Tống Húc Phi cảm thấy Tuyết Tử nói rất có lý, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại: "Vấn đề không nằm ở việc mày tham gia kiểm tra thể chất có phù hợp với quy định nhà trường hay không, mà là việc mày tham gia kiểm tra thể chất rất nguy hiểm!"
"Tao đi tham gia kiểm tra, chứ có phải đi đánh quyền anh bất hợp pháp đâu, sao lại rất nguy hiểm được?" Lục Tuyết Sinh phản bác: "Toàn bộ quá trình kiểm tra thể chất, tao đều đã xem qua.
Mỗi một học sinh tham gia kiểm tra đều phải đeo vòng cảm ứng trên cổ.
Một khi trong thời gian đánh giá xuất hiện dấu hiệu bất thường, việc kiểm tra liền bị động chấm dứt, hoặc nếu học sinh đó cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được, có thể trực tiếp mở vòng cảm ứng ra, chấm dứt đánh giá."
Tống Húc Phi ngẩn người, vẫn chưa yên tâm: "Thứ đồ chơi kia đáng tin sao? Đánh nhau với một đám không phải người, một khi trúng phải một quyền, có phát hiện ra bất thường thì cứu cũng không còn kịp rồi!"
"Không thể, kì kiểm tra có quy định các vị trí có thể tấn công, còn có cả quần áo bảo hộ cảm ứng chuyên nghiệp.
Hạng mục đánh giá yêu cầu là phải dựa vào số lần và cường độ tấn công vào điểm hiểm yếu trong lúc đối chiến mà tính điểm, không thể đánh chết người.
Những thứ mày nghe được đều là tin đồn, tất cả đều là những tin đồn thất thiệt về quy trình kiểm tra thể chất của Đại học Cơ giáp trên Internet."
Tống Húc Phi dao động, mờ mịt nhìn chằm chằm Lục Tuyết Sinh, một hồi lâu sau: "Vậy...!Vậy thì nếu mày thấy đánh không lại, phải chủ động bỏ quyền thi đấu kịp thời đó, không thể cứng rắn chống đỡ."
"Tao không ngốc." Lục Tuyết Sinh tỉnh táo trả lời: "Tham gia kiểm tra thể chất là cách nhanh nhất để tao nhập học, nhưng đó không phải là cách duy nhất.
Nếu như không thành công, tao còn nhiều cách khác có thể thử, cần gì phải đánh cược sức khỏe của bản thân chứ?"
Tống Húc Phi cúi đầu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tuyết Sinh: "Được, Tuyết Tử, tao nghe theo mày, nhưng mày phải giống tao đảm bảo an toàn của chính mình."
Lục Tuyết Sinh hé miệng cười rộ lên, bên trong đôi mắt đào hoa mê mẫn lòng người kia, đầy sự háo hức mong đợi.
- -
10h30 sáng ngày 3 tháng 8, Lục Tuyết Sinh đến phòng ăn được đặt riêng sớm.
Vào 11h kém 10, Lưu Quang Tễ mới đẩy cửa phòng riêng ra, nhìn thấy bóng lưng thiếu niên ngồi trước bàn tròn bằng sắt, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền đổi sang vẻ hổ thẹn, cười vang nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Không phải, là tôi đến sớm." Thiếu niên ngữ khí bình tĩnh mà đáp lại, sau đó không nhanh không chậm nghiêng đầu nhìn về phía anh ta.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Tuyết Sinh khiến anh kinh ngạc, ở khoảng cách gần như vậy, đường nét càng trở nên tinh xảo, làn da trắng như tuyết, chỉ là cái cảm giác xa cách tự nhiên, càng thêm sắc bén chết người.
Cũng chính cái phong cách lạnh lùng người sống chớ lại gần đó, khiến Lưu Quang Tễ ở bữa tiệc liên hoan thương nghiệp tháng trước, chỉ một ánh mắt liền say mê.
"Là tôi nên đến sớm." Lưu Quang Tễ bước nhanh đến đối diện bàn Lục Tuyết Sinh, lịch sự gật đầu nhẹ, nhẹ nhàng kéo lưng ghế ra ngồi xuống, nhanh chóng nhấn chuông kêu phục vụ đến, sau đó mang theo vài câu nói đùa có chút oán giận nói với Lục Tuyết Sinh: "Lần hẹn trước, tôi 10h đã đến phòng ăn, đợi mãi đến 4h chiều mới nghe nói cậu tạm thời không tới được, cho nên lần này, tôi chỉ đến sớm có 10 phút, lỗi của tôi, ý chí không được mài giũa."
Lục Tuyết Sinh mặt không hề cảm xúc đánh giá nam nhân trước mắt này.
Nghe nói là một Vương lão ngũ[1] kim cương 29 tuổi, nhưng thoạt nhìn rất trẻ trung, dáng dấp chừng hai mươi.
[1]Vương lão ngũ: là một nhân vật trong một bộ phim, là môt cử nhân.
Thường để chỉ những người đàn ông độc thân không có gia đình.
Hoặc là anh ta vì đi hẹn hò cùng với một học sinh vừa tốt nhiệp trung học, mà cố tình ăn mặc như học sinh, Lưu Quang Tễ mặc áo phông sọc ngang trắng xanh, quần jean sẫm màu, tóc tai rũ rượi, khí chất hào hoa phong nhã, tướng mạo xem như thanh tú.
Lục Tuyết Sinh không nhớ đã từng gặp người này, cũng không thực sự tìm kiếm thông tin của anh ta.
Cậu nghĩ rằng Lưu Quang Tễ sẽ trông như một doanh nhân thượng lưu trong bộ âu phục giày da, giờ nhìn có vẻ không phải.
"Lưu tiên sinh là đang trách cứ tôi lần trước thất hứa sao?" Lục Tuyết Sinh trực tiếp hỏi anh ta.
"Trách cứ?" Lưu Quang Tễ nhướng mày cười nói: "Dùng từ này thì nghiêm trọng quá, tôi chỉ tò mò không biết ngày đó cậu gặp điều gì bất ngờ thôi?"
"Hiện giờ tôi không muốn giải thích." Lục Tuyết Sinh nói.
"Đương nhiên, nguyên lai cậu không cần giải thích." Lưu Quang Tễ trong lòng thật ra rất kinh ngạc, thiếu niên này ấy vậy mà so với vẻ ngoài cậu còn lạnh lùng hơn.
May mắn thay vào lúc này người phục vụ bước vào phòng riêng, hóa giải môt trận lúng túng.
Gọi món ăn xong, hai người liền rơi vào trầm mặc.
"Không nói gì sao?" Lục Tuyết Sinh thản nhiên nói.
Lưu Quang Tễ cẩn thận quan sát từng tí mãnh thú nhỏ nóng nảy trước mắt này: "Cậu muốn biết cái gì? Về tôi, hay là?"
"Tôi cho rằng chủ đề nên do bên đưa ra lời mời chuẩn bị kĩ càng trước." Lục Tuyết Sinh hung hăng dọa người: "Nghe nói nhà anh đang nghiên cứu thuốc phát triển?"
Lưu Quang Tễ gật gật đầu: "Không sai, mà công việc của tôi rất nhàm chán, tôi sợ lấy việc này làm chủ đề tán gẫu, lần gặp mặt này sẽ kết thúc sớm mất."
Lục Tuyết Sinh nghiêng đầu nhìn kỹ anh: "Vậy anh muốn nói chuyện gì?"
"Sở thích có vẻ ổn nhỉ?" Lưu Quang Tễ khẽ mỉm cười: "Như cơ giáp chẳng hạn."
Lục Tuyết Sinh nhướng mày hỏi: "Anh là chuẩn bị đầy đủ bài vở để phục vụ cho sở thích người khác, hay là tôi tự cho là mình đúng.?
"Đương nhiên là tôi có chuẩn bị đầy đủ bài vở." Lưu Quang Tễ cười nói: "Tôi quả thật biết cậu yêu thích cơ giáp, tôi cũng thích.
Tôi chỉ là môt Alpha yêu thích bình thường, trên đời này có bao nhiêu Alpha không thích một ít chứ?"
Lục Tuyết Sinh giương cung bạt kiếm: "Anh tốt nhất là thật sự thích một tí, bằng không sau đó, e rằng tôi sẽ muốn bêu xấu."
Lưu Quang Tễ không hề khó chịu trước sự khiêu khích của cậu, vẫn cứ ôn hòa mỉm cười: "Ở trước mặt một chuyên gia đây, nếu nhất định phải dâng điểm xấu, tôi chỉ có thể hết sức dâng thiếu điểm."
Hai giờ sau.
Lưu Quang Tễ lấy xe đưa Lục Tuyết Sinh về nhà.
Xe dừng lại ở cửa biệt thự Lục gia, Lưu Quang Tễ vỗ vỗ vô-lăng, nghiêng đầu nhìn về mãnh thú nhỏ bên ghế phụ, nhẹ giọng hỏi: "Cậu xem hôm nay tôi thi tại chỗ không tệ chứ hả? Lần sau còn có cơ hội rủ cậu ra ngoài hỏi một ít vấn đề học thuật chứ?"
Lục Tuyết Sinh cởi đai an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Anh thú vị hơn những gì tôi nghĩ, không giống một thương nhân."
Lưu Quang Tễ cười rộ lên: "Thật không nghĩ tới trước khi chia tay còn có thể đợi được một câu khen ngợi từ cậu đấy, sau khi về nhà có thể rơi ít nước mắt hơn rồi."
"Có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè." Lục Tuyết Sinh nhìn anh: "Điều kiện tiên quyết là anh sẽ không lại lợi dụng chú hai ép buộc tôi đến hẹn."
Lưu Quang Cơ lập tức nhíu mày lộ ra vẻ lo lắng: "Lục tiên sinh ông ta...!ép buộc cậu?"
"Phải." Lục Tuyết Sinh nghiêm túc nói: "Anh không nhìn ra tôi rất tức giận sao? Xem ra tôi biểu hiện chưa đủ hung ác."
Lưu Quang Tễ vung vung tay, cười nói: "Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi, nhưng tính cách nổi nóng của cậu rất thú vị, tôi không ngại."
"Cũng không ngại việc tôi tiếp tục tức giận?"
Lưu Quang Tễ vội vã phủ nhận: "Đương nhiên không muốn là tốt nhất, có cách nào giúp ngài bớt giận lại không?"
Lục Tuyết Sinh nói ra bước cuối cùng trong kế hoạch: "Sau này anh có việc gì, có thể trực tiếp liên hệ tôi.
Nếu như chú hai lại gọi điện thoại cho anh, thì anh cứ tắt máy, nhắn tin báo ông ta, không nên dính vào chuyện của anh và tôi."
Lưu Quang Tễ lập tức đảm bảo nhất định làm được.
Không lâu sau khi Lục Tuyết Sinh trở về nhà, chú hai cũng quay về, hỏi cậu cùng Lưu công tử trò chuyện có vui vẻ hay không.
"Tốt lắm ạ, không trách trên mạng nhiều người gọi anh ấy là chồng như vậy, lớn lên đẹp trai lại còn phong độ." Lục Tuyết Sinh thản nhiên trả lời: "Con tưởng anh ấy là một doanh nhân chỉ thích nói chuyện kinh doanh, không ngờ rằng anh ấy thật ra rất yêu thích cơ giáp, hơn nữa còn hiểu biết rất nhiều."
Chú hai quả thực mừng đến phát khóc, vỗ tay một cái: "Để ta nói cho con biết! Lưu công tử quả thật là một người vừa có tài vừa có sắc, nhiều người vì muốn cùng anh ta quen biết mà giả tạo, có thể xếp hàng ra khỏi thủ đô, con đó, chính là quá phản nghịch, tưởng rằng chú hai muốn hại con sao?"
Lục Tuyết Sinh mím môi cười: "Ra là vậy, cảm tạ chú hai đã quan tâm con."
Nhị thúc cười lắc đầu: "Không cần con cảm ơn ta, con chỉ cần hiểu chuyện tự chăm sóc mình thật tốt, như vậy là đủ."
Lục Tuyết Sinh giả vờ như vô tình nói: "A, đúng rồi, Lưu tiên sinh nói anh ấy tuần sau sẽ đi họp ở Phủ Châu, công viên giải trí mới xây ở đó đã khai trương rồi, anh ấy nói chơi rất vui, con có thể cùng anh ấy đi tham quan không?"
"Được nha." Chú hai cao hứng: "Nghỉ hè con không cần ngồi ngộp ở nhà học tập, đã nhận được thư thông báo trúng tuyển của Yến đại rồi, con cũng nên thả lỏng một chút, đi ra ngoài nhìn đây nhìn đó một chút.
Có Lưu công tử chăm sóc con, chú hai cũng an tâm."
Lục Tuyết Sinh cười gật gật đầu: "Vâng."
Đạt được mục đích, có thêm Lưu Quang Tễ che chắn, tuần sau cậu có thể thuê một phòng ở gần Đại học Cơ giáp trong nửa tháng, tham gia liên tục năm ngày kiểm tra thể chất và bài kiểm tra viết sau đó, như vậy sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ từ chú hai.
8h sáng ngày 11 tháng 8.
Lục Tuyết Sinh và Tống Húc Phi đứng bên ngoài cổng trường Đại học Cơ giáp Kinh đô, những học sinh xung quanh đi ngang qua hai người không ngừng quăng tới ánh mắt nghi hoặc.
Tống Húc Phi run lẩy bẩy: "Bọn họ có phải đã nhìn ra hai ta là O rồi hay không..."
"Đừng có đoán mò." Lục Tuyết Sinh bình tĩnh trả lời: "Mày đã dán ngăn mùi rồi, tao còn chưa phân hóa, mắt bọn họ cũng đâu phải X quang, làm sao có thể nhìn thấy cái gì."
Tống Húc Phi hơi hơi thả lỏng một chút: "Tuyết Tử, mày thật sự muốn cùng mấy người này so thể chất sao? Mày nhìn những người này một chút đi, chiều cao trung bình cũng phải là 1m85 trở lên đó?"
Lục Tuyết Sinh bình tĩnh như trước: "Tao 1m81, cũng không kém hơn bao nhiêu, huống hồ thể chất chưa chắc đã tỉ lệ thuận với chiều cao."
"Nhưng mà..."
"Còn khoảng nửa tiếng nữa, nên tao vào trước." Lục Tuyết Sinh quay đầu lại nhìn về phía Tống Húc Phi: "Mày đi về đi, đừng đợi tao, tao sau khi thi xong sẽ liên lạc với mày."
"Tao sẽ không!" Tống Húc Phi hất cằm lên: "Tao chờ mày ở quán cà phê đối diện, làm gì vội vã bỏ tao qua một bên vậy? Định qua cầu rút ván hả?"
Thật ra y biết Tuyết Tử không thích người có tính phiền phức, nhưng ba mẹ Tuyết Tử hôm nay không ai đến, nên nói gì đi nữa thì y vẫn sẽ ở bên ngoài trường trông coi.
Thật không biết ba Lục mẹ Lục đến tột cùng đang bận cái gì, chuyện lớn như này, lại có thể không xuất hiện để đi cùng với Tuyết Tử, y thân là bạn cùng bàn đây trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
"Vậy tao đi vào đây." Lục Tuyết Sinh hướng y gật đầu một cái, quay người bước vào cổng trường.
Ngày đầu tiên kiểm tra thể chất.
Bước đầu tiên là lấy máu để đo chỉ số phù hợp toàn diện, đây là một loại đo lường khả năng chiến đấu toàn diện tự nhiên, do trị số gen quyết định, để sau khi huấn luyện cường độ cao sẽ không quá ảnh hưởng đến khảo nghiệm.
Học sinh có trị số thấp hơn 60, bởi vì không thích hợp với cường độ chuyên nghiệp, sẽ mất đi tư cách kiểm tra.
Lục Tuyết Sinh ban đầu lo lắng chính là vụ đo đạc này, cậu không phải là lo cho chỉ số phù hợp toàn diện không đạt tiêu chuẩn, mà là việc đo này sẽ tiện thể hiện thị ra: Cậu là một nam Omega.
Omega tới kiểm tra thể chất có "chế độ ưu đãi bảo vệ đặc biệt", loại ưu đãi này đối với cậu ngược lại là một trở ngại, vậy nên cậu phải sử dụng thuốc ức chế để can thiệp vào kết quả kiểm tra bổ sung.
Theo số phiếu nhập học, số của Lục Tuyết Sinh rất cao, nên là nhóm đầu tiên được đưa lên lầu 3 của bệnh viện trường, phòng xét nghiệm số 1.
Cậu xếp hàng lấy máu, bỏ qua đám học sinh ồn ào, ngồi ở ghế sau để chờ phiếu kiểm tra.
Chưa đầy 20 phút sau, nghe thấy loa phát thanh thông báo thí sinh số 0036 đến nhận phiếu kiểm tra, Lục Tuyết Sinh đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa sổ.
Trong cửa sổ, ba nam nữ mặc áo blouse trắng đều ngẩng đầu thăm dò, nhìn chằm chằm Lục Tuyết Sinh ngoài cửa sổ.
Lục Tuyết Sinh cho rằng kết quả kiểm tra có gì đó không ổn, nhưng cậu không biểu hiện ra bất kỳ hoang mang nào, chỉ bình tĩnh nhìn ba người mang áo blouse kia.
"Cậu là một bạn học Beta?" Một nam bác sĩ dáng vẻ kinh ngạc nhìn cậu.
Thông báo đột ngột này, khiến tất cả các Alpha trong phòng kiểm nghiệm đều nhìn về phía Lục Tuyết Sinh đang đứng ở cửa sổ.
Lục Tuyết Sinh vẫn không chút biểu cảm, chỉ nhún vai một cái.
"Tôi đã nói là không thể làm sai được." Nữ bác sĩ ngồi trên ghế máy tính nói nhỏ với nữ bác sĩ bên cạnh: "Thật sự là beta, cô nhìn xem thân thể của cậu ấy rất gầy."
Nhóm Alpha phía sau Lục Tuyết Sinh lập tức bùng nổ..