Manh Phi Đãi Gả

Edit: Boringrain

Một canh giờ sau, tiếng ngựa phi từ xa truyền tới, Trữ Hy đi thăm dò địa hình rốt cuộc đã trở về! Thủy Băng Tuyền tiến ra đón: “Trữ quận vương, thế nào rồi?”

Trữ Hy nhảy xuống ngựa, nhìn Thủy Băng Tuyền lắc đầu nói: “Dọc theo sơn đạo qua tới bên kia núi, không hề phát hiện có điều gì khác thường! Đường núi tuy rằng dốc đứng, nhưng cũng không khó qua!”

Thủy Băng Tuyền sắc mặt ngưng trọng, thực sự không có vấn đề gì sao? Mắt phượng trầm tư, lòng thầm nghĩ, nếu núi này bình thường hay có thổ phỉ lui tới, không có lý do gì ngay đến một chút dấu tích cũng không có.

“Bên kia núi thế nào?”

Trữ Hy tuy rằng không hiểu vì sao Thủy Băng Tuyền lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: “Tương đối bằng phẳng!”

Vậy sao? Nàng đi lên trước vài bước, chăm chú nhìn ngọn núi trước mặt, một lát sau mới nhìn sang Trữ Hy đang đứng bên cạnh, chậm rãi nở nụ cười: “Trữ quận vương, có thể nghe ta một lời không?”

Trữ Hy nhìn nụ cười đầy tự tin của nàng, trong mắt cũng hiện lên ý cười, gật đầu!

“Sau khi ngươi đi trước thăm dò, ta đã lệnh Dương phó tướng cho binh sĩ nghỉ ngơi tại chỗ, bây giờ ngươi lệnh cho ba trăm binh sĩ đi tiên phong trước!” Thủy Băng Tuyền không nói thì Trữ Hy cũng không phát hiện ra, sau khi hắn quay về thì mới thấy binh sĩ lục đục đứng dậy! Hóa ra là do nàng phân phó. Nhưng nàng làm vậy là…?

“Ý của Vương phi là?”

Đôi mắt Thủy Băng Tuyền chợt nheo lại, Vương phi, nàng cười tự giễu, ngay từ đầu khi nghe danh xưng này, nàng cũng không hề khó chịu, nhưng bây giờ hai tiếng này lại làm nàng thấy vô cùng chói tai! Trong lòng dường như dâng lên một nỗi đau mơ hồ!

“Các ngươi mang theo bao nhiêu cung tên?” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng hỏi, mắt nhìn về nơi xa, thần sắc lộ ra tâm tình không rõ.

“Mỗi người năm mươi mũi tên!”

Vậy là được 5 vạn tên, khóe môi nàng nhếch lên mang theo tia lãnh liệt! Đôi con ngươi phát ra vẻ ngoan độc!

“Ta dẫn bọn hạ nhân mang theo ngân lượng đi trước, theo sau là ba trăm quân tiên phong, phân phó bọn họ mỗi người hướng lên núi bắn liên tiếp năm mũi tên, cách qua một khắc lại bắn tiếp năm mũi tên nữa, lúc này, Bắc Vương gia cùng một trăm thân binh sẽ đi qua, nhớ kỹ, nhất định phải dựa sát vào vách núi mà đi! Sau khi vương gia đi qua, ba trăm binh sĩ phải lập tức theo Vương gia qua sơn đạo, tiếp đó là hai trăm binh sĩ đi vào, bắn tên giống ba trăm binh sĩ đi trước, cuối cùng mới là ngươi dẫn theo năm trăm quân, áp tải số xe ngựa nặng nề đi qua.”

Rừng cây rậm rạp như vậy, khả năng bị thổ phỉ dùng đá lớn tập kích là rất nhỏ, nếu vậy chỉ còn có thể là bắn tên, thế nhưng thời gian cấp bách, cho dù thật sự có chuẩn bị mà đến thì số cung tên cũng không nhiều, thế nên bọn chúng nhất sẽ tập trung lại, mà nàng đánh cuộc bọn chúng sẽ tập trung ở giữa!

“Chuyện này…” Trữ Hy phải thừa nhận đây là biện pháp tốt nhất! Không ai nghĩ đến việc ngân lượng do bọn hạ nhân áp giải đi đầu tiên, tự nhiên sẽ lơi là, tin chắc không ai có can đảm hạ thủ, làm không tốt sẽ có khả năng bị một ngàn quân lính phía sau tiêu diệt.

Thủy Băng Tuyền nhìn qua Trữ Hy: “Trừ phi ngươi có biện pháp tốt hơn? Nếu không có thể thử cách này…. Cứ như vậy đi! Ở chỗ này càng lâu, người trên núi sẽ nghi ngờ, một canh giờ qua vừa vặn có thể khảo nghiệm khả năng kiên trì của chúng!”

“Nàng vì sao nhất định cho rằng trên núi có cường đạo mai phục sẵn chờ chúng ta?” Trữ Hy cũng học nàng nhướng mày hỏi.

“Không có thì tốt, nếu có, phương pháp này có thể làm hỗn loạn tầm nhìn của bọn chúng!” Thủy Băng tuyền thản nhiên nói. Tâm đề phòng không thể không có! Chiêu này của nàng tiến lui vẹn toàn, nếu như thật sự có thổ phỉ, như vậy trong đầu chúng chắc chắn cho rằng đoàn người đi trước là cố ý dẫn dụ chúng mắc câu, còn một nghìn binh lính phía sau đang chờ tiêu diệt, tâm lý cũng sẽ có phần hoang mang, bởi vì dù chúng to gan tới đâu thì cũng phải kiên dè con số một nghìn binh lính. Nhưng chúng sẽ không thể ngờ được người đi trước chỉ là nha hoàn cùng hạ nhân! Vậy nên…Thủy Băng Tuyền tự tin mỉm cười, nếu như không có gì ngoài ý muốn, vượt qua sơn đạo này cũng không thành vấn đề! Nói không chừng còn có thể tiêu diệt thổ phỉ!

Trữ Hy chau mày suy ngẫm, một lúc sau mặt mới giãn ra nói: Được, cứ như lời nàng nói có lẽ là cách tốt nhất!”

“Dương phó tướng!”

“Có…”

Thủy Băng Tuyền chần chờ trong chốc lát mới đi đến trước mặt Trữ Thiên Hợp, ngước mắt lên, lễ nghĩa đánh tiếng: “Vương gia, Thủy Băng Tuyền đi trước! Còn phiền Vương gia phải mệt nhọc đi bộ một lát, đoàn xe ngựa sẽ do Trữ quận vương phụ trách.”

“Vương gì, kế hoạch là như vầy…” Trữ Hy giảng qua kế hoạch cho Trữ Thiên Hợp nghe.

Hắn trầm mặc một lát rồi mới gật đầu: “Bản vương không có ý kiến, cứ như kế hoạch của Quận vương mà làm!”

Thủy Băng Tuyền dẫn theo người đi vào đường núi, nếu phía trước đúng là con đường bằng phẳng, như vậy cũng chỉ có một đoạn đường ngắn này là có khả năng nguy hiểm cực cao. Nàng đã xem qua, đây là đoạn đường nguy hiểm duy nhất trên đường đi tới Bắc cảnh! Qua ngọn núi này, đường lớn thênh thang, phía trước là đất phong Tây cảnh! Thành thật mà nói, nàng còn ước gì gặp phải thổ phỉ trên đất Tây cảnh nữa kìa? Như vậy Tây vương hắn dù không muốn cũng phải nôn bạc ra mà trả lại họ.

Kỳ thực, thông thường thổ phỉ sẽ không động thủ với ngân lượng của triều đình, thứ nhất là khó có thể tiêu táng, thứ hai là quan binh nhất định sẽ không bỏ qua!

Cho nên nàng dám chắc ngọn núi này nhất định có thổ phỉ, chỉ là… Có thể gặp chúng hay không cũng không thể nói trước được!

……..


Mà lúc này trên đỉnh Tuyền Sơn, có kẻ đang núp trong rừng cây rậm rạp, giám sát đoàn người đang thong thả lên núi, hắn đánh mắt nhìn người bên cạnh: “Đại ca, đây…”

Kẻ được xưng là đại ca có vóc dáng cao to, vẻ mặt hung ác, nhíu mày nhìn dưới chân núi là bọn nô tỳ hạ nhân, còn có xe ngựa chở nặng, bên trên chứa nhiều rương!

Hắn trừng mắt thành một đường thẳng tắp, cân nhắc nửa ngày mới nói: “Thả!”

“Đại ca, lỡ như…” Lỡ như bạc ở trong đó thì sao? Người thấp gầy không cam lòng lẩm nhẩm nói.

“Ngươi muốn chết hay là muốn bạc? Đầu óc ngươi choáng váng rồi sao? Phía sau còn có một ngàn binh sĩ, nếu tấn công lên, thì ngay đến sào huyệt của chúng ta cũng sẽ bị nguy hiểm.” Lần này, hắn đến đây quan sát là chính, bây giờ nắm chắc mới dám động thủ, bằng không bạc còn chưa thấy thì mạng cũng chẳng còn. Bọn họ ở trên Tuyền Sơn này xưng vương, tất nhiên cũng không phải là lũ ngu ngốc không muốn sống! Hơn nữa, chiếm cứ Tuyền Sơn, tuy rằng không thể đại phú đại quý nhưng cũng không phải lo việc áo cơm, ngày qua nhàn hạ, mạng sống cũng không bị nhiều đe dọa.

“Dạ!” Tên thấp gầy lấy ra một vật gì đó đặt lên miệng, tiếng chim đột nhiên vang động khắp khu rừng.

Nghe thấy tiếng chim này, bọn người đằng sau đều lui vào rừng cây! Nhìn đoàn người đi qua…

“Tiểu thư… Để nô tỳ đỡ người, nội thương của người chưa lành hẳn, đường núi này lại khó đi!” Hương Hàn tiến lên đỡ lấy Thủy Băng Tuyền.

“Không cần, Hương Hàn, ngươi truyền lệnh xuống, bảo mọi người duy trì ổn định, không được nôn nóng, cứ thong thả mà đi.” Thủy Băng Tuyền cẩn thận phân phó.

“Dạ!” Nhìn thoáng qua tiểu thư, Hương Hàn tiến lên trước chỉ huy toàn bộ hạ nhân đang lo lắng sợ hãi, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng cũng không dám liếc nhìn lung tung.

Nửa canh giờ sau, Thủy Băng Tuyền đã nhìn thấy con đường bằng phẳng phía trước, vội vã hô to: “Bây giờ bước nhanh chân lên, chú ý không được hoảng loạn!”

Phía sau truyền đến tiếng bắn tên, ba trăm binh sĩ rất nhanh sẽ theo đến, trong lúc bọn họ chạy lại đây, nàng phải dẫn những người này nhanh chóng thoát khỏi đường núi! Cũng may là đi xuống dốc nên không tốn nhiều sức! Nếu không chắc nàng sẽ mệt chết! Đã lâu không vận động! Xương khớp đều bị gỉ sét cả rồi!

………..

Thủy Băng Tuyền lấy tay lau mồ hôi trên trán, đi bộ dưới trời hạ oi bức thật đúng là nóng không tưởng nổi…..

“Tiểu thư, người lau mồ hôi đi ạ!” Hương Hàn vậy mà không có chút gì suy suyển, mặt cũng không biến sắc, nàng có võ công, đi bộ đường núi cũng không thành vấn đề.

“Vương phi, đã tới giao lộ rồi, có chờ ở đây không ạ?” Cảnh Trúc tiến lên xin chỉ thị. Trong lòng nàng vẫn còn kinh ngạc không thôi, Vương phi này dám một mình dẫn theo bọn họ, toàn là thị nữ hạ nhân áp giải ngân lượng đi qua núi… Quả thực khiến nàng có chút bội phục! Vừa rồi trên đoạn đường kia, nàng sợ tới mức tim muốn nhảy cả ra ngoài!

Thủy Băng Tuyền thoáng nhìn phía trước: “Ừ, đi qua giao lộ khoảng một trăm trượng* thì dừng lại!” Số ngân lượng này đã được vận chuyển an toàn qua núi, mong là binh lính phía sau cũng có chút thu hoạch!

Tùy ý ngồi xuống đất, Thủy Băng Tuyền lấy khăn tay quạt phất phất…Hôm nay mặt trời cũng không gắt lắm, còn có nhiều mây, nhưng nhiệt độ vẫn hơi cao… Nhìn lại áo khoác ngoài đều dính ướt vào người, tính ra thì nàng mặc có hơi ít, ngoài bộ váy áo bên trong thì nàng chỉ khoác thêm một lớp áo mỏng bên ngoài, không như Hương Hàn mặc ít nhất là vài lớp vải trên người…Nơi này nếu như có máy điều hòa thì thật là tốt!

Đợi khoảng mười phút, thấy ba trăm binh lính hộ tống Trữ Thien Hợp đi tới, Thủy Băng Tuyền sắc mặt bình tĩnh, bây giờ chỉ còn đợi Trữ Hy nữa thôi! Có điều hẳn là thu hoạch cũng không lớn…

Những kẻ đó để cho nàng qua đơn giản như vậy, cũng đủ thấy chúng không phải là loại muốn dùng mạng đổi lấy tiền…

“Chủ tử, người nghỉ ngơi một chút đi!” Cảnh Trúc nhìn chủ tử bình an, khuôn mặt vốn lo lắng liền hiện ra ý cười. Lại hồ nghi nhìn về phía Thủy Băng Tuyền, Vương phi không phải thường gọi thẳng tên của Vương gia sao? Vì sao lần này lại im lặng không lên tiếng?

Thủy Băng Tuyền đứng dậy, phủi phủi cây cỏ dính trên quần áo, quay đầu nhìn về phía trước, có thể thấy được đường lớn không xa! Đoạn đường này cuối cùng lại hữu kinh vô hiểm*!…

*hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì.

Hương Hàn nhìn tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh, lại nhìn qua Vương gia bình tĩnh không kém, hai người ra vẻ xa cách dù là người mù cũng có thể nhận ra.

Năm phút nữa trôi qua, Trữ Hy mang theo số binh lính còn lại chạy tới… Thấy Thủy Băng Tuyền thì khẽ gật đầu, nàng đoán không sai, trên núi quả thật có kẻ nhòm ngó, lần này thu hoạch cũng không nhỏ! Bắn nhiều tên như vậy, thổ phỉ trên núi bị thương rất nhiều!

“Mọi người nghe lệnh, trở lại vị trí cũ tiếp tục lên đường!”

Rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của Trữ Hy, Thủy Băng Tuyền lên một chiếc xe ngựa của hạ nhân, chứ không phải là chiếc xe lớn kia!

……

“Hương Hàn, nghe ta dặn!” Thủy Băng Tuyền từ lúc lên xe vẫn trầm mặc, đột nhiên lên tiếng.


“Dạ, tiểu thư!”

“Đợi đến quán trọ, ngươi vẽ sơ lược lại địa hình Tuyền Sơn! Nhớ ghi chú tên gọi.” Tây cảnh cùng mười lăm thành trì ngăn cách bởi ngọn núi Tuyền Sơn, như vậy vị trí Tuyền Sơn này là vô cùng trọng yếu! Nếu như khai phá ngọn núi này…Chính là tiền đồ rộng mở!

“Dạ!”

“Còn một việc nữa, trong lúc ở quán trọ, ta cần một ít than củi!” Ngồi trên xe ngựa, bút lông căn bản không thể dùng được. Việc ghi chép vô cùng phiền toái.

“Dạ, tiểu thư!”

“Tiểu thư, có muốn uống nước không?” Hương Hàn nhìn tiểu thư lãnh tình như trước, cũng không biết là tốt hay không! Vương gia rốt cuộc đã nói những gì với tiểu thư? Khiến tiểu thư cùng hắn vạch rõ ranh giới như vậy?

“Không cần, ta muốn nghỉ ngơi một chút.” Nàng cần phải để cho đầu óc mình thanh tỉnh! Hiện nay việc khó khăn nhất là cần phải biết rõ tình hình cùng địa thế của Bắc cảnh.

…………..

Giang phủ, kinh thành

“Thiếu gia, lão phu nhân hồi phủ! Thỉnh người đến phòng khách.” Một hạ nhân đang đứng ngoài thư phòng bẩm báo.

Giang Dĩ Bác nheo mắt lại, lúc này bà nội hồi phủ làm gì? Bà biết rõ hắn vẫn còn tức giận, sao lại hồi phủ?

“Thiếu gia, lão phu nhân bảo nhất định phải mời người đến phòng khách, nói là có chuyện cần tuyên bố!” Gã hạ nhân không nghe thấy động tĩnh nào trong phòng, chần chờ một lát rồi lặp lại lời của lão phu nhân một lần nữa.

Giang Dĩ Bác nhíu mi, hắn cũng muốn xem là chuyện gì khiến bà nội đột nhiên hồi phủ! Từ khi hắn lên làm chủ sự tới nay, bà nội vẫn ở tại biệt trang, rất ít khi về chủ viện.

“Vô Hình!”

“Dạ, chủ tử!” Vô Hình loáng cái liền xuất hiện, đi tới bên hắn.

“Lão phu nhân vì sao lại trở về?”

“Chuyện đó, thuộc hạ cũng không biết, có điều hôm nay Ngân Tâm cô nương đã tới biệt trang!” Vô Hình nhìn sắc mặt của chủ tử, dè dặt bẩm báo.

Giang Dĩ Bác khẽ nhếch đuôi mày, Ngân Tâm?

“Tới Đại sảnh!”

Bên trong đại sảnh của Giang gia, Giang lão phu nhân, quần áo đẹp đẽ, trang sức quý giá, toát lên vẻ cao quý, lúc này bà mặt mày hớn hở, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào bụng của nữ tử đứng bên cạnh. Vừa nghĩ đến chuyện mình sắp có chắt, thì bà lại vô cùng hưng phấn! Đây cũng là nguyên nhân bà trở lại chủ viện Giang gia. Lần này bà sẽ vì Ngân Tâm làm chủ, bất luận thế nào, cũng phải cho Ngân Tâm một thân phận thị thiếp! Không thể để cho nàng ta làm thị tỳ được?

“Ngân Tâm à, ngươi cần phải vạn phần cẩn thận, ngươi đang mang thai phải hết sức chú ý.”

Người được gọi là Ngân Tâm là một nữ tử thanh tú xinh đẹp, tư sắc hơn người, trên mặt có nụ cười xấu hổ, nhưng giữa trán lại mơ hồ hiện vẻ bất an, trong ánh mắt toát lên sự sợ hãi… Môi đỏ mọng kiều diễm, sắc mặt tươi cười, nhưng thân thể lại căng cứng, khẩn trương. Nàng mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt lại tôn lên làn da tựa như cánh hoa đào.

Giang Dĩ Bác bước vào, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào lão phu nhân, xem như không hề thấy người bên cạnh bà!

“Bà nội vì sao lại hồi phủ?” Hắn lạnh nhạt ngồi trên ghế cạnh vị trí chủ vị, sau đó ánh mắt thâm sâu mới nhìn qua Ngân Tâm.

Cơ thể Ngân Tâm tức khắc run lên, ‘phịch’ một tiếng, liền quỳ xuống mặt đất: “Thiếu gia, xin người tha cho Ngân Tâm! Ngân Tâm thực sự muốn sinh cho thiếu gia một đứa con!”

Mọi người đứng trong sảnh đường đều thở dốc vì kinh ngạc, ngay đến Vô Hình cũng khiếp sợ…

Giang lão phu nhân nhăn mặt, vội vã tự mình nâng Ngân Tâm dậy: “Ngân Tâm, ngươi đứng lên đi, đây là chuyện tốt, ngươi làm vậy là sao chứ?”


Ngân Tâm trong mắt rưng rưng, nhìn lão phu nhân lắc đầu, rồi lại hướng về Giang Dĩ Bác dập đầu xuống đất: “Thiếu gia, xin người tha cho Ngân Tâm!”

Nàng mua chuộc ma ma ở dược phòng, tội này nếu truy xuống, thì chính là tử tội! Nàng che giấu hai tháng, bây giờ không thể giấu được nữa, mới phải đi tìm lão phu nhân giúp đỡ!

Trong đôi mắt đen thâm sâu của Giang Dĩ Bác là vẻ cười như có như không, nhàn nhã tựa như không hề nghe thấy lời nàng ta nói, hắn nhẹ thổi chén trà trong tay…

“Trước tiên, con để cho Ngân Tâm đứng lên đã, nàng còn đang mang thai!” Giang Lão phu nhân hướng về người đang ngồi trên ghế nói. Trong lòng bà cũng vì lá gan của nha đầu kia mà cảm thấy bất ngờ, dám mua chuộc ma ma ở dược phòng, lá gan này cũng thật khiến bà tán thưởng! Dù Ngân Tâm phạm phải lỗi lầm, nhưng đứa trẻ này đã thực sự đến, nếu đã đến thì phải hạ sinh! Đứa chắt này bà đã mong mỏi tử lâu lắm rồi!

“Thiếu gia, cầu xin người vì đứa trẻ trong bụng mà tha thứ cho Ngân Tâm lần này! Ngân Tâm chỉ là…chỉ là thực sự muốn sinh con cho người!” Khuôn mặt khi khóc cũng xinh đẹp như hoa lê sau mưa, nhưng lại liên tiếp dập đầu xuống sàn, chỉ chốc lát, trên cái trán trắng nõn đã hiện lên vết sưng đỏ thẫm!

“Được rồi…Ngân Tâm, ta lệnh cho ngươi đứng lên!” Giang lão phu nhân cũng không phải yêu thương gì cho Ngân Tâm, bà là lo lắng lỡ như động đến đứa chắt chưa chào đời của bà.

Giang Dĩ Bác nhấp một ngụm trà, rồi nhàn nhạt nói: “Ngân Tâm, lá gan của người thật không nhỏ!”

“Thiếu gia, Ngân Tâm biết sai rồi! Cầu xin người tha cho Ngân Tâm!” Sắc mặt nàng ta trắng bệch, môi run rẩy, nhưng vẫnn cứ tiếp tục cầu xin! “Vô Hình, gọi những kẻ liên quan đến đại sảnh!” Tiện tay để chén trà xuống bàn, thân thể từ từ tựa vào lưng ghế, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.

“Dĩ Bác, tuy rằng đây là tội chết, nhưng dù thế nào cũng là chuyện tốt, con đó, nghiêm phạt một chút là được rồi, còn Ngân Tâm, con để cho nàng đứng lên đi!” Nghe thấy lệnh của Giang Dĩ Bác, mí mắt của Giang lão phu nhân liền giật một cái, bà vẫn chưa quên vài ngày trước, toàn bộ hạ nhân ở biệt trang đều bị lãnh một trăm đại bản! Những người còn sống tới nay vẫn chỉ có thể nằm trên giường không thể động đậy, càng miễn bàn tới…

Ba ma ma dược phòng, cùng hai nha hoàn bên cạnh Ngân Tâm nhanh chóng được dẫn tới!

Nhìn tình hình bên trong đại sảnh, bọn họ đều quỳ phịch xuống đất, thân thể run lên tựa như lá cây trong gió… Càng không nói chi đến ngẩng đầu nhìn chủ tử!

“Ngân Tâm, ngươi mua chuộc vị ma ma nào?” Giang Dĩ Bác hai tay đan vào nhau, nhàn nhạt hỏi.

Hắn vừa nói xong, ba ma ma càng run rẩy kịch liệt hơn! Nha hoàn bên người Ngân Tâm sắc mặt cũng trắng bệch…

“Ngân Tâm, thế nào? Không nói sao? Vậy ta đây làm sao biết được trong bụng người có phải là con của bản thiếu gia hay không?”

Hắn khẽ ra hiệu cho Vô Hình lui xuống.

Ngân Tâm kinh hãi thở hổn hển, rồi như hồi phục tinh thần lại nói: “đứa trẻ đúng là của thiếu gia, Ngân Tâm… cho ba vị ma ma ba trăm lượng bạc!”

Nghe thấy Ngân Tâm nói xong, trong số ba người liền có một người hôn mê ngất xỉu, hai người còn lại nói không ra lời…

Vô Hình lại đi vào, phía sau còn dẫn theo đại phu.

“Tham kiến thiếu gia!”

“Kiểm tra xem nàng ta có thực sự mang thai không.”

“Dạ!”

……..

“Hồi bẩm thiếu gia, Ngân Tâm cô nương đúng là đã mang thai gần hai tháng.” Đại phu dù sắc mặt trấn định, thế nhưng lồng ngực cũng nhảy bình bịch, Ngân Tâm cô nương này đúng là lớn mật.

“Vô Hình, những kẻ đó cứ theo như gia quy xử trí!”

“Dạ!” Vô Hình phất tay, từ bên ngoài liền có vài tên hạ nhân tiến đến đem mấy ma ma sớm đã té xíu trên mặt đất cùng hai nha hoàn đi ra ngoài.

Ngón tay thon dài nhẹ gõ lên mặt bàn, khóe môi Giang Dĩ Bác lại hiện vẻ tươi cười.

“Dĩ Bác, ta biết con cũng sẽ vui vẻ…” Lời Giang lão phu nhân còn chưa hết thì đã bị cắt ngang.

“Ngân Tâm, ngươi to gan khiến ta phải kinh ngạc, nhưng mà ngươi ngu xuẩn cũng khiến ta dùng ánh mắt khác nhìn người!”

“Thiếu gia…cầu xin người tha thứ cho Ngân Tâm!”

“Như vậy đi! Vì dũng khí của ngươi, ta cho ngươi một cơ hội, bỏ cái thai trong bụng, như vậy, ta có thể bỏ qua cho ngươi, còn thăng cho ngươi làm thiếp.”

“Dĩ Bác…” Giang lão phu nhân vẻ mặt khiếp sợ, bất an nhìn thoáng qua Ngân Tâm, nhãn thần cố ý ra ám hiệu, đáng tiếc Ngân Tâm lại không nhìn thấy. Mà có thấy cũng không hiểu được. Nàng lúc này chỉ lo cầu xin…

Ngân Tâm sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt khổ sở: “Thiếu gia, xin người khai ân!”

“Dĩ Bác…Ngươi không thể làm vậy!” Giang lão phu nhân tức giận nắm lấy tay hắn.

“Ta đếm tới ba, một…”


“Thiếu gia…không,…Ngân Tâm cầu xin người…”

“Hai…”

“Ba… Vô Hình, mang ra ngoài” Nghe thấy thanh âm của Giang Dĩ Bác, Ngân Tâm ngã xuống mặt đất, một lát sau mới dường như nghĩ tới cái gì, liền hô to: “Thiếu gia…Nô tỳ sẽ bỏ, nô tỳ sẽ bỏ cái thai này…” Giữ được mạng, lại có thể thăng làm thiếp, đây không phải là mục đích của nàng sao?

“Cái gì? Ngân Tâm…Ngươi…” Giang lão phu nhân kinh ngạc thở dốc. Nữ nhân này vì sinh mệnh mà sẵn sàng hy sinh con cảu chính mình?

Thân người bà mềm nhũn ngã ngồi trên ghế, nữ nhân như vậy quả thực không xứng sinh con cho Giang gia!

Đôi con ngươi sâu không thấy đáy của Giang Dĩ Bác chớp động, bên môi hiện lên nụ cười đừa cợt! Nữ nhân này căn bản không xứng được làm mẫu thân! Đứ trẻ chẳng qua chỉ là công cụ của nàng ta, mà đã là công cụ thì không nên tồn tại trên đời! Hắn không cần một công cụ!

Hắn đứng dậy, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Ngân Tâm, ngón tay nắm lấy cằm nàng ta, trong mắt hiện nụ cười lạnh lẽo, từ từ tới gần bên tai nàng, nỉ non như tình nhân: “Ngân Tâm, nếu như ngươi chọn đứa trẻ, ta mới có thể không lo lắng gì mà giữ lại ngươi, nhưng ngươi khiến ta thật thất vọng! Bởi vì ngươi không xứng làm mẫu thân, càng không xứng làm mẫu thân của con ta!”

Ngân Tâm mở to hai mắt, bộ dáng như quỷ nhìn Giang Dĩ Bác… trong miệng còn thì thào…. Không…Không…Không phải vậy…!

Giang Dĩ Bác đứng lên: “Vô Hình, phạt theo gia quy!”

“Dạ, chủ tử!” Vô Hình mặt không biểu cảm, hơi phất tay, liền có người đi vào mang Ngân Tâm đã mất đi thần trí ra ngoài!

“Đem toàn bộ thị tỳ trong phủ đưa đến biệt trang! Bà nội, những nữ nhân mà người lựa chọn không có tư cách sinh hạ hài tử của con!” Trên mặt rõ ràng là ý cười, nhưng trong mắt lại lóe qua vẻ vô tình ngoan lệ! Lòng chợt nhớ tới nữ tử vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn… Tuyền nhi, nàng hẳn đã tới Tây cảnh rồi! Đợi ta thêm một thời gian nữa!

Hoàng cung

“Thái tử, ngươi có chuyện muốn nói sao?” Hoàng đế được Lưu công công đỡ đi, nhìn sang Trữ Thiên Hợp bên cạnh, nhàn nhạt nói.

“Hồi bẩm phụ hoàng, phải!”

“Muốn phụ hoàng sắc lập Vân gia tiểu thư làm thái tử phi sao?” Lúc này, Hợp nhi hẳn đã đến Tây cảnh. Hoàn đế dừng lại nghĩ ngợi trong lòng.

Trữ Thiên Kỳ chần chừ một lúc mới nói: “Không, nhi thần muốn lập trắc phi!” Thái tử phi? Không hiểu sao, hắn đột nhiên không muốn lập ngôi vị này.

“Trắc phi?” Hoàng đế nhíu mày, hắn không phải cùng Vân gia tiểu thư tình đầu ý hợp sao?

“Dạ, nhi thần muốn lập Vân gia tiểu thư làm tả trắc phi, Phương gia tiểu thư làm hữu trắc phi!” Tuy rằng không phải là hoàng hậu, nhưng sau này cũng sẽ được liệt vào hàng tứ phi. Còn về phần hoàng hậu… Trong lòng hắn đột nhiên lại muốn để trống ngôi vị này!

Hoàng đế nghiêng người qua nhìn Trữ Thiên Kỳ trong chốc lát rồi lại quay đi: “Tùy ý ngươi!”

“Đa tạ phụ hoàng!” Hắn đã thỏa nguyện nhưng, sắc mặt hắn lại nhìn không ra chút vui mừng nào!

“Lưu công công, đỡ trẫm hồi cung, trẫm thấy hơi mệt.” Thân thể này đã đến cực hạn rồi, Nhu nhi, chờ trẫm, hãy chờ trẫm cùng nàng hợp lăng! (chôn cùng một lăng)

Ba ngày sau

Trong khắp kinh thành người ta bàn tán vô cùng sôi nổi, không ngoài chuyện gì khác hơn, chính là chuyện hoàng thượng hạ chỉ lập hai vị trắc phi cho thái tử, hơn nữa lại là cùng lập. Vốn tưởng Vân gia tiểu thư sẽ được phong làm thái tử phi, không ngờ lại chỉ là tả trắc phi. Lại lòi ra một Phương gia tiểu thư làm hữu trắc phi!

Còn người vốn được chọn làm thái tử phi bây giờ lại trở thành Bắc Vương phi… Thế sự thật vô lường…

Lúc này đây, một trong những nhân vật được bàn tán xôn xao ở kinh thành, Thủy Băng Tuyền lại đang ngồi trong xe ngựa, cố gắng ghi lại địa thế của Bắc cảnh cùng những ý kiến của mình!

Ngày hôm qua vừa vào Bắc cảnh, nàng đã chăm chú nhìn vùng đất lạnh lẽo khiến nàng như đi vào hầm băng…

Vùng này cây cỏ không nhiều, trên đường lại lầy lội làm cho đội ngũ phải chậm trễ hành trình, xung quanh là một mảnh hoang vu nhìn không thấy tận cùng! Đã đi được vài ngày, nàng vẫn chưa thấy có nhà dân, hiện tại nàng cũng không biết rốt cuộc xe ngựa đang chạy trên mặt đường hay là trên ruộng đất nữa!

Bắc cảnh này so với Đông, Tây, Nam cảnh rộng lớn hơn bao la! Thế nhưng nhân khẩu so với chỉ bằng một nửa bình quân ba vùng kia… Ở đây nói cái gì là đất phong chứ, đất hoang thì đúng hơn!

Thủy Băng Tuyền nhìn lại tờ giấy mà nàng bắt đầu ghi chép từ hôm qua, mỗi lần nhìn là mỗi lần sắc mặt nàng càng đen hơn!

“Tiểu thư!” Hương Hàn đại thể cũng biết tiểu thư nhà nàng muốn cái gì? Bắc cảnh này khiến nàng càng nhìn lại càng thấy tâm lạnh như băng!

Tiểu thư muốn ở đây gây dựng sự nghiệp, có thể nói khó khăn như lên trời! Cũng khó trách tiểu thư từ sau khi vào Bắc cảnh, vẫn luôn đen mặt, im lặng suy nghĩ! Ngay tới bọn nàng cũng muốn khóc!

“Shit!” Thủy Băng Tuyền rốt cuộc không khống chế được chửi ra một tiếng! Hóa ra hoàng đế ban hai trăm vạn lượng bạc cho Trữ Thiên Hợp là muốn hắn đem tới nơi này ăn sao? Ăn hết rồi thì sao? Chờ chết?

“A…tiểu thư, người vừa nói gì?” Hương Hàn nghe thanh âm từ miệng Thủy Băng Tuyền, trong mắt chợt nổi hoang mang!

Lúc này không chỉ có Thủy Băng Tuyền tâm kết thành băng, ngay đến Trữ Thiên Hợp cũng nhíu mi, buông rèm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận