Tiếng đập cửa ầm ầm, vừa nhanh vừa nặng nề.
Lục Tuyết Sinh mặt không cảm xúc ngồi đọc sách ở trước bàn học, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung lưu lại ở những dòng chữ đầu tiên, không hề nhúc nhích.
Sàn gỗ dưới chân rung động một chút kèm theo đó là tiếng đập cửa.
Lục Tuyết Sinh miễn cưỡng di chuyển tầm mắt đang đặt trong sách vở, ngay lúc này cánh cửa phòng mỏng manh bị chú hai đứng bên ngoài mạnh mẽ mở tung.
Người đàn ông trung niên mang âu phục giày da nhìn trông cực kì giống một con sư tử đói, ánh mắt khóa chặt trên người Lục Tuyết Sinh, bước nhanh đến cạnh bàn học, lớn tiếng quát: "Mày tại sao không ra mở cửa?"
Lục Tuyết Sinh người ngay cả đề bài còn chưa nhìn rõ, lại vào lúc này bắt đầu cầm bút giải đề, viết công thức soàn soạt trên giấy.
Công thức cùng đề bài chẳng liên quan đến nhau, nhưng cậu biết chú hai nhìn không hiểu, liền cố ý tùy tiện viết vài chữ, ý muốn chú hai thấy thì chớ quấy rầy cậu học tập.
Chú hai ở bên hông nắm nắm đấm lại thật chặt, giọng nói âm trầm: "Được lắm, giảng đạo lý với mày thì mày không nghe, dỗ không được, nhờ không xong.
Trong mắt mày còn coi trưởng bối ra gì hay không? Mày đã là người lớn rồi, Tuyết Sinh, đừng lại tiếp tục phản nghịch, sẽ không ai chứa chấp nỗi mày."
Lục Tuyết Sinh tay vẫn tiếp tục viết, như không có chuyện gì xảy ra mà trả lời: "Đạo lý gì vậy chú hai? Chú giảng cho con nghe thử."
Chú hai đấm một đấm lên bàn, mắng: "Mày nhìn xem mấy giờ rồi? Hôm qua đã nói rõ với mày là mấy giờ gặp mặt, giờ mày lại không nói tiếng nào đã thất hứa với Lưu công tử như vậy hả? Mọi người vẫn luôn chờ ở phòng riêng từ nãy đến giờ, mày lại còn chưa đi! Có ai mà dám làm lỡ thời gian của thiếu gia nhà họ Lưu đâu hả? Mày muốn tao làm sao giải thích với người ta đây?"
Lục Tuyết Sinh dừng bút, ngồi dậy, tựa lưng vào ghế với thái độ rời rạc, ngẩng đầu lên, một đôi mắt đào hoa đa tình từ nhỏ nhìn về phía chú hai: "Cái này mà gọi là thất hứa ư? Con đã đáp ứng sẽ đến sao?"
Chú hai nghe vậy thì trợn mắt: "Hôm qua lúc nói với mày, mày không hề từ chối!"
"Con cũng không có đáp ứng mà." Lục Tuyết Sinh nhíu mày nói: "Nếu con từ chối thì hôm qua chú sẽ để cho con nghỉ ngơi sao?"
Chú hai không thể tin được, rốt cục không thể nhịn được nữa mà quát mắng: "Mày có phải đến kỳ phản nghịch là phản đến mất trí luôn đúng không? Mày không đối nghịch với người khác là mày không sống nỗi hả? Lưu công tử chỗ nào khiến mày oan ức? Thiếu gia tập đoàn họ Lưu, học lực, năng lực, tướng mạo, ngoài kia có bao nhiêu người thèm đến nước dãi chảy dài ba thước? Đến cùng thì mày không hài lòng chỗ nào?"
Lục Tuyết Sinh cười nói: "Rất tốt, chỉ là lớn hơn con 1 giáp[1], có sự khác biệt, không thể trò chuyện."
[1]1 giáp = 12 tuổi
"Đối tượng càng lớn tuổi thì càng hiểu làm sao cưng chiều mày, gì mà khác biệt hay không khác biệt? Mày đã không còn là trẻ con!"
"Còn tận 6 tháng 12 ngày nữa con mới đủ 18 tuổi." Lục Tuyết Sinh nhắc nhở: "Chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, và chưa phân hóa."
"Đâu phải để mày cùng cậu ta kết hôn ngay bây giờ!" Đôi lông mày của chú hai nhăn lại thật chặt: "Mọi người chỉ là muốn mày ăn một bữa cơm, mày đừng tự đề cao bản thân mình như thế."
"Ba con bảo trước 20 tuổi không cho con một mình ở chung phòng với Alpha." Ánh mắt Lục Tuyết Sinh hung ác nhìn về phía chú hai: "Chú thân là người giám hộ, cần phải tôn trọng yêu cầu của ba con."
"Vậy tao đi cùng mày! Ngồi bên cạnh mày!"
"Ngồi cùng hai Alpha trong một phòng lại càng không được."
"Mày muốn tao tức chết."
"Con đã cố hết sức để thử."
Biểu tình phẫn nộ của chú hai cứng đờ vài giây, sau đó lại bỗng nhiên âm trầm bình tĩnh, nắm tay để trên bàn chậm rãi di chuyển ra sau lưng, xoay mũi chân một cái, thong thả đi tới đi lui vài bước bên bàn học.
"Không có biện pháp...Thật không có biện pháp bắt nó..." Ông ta tự lẩm bẩm vài câu, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nham hiểm tập trung vào Lục Tuyết Sinh, nheo mắt lại trầm giọng mở miệng: "Sau khi mẹ con mất tích, tính cách của con liền thay đổi, bây giờ tin tức của anh hai hoàn toàn không có, cũng rất khó giải thích.
Quả thật đối với một đứa trẻ rất khó để chịu đựng được đả kích như thế.
Ngày mai chú hai sẽ đưa con đi trung tâm điều trị tâm lí thanh thiếu niên, cũng đừng đọc sách nữa, nếu tiếp tục trì hoãn như thế, con sẽ hoàn toàn điên mất."
Khóe miệng cong lên giễu cợt của Lục Tuyết Sinh cứng lại, đôi mắt đào hoa mang ý cười bỗng nhiên bị bóp nghẹt,ngũ quan trở nên sắc bén, lạnh lẽo, cứng rắn: "Chú dám."
Chú hai cười lạnh một tiếng: "Tao có cái gì mà không dám? Tao là người giám hộ của mày, trước khi tốt nghiệp đại học thì tất cả những gì thuộc về mày đều là tao quản, tao đối với mày phải có trách nhiệm nha, không thể trơ mắt nhìn mày mất trí được."
Ánh mắt của Lục Tuyết Sinh ngày càng lạnh lẽo, lại không có hé răng, nhưng cũng không tiếp tục chọc giận tên đàn ông vô sỉ trước mặt này nữa.
Chú hai đánh xong một gậy lại bắt đầu kể khổ: "Tuyết Sinh, Lưu công tử mọi phương diện đều hoàn hảo, con cùng cậu ấy kết giao bạn bè, không cần nói đến việc con cùng cậu ấy kết hôn, chỉ cần cậu ấy chịu khen giúp chúng ta một hạng mục thôi, thì chẳng phải cửa ải khó qua của công ty liền xong sao? Chắc con cũng không muốn thấy tâm huyết một đời của ba con phải đóng cửa phá sản phải không? Huống hồ như công ty có thật sự phá sản, con sau này làm sao sinh sống? Chú hai đâu có thể nuôi con cả đời?"
Lục Tuyết Sinh vẫn như trước không hé răng.
Công ty của ba cũng bởi vì bị chú hai lấy tài sản đi chuyển nhượng mà thành một cái thùng rỗng, mới đi đến như ngày hôm nay.
Tham tài sản nhà cậu, vẫn tự xưng là nuôi dưỡng cậu, sao có thể có một người vô liêm sĩ vậy chứ?
Bây giờ công ty chỉ còn lai một cái xác không, nhưng chú hai thấy vẫn mò chưa đủ, nghĩ trăm phương ngàn kế lấy thực lực và danh dự uy tín được tích lũy của ba cậu, lừa gạt các nhà tài trợ khác xuống nước, vậy là hốt được một phen phát tài.
Ngay từ khi chú hai bắt đầu, Lục Tuyết Sinh đã đoán được âm mưu mà ông ta bày ra, nhưng cậu chỉ là một Omega vị thành niên, phí sinh hoạt mỗi tháng lấy được chỉ có hạn.
Căn bản không có đủ năng lực tài chính để tìm một nhóm chống lại việc cướp đoạt từ chú hai.
Trừ khi cậu chịu bị ngược đãi và đưa ra bằng chứng, nếu không cậu thật sự không có cách nào để thay đổi người giám hộ.
Cậu chỉ có thể giương cung mà không bắn, chờ đợi thời cơ phản kích.
Nhưng lần này chú hai vì muốn phát tài, dĩ nhiên sẽ đẩy cậu ra ngoài "hút khách", Lục Tuyết Sinh vốn muốn ỷ vào tính cách mạnh mẽ từ bé để phản kháng lần này, không nghĩ tới chú hai vậy mà đã chuẩn bị trước để trở mặt.
Tình thế này rất nguy hiểm.
Một khi chú hai thật sự xem cậu là kẻ địch, về sau không những không ép cậu kết thân, ông ta còn có thể nghĩ mọi cách để phá hủy tương lai của cậu.
"Con là thấy xấu hổ." Lục Tuyết Sinh bỗng nhiên cúi đầu, lộ ra tính rụt rè của trẻ con, mở miệng nhỏ giọng như yếu thế: "Con ở trên mạng tra được thông tin của Lưu công tử, anh ấy có vẻ rất hiểu biết, con đại học còn chưa lên, có thể cùng anh ấy tán gẫu cái gì chứ? Con thấy thẹn khi gặp anh ấy."
Dù có hận bao nhiêu thì tạm thời chỉ có thể nhịn xuống, cậu cần phải thu lại hy vọng mà chú hai gửi gắm vào cậu, mới có thể đảm bảo an toàn của chính mình.
Chú hai không bao giờ nghĩ một đứa trẻ được yêu thương và chiều chuộng như Lục Tuyết Sinh lòng dạ có thể sâu được bao nhiêu, giật mình ngẩn ngơ trong chốc lát, khôi phục lại dáng vẻ từ ái, khe khẽ thở dài: "Cái thằng nhỏ ngốc này, thẹn thùng thì nói cho chú hai biết, cần gì phải huyên náo như mất trí thế kia?"
Lục Tuyết Sinh cúi đầu, nhẹ giọng mở miệng: "Chào hỏi Lưu công tử giúp con, lần sau gặp mặt, nghe nói anh ấy học chuyên ngành kĩ thuật sinh học, con đọc nhiều sách liên quan hơn một chút, sau liền đi gặp anh ấy."
Kĩ năng diễn xuất thượng thừa, khiến chú hai hài lòng đi ra khỏi phòng cậu.
Cửa phòng được đóng lại, như thể một trận chiến ác liệt cuối cùng cũng kết thúc, Lục Tuyết Sinh dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.
"Mệt mỏi quá, ba, mẹ, đến cùng là hai người đang ở đâu? Tại sao không mang con theo với?"
"Tuyết Sinh."
Trong đầu vang lên lời ba cậu đã nói trước kia —
"Kết quả nghiên cứu trước đây của con đã được ban lãnh đạo cấp cao công nhận, ba mẹ đã thay con nộp đơn xin ngoại lệ vào trường Đại học Cơ giáp[2] tiêu chuẩn ở Thủ đô.
Chờ con tốt nghiệp trung học xong, ba sẽ cùng con kí thỏa thuận với nhà trường, miễn kiểm tra thể chất, cho phép con ngoại trú cùng người giám hộ.
Con có thể tham gia thi viết vào Đại học Cơ giáp hợp pháp."
[2]Cơ giáp: một loại robot được điều khiển bởi con người, được sử dụng trong chiến đấu và trong lĩnh vực quân sự.
Thường thì những người có tinh thần lực và thể chất cao mới có thể điều khiển cơ giáp.
.....
Tiếng nói của ba còn vang vọng trong đầu cậu.
Lục Tuyết Sinh chậm rãi trượt yết hầu, như là nuốt xuống oan ức.
Nếu như giữ nguyên kế hoạch thi vào Đại học Cơ giáp Thủ đô, với năng lực của cậu, đủ để mỗi năm học đều giành được học bổng hạng nhất, số tiền đó đủ để cậu thuê một nhóm hàng đầu để tìm kiếm tung tích của ba mẹ.
Có lẽ chú hai cũng biết cậu có năng lực trong lĩnh vực cơ giáp, không thể nào để cho cậu thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Lục Tuyết Sinh mở hai mắt, dáng vẻ tức giận cúi đầu mở ngăn kéo, cầm sách vở đập ầm ầm rồi ném đi, giống như mọi giấc mộng đã bị ném vào đống rác.
Đứng lên, đi đến bên giường, vùi mình vào tấm nệm êm ái.
Căn phòng lần thứ hai rơi vào tĩnh mịch.
Như bị đóng băng nửa thế kỉ.
Đột nhiên Lục Tuyết Sinh chống người dậy, có vẻ như nghĩ tới điều gì đó, hai tay vội vàng mò mẫn túi quần, nhưng lại không chạm được thứ gì, liền vội vã nhảy xuống giường nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại bên cạnh gối.
Cậu lao đến hai ba bước để lấy điện thoại, mở trình duyệt ra, nhập "Quy trình đánh giá thể lực của Đại học Cơ giáp Thủ đô" vào thanh tìm kiếm.
Đại học Cơ giáp cho rằng cậu cần được miễn kiểm tra thể lực, không phải cậu không có cách nào thông qua.
Đại học Cơ giáp cho rằng cậu cần một người giám hộ đi cùng, không phải cậu thật sự cần.
Nếu như các quy tắc ngăn cản con đường phía trước cậu không hợp lí, cậu sẽ tự tay đập hết thảy ràng buộc.
____
Nửa giờ sau, Lục Tuyết Sinh vội vã đến nhà Tống Húc Phi.
Chuông cửa chỉ vang lên một lần, mẹ Tống Húc Phi là người mở cửa.
Mẹ Tống nhìn thấy Lục Tuyết Sinh, quay đầu lên lầu gọi: "Phi Phi, xuống dưới nhanh, Tiểu Lục đến tìm con chơi cùng này."
Kêu xong liền quay đầu lại tươi cười mà nghênh đón Lục Tuyết Sinh vào nhà, còn hỏi cậu có muốn ăn dưa đỏ không.
Lục Tuyết Sinh biết Tống Húc Phi không rảnh "tiếp khách" trong kì nghỉ hè, cho nên không phép tắc chờ ở dưới lầu mà trực tiếp hai ba bước leo thẳng lên tầng hai, đi vào phòng Tống Húc Phi, đem tai nghe của Tống Lục Phi đang tập trung toàn bộ vào bên trong trò chơi tháo xuống.
"Ui trời, mẹ, đừng phá." Tống Húc Phi quay đầu lại, mới phát hiện người vừa làm việc xấu là bạn cùng bàn Lục Tuyết Sinh, hai mắt sáng lên: "Tuyết Tử, sao mày lại tới đây? Vừa đúng lúc, mau mau mau! Thay tao ngược chết đám ôn con này!"
Lục Tuyết Sinh nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, nghiêm túc nói: "Giúp tao một việc đi, Phi ca."
Bình thường nhìn thấy học thần đại nhân "không biết xấu hổ" như thế, Tống Húc Phi khẳng định sẽ đối xử nghiêm túc, nhưng giờ phút này, tâm trí của y vẫn hướng về trò chơi, khẩn trương giục một cách thiếu kiên nhẫn: "Mày thay tao đánh thắng ván này, tao bận đến mấy cũng giúp mày!"
Lục Tuyết Sinh: "Nói nhớ giữ lời nhé?"
"Ai đổi ý là chó!" Tống Húc Phi gấp muốn chết: "Nhóm ôn con này đã ngược tao nửa tiếng, cố ý không ném nổ pháo đài của chúng tao, cứ như vậy giết tao và đồng đội nhiều lân, cơn tức này tao nuốt không trôi! Cùng bàn hai năm, mày nhẫn tâm nhìn tao bị người ta bắt nạt như vậy àaaa?"
Lục Tuyết Sinh chuyển ánh mắt, nhìn thông tin phe địch ở góc trên bên phải màn hình, tầm mắt quay lại nhìn về phía Tống Húc Phi: "Mày đang đánh nhau với người của đội rank kim cương? Có gì mà nổi khùng? Mày đây không phải đến cầu ngược sao?"
Tống Húc Phi oan ức vô cùng: "Không phải tao muốn đánh nhau với bọn họ, tao vừa lên mạng liền được đội trưởng mời tham gia đội, năm người đối diện hình như là học sinh từ trường trung học trực thuộc Đại học Cơ giáp, tên nhóc chơi cơ giáp bạc kia cùng đội trưởng bọn tao có thù hận, tao cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra đây, bị ngược nửa tiếng còn bọn họ thì sống sờ sờ."
Lục Tuyết Sinh quay đầu nhìn chằm chằm màn hình một lát, nói: "Thao tác tốt thật, thật sự là người học trường kia."
Cơ giáp thực tế là một trò chơi trực tiếp mô phỏng các trận chiến cơ giáp, trò chơi sử dụng các lệnh bàn phím thay vì hệ thống truyền dẫn sinh học, thiết kế một trải nghiệm chiến đấu rất thực tế, là game online phổ biến nhất trong hai năm gần đây.
Cũng vì mức độ mô phỏng hệ điều hành cùng hoàn cảnh chiến đấu cao, học sinh chuyên ngành cơ giáp ở trò chơi này rất có ưu thế.
Dù sao những người này phải thi đấu trong phòng huấn luyện của trường mỗi ngày, các phương diện về chiến thuật, hành động, sức lực, tương đối áp đảo hơn những người chơi thường.
"Lại bị ngồi xổm[3] rồi." Tống Húc Phi đang nói chuyện thì lại bị đánh chết, tức giận đập mạnh con chuột, từ trên ghế máy tính nhảy dựng lên, nắm lấy cánh tay Lục Tuyết Sinh áp lên ghế: "Người anh em, khuôn mặt này đều dựa cả vào mày cứu vãn lại! Chỉ cần đánh thắng ván này, tao làm trâu làm ngựa cho mày đều được!"
[3] ở đây chỉ hành động khi chết của nhân vật.
"Thành giao." Lục Tuyết Sinh ngồi xuống, giơ tay mang tai nghe, bật mic, mắt khóa chặt màn hình, bắt đầu chỉ huy đồng đội trong trận chiến: "Gió Bão Hào, ngươi từ kho đạn hướng tây của bọn họ chạy tới hướng chín giờ, chôn hai thiết bị gây nhiễu M74B vào toạ độ tôi đã đánh dấu."
"Ai đang nói?" Trong tai nghe truyền tới một tiếng nói của một đồng đội thiếu kiên nhẫn.
Tống Húc Phi bên cạnh vội vàng kề sát vào tai nghe hô: "Đội trưởng, tôi đây là mời đại thần tới! Nhanh nghe khẩu lệnh của hắn mà hành động!"
"Đại thần? Đại thần đang ở phía đối diện, huynh đệ à." Nam nhân oán giận từ tai nghe truyền đến: "Càng giãy dụa càng mất mặt, hãy để họ giết, bọn họ sẽ đẩy pháo đài khi họ chán, tôi tắt máy đây."
Tống Húc Phi vội la lên: "Đừng mà hội trưởng! Đại thần tự mình mang chúng ta đến báo thù!"
Đồng đội hoàn toàn không có ý chí chiến đấu không khách khí trào phúng Lục Tuyết Sinh: "Chờ sau khi hồi sinh, chính ngươi đi ra khỏi pháo đài cảm thụ bị xã hội đánh đập một chút, sau đó không nên tùy tiện tự phong đại thần."
Lục Tuyết Sinh không trả lời, nhưng tại thời điểm đếm ngược về 0, cậu điều khiển cơ giáp màu trắng, ấn phím W trên bàn phím bằng tay trái, ấn thêm F1 để sạc năng lượng, thời điểm chuẩn xác ấn Z khởi động, bay va vào bức tường trên con đường phía đông của pháo đài, ngay sau đó ở giữa không trung tính tốt thời cơ, nhấn X lộn mèo bay khỏi cửa động.
Thao tác mây trôi nước chảy này được hoàn thành trong nháy mắt, mỗi một động tác cùng góc độ, tất cả dường như là một kết quả chính xác sau vô số lần khấu trừ.
Lục Tuyết Sinh dùng góc độ cực kì xảo quyệt để chọc thủng 3 cơ giáp phe địch đang chờ quất xác ở cửa pháo đài, thậm chí còn đá một cước vào vai trái cơ giáp màu xám bạc chưa kịp phản ứng, với lá chắn bảo vệ của mình cậu đã bật ra khỏi phạm vi tấn công của phe địch.
Tiếng nói chuyện và oán giận của một số đồng đội trong tai nghe đột nhiên biến mất.
Yên tĩnh đủ mười giây.
Một giọng nói trầm thấp thì thầm trong tai nghe: "Đm..."
Ngay sau đó, một nhóm đồng đội rống lên trong tai nghe: "ĐMM!!!"
Thao tác vô nhân đạo này là gì???.