây là "Thiên công tướng quân" Trương Giác. Nhưng tại sao? Tại sao "Thiên công tướng quân" Trương Giác lại dùng phương thức như thế xuất hiện ở nơi này?

Tôn Vũ đã sớm trù tính rồi. Muốn đối kháng hai vạn đại quân quân địch dựa vào ai cũng không được. Chỉ có một biện pháp, chính là triệu hồi ra Trương Giác, cũng chỉ có "Đại hiền lương sư" của nàng mới có thể lấy sức mạnh một người đánh lui hơn vạn quân địch. Lúc này cũng bất chấp bại lộ bí mật Trương Giác trong tay mình nữa rồi. Vì để cho nhuyễn muội tử bình an rút lui thì phải trả bất cứ giá nào cũng được.

Trương Giác vừa tỉnh lại liền phát hiện mình cưỡi ở trên một con ngựa, sau lưng có người đàn ông đang ôm mình. Ơ? Tên đàn ông này không phải kẻ bắt mình sao? Chuyện đầu tiên nàng nghĩ đến chính là công kích Tôn Vũ, môi anh đào khẽ mở, đang muốn hô "Tật" .

Tôn Vũ vội vàng nói: "Đừng giật sét ta, là ta thả cô ra đây. Cô xem tình huống bây giờ đi!"

Trương Giác đảo mắt nhìn qua. Hai vạn thiết kỵ trên người lóe ra lam quang đứng ở trước mặt, tùy lúc chuẩn bị xung phong xông tới. Thương mâu rậm rịt đằng đằng sát khí như ghim vào mắt.

"Chuyện gì xảy ra thế này?" Trương Giác lạnh lùng hỏi.

"E hèm!" Tôn Vũ quyết định nói dối chuyến này. Hắn mặt dày mày dạn nói với Trương Giác: "Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn giết cô, chỉ muốn để cho kí chủ của cô sống những ngày tốt đẹp. Không ngờ triều đình nhất định phải diệt trừ cô mới vui vẻ được. Ta mang theo cô cùng kí chủ tới nơi này lại bị triều đình phái tới hai vạn kỵ binh đuổi kịp. Ta đánh không lại họ, hết cách, chỉ đành phải mời cô ra nghênh địch mà thôi. Vừa tránh cho kí chủ của cô bị họ giết rồi lại đem cô thiêu hủy."

Trương Giác nhìn Lý Giác, Quách Tỷ, lại nhìn hai vạn thiết kỵ, đúng là dáng vẻ quan binh, hơi chÚt tin tưởng Tôn Vũ. nàng cười lạnh nói: "Ta không tin ngươi có lòng tốt mang ta bỏ chạy, quá nửa là ngươi muốn trốn một mình. Hừ! Ta giết ngươi, rồi sẽ giết sạch bọn họ."

Tôn Vũ há miệng nói: "Cô không thể giết ta, có biết không? Ta có võ tướng kỹ 'Kỵ tướng', có thể phóng ngựa chạy rất nhanh. Nhưng mà cô giống như không hề rành cỡi ngựa , hai vạn quân địch này không dễ dàng đối phó, cô chưa chắc đánh thắng được bọn họ, đến lúc đó còn phải dựa vào ta đánh ngựa bỏ chạy nữa đó."

Trương Giác hướng về phía quân Lý Giác, Quách Tỷ cẩn thận đánh giá. Những thiết kỵ Tây Lương và Phi hùng quân đều lấp lánh lam quang, nhìn qua đúng là khó đối phó. Trong quân còn có mấy tên đại tướng, xem ra cũng có võ tướng kỹ. Nàng suy nghĩ cẩn thận, thật đúng là không dám giết Tôn Vũ nữa. Nếu Tôn Vũ chết rồi, nàng lại không giỏi cỡi ngựa, biết đâu không thoát thân được thì xong đời rồi.

Trương Giác nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Bây giờ ta tạm thời không giết ngươi, ngươi cố mà điều khiển ngựa! Chúng ta mau chạy đi."

Chạy, bớt giỡn đi. Ta tới đây là để ngăn cản truy binh, tranh thủ thời gian cho nhuyễn muội tử rút quân. Tôn Vũ thầm nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cô ngồi cho vững, bây giờ chúng ta bỏ chạy."

Trên người lóe lên hồng quang, "Kỵ tướng" phát động, nhưng hắn cũng không có giật ngựa bỏ chạy mà lại hướng ngược về phía quân Lý Giác, Quách Tỷ.

"Ngươi muốn làm gì?" Trương Giác giận dữ.

"Tìm đường sống trong chỗ chết, cách chạy trốn tốt nhất chính là vọt tới trong trận địch quân tìm đường." Tôn Vũ thuận miệng nói bậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui