Manh Phu Tướng Quân

Căn phòng một mảnh hôn ám dấy lên mùi tinh dịch nồng đậm. Trên chiếc giường rộng rãi, một đôi nam nữ đang ôm chầm lấy nhau, quần áo vương vãi khắp sàn.

Nam nhân chậm rãi mở mắt, đầu óc kêu inh ỏi, phải mất một lúc lâu mới bình tâm lại được. Tàn Ngọc nhớ rõ, đêm qua hắn cùng đám “hồ bằng cẩu hữu” đi tới Túy Hoa lầu chơi bời, cả bọn uống đến say mèm, trước khi ngất đi hắn còn được Diệu Cơ dìu vào phòng ngủ.

Kể đến nữ nhân này cũng không phải dạng tầm thường, vừa xuất hiện chưa bao lâu đã trở thành đầu bảng của kỹ viện, một thân tinh thông cầm kỳ thi họa, nếu không phải xuất thân thấp hèn, nàng đã sớm được kiệu lớn nhà quan thú về làm tì thiếp. Bản tính Tàn Ngọc vốn phong lưu, càng là nữ nhân cam chịu khuất phục dưới chân càng khiến hắn chán ghét, chỉ có mình Diệu Cơ là dám trực tiếp cự tuyệt, khiến hắn nảy sinh hứng thú với nàng.

Ngẫm lại biểu hiện tối qua của đối phương, Tàn Ngọc không khỏi cười lạnh, thầm phỉ báng nàng dùng thủ đoạn để trèo lên giường hắn, dù cho bọn họ phát sinh quan hệ, cũng đừng mong hắn chấp nhận một gái bán hoa như Diệu Cơ vào cửa.

Đương lúc Tàn Ngọc rời giường chuẩn bị mặc lại quần áo, cửa phòng bất ngờ bị lực bên ngoài hất tung, hắn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã thấy Tàn Viễn hùng hổ xông vào, phía sau còn có một đoàn vệ binh. Trước cái nhìn mơ hồ của hắn, phụ thân thẳng tay giáng xuống một cái tát như trời giáng, thân thể hắn không vững rồi lảo đảo ngã xuống.

“Phụ… phụ thân.” Tàn Ngọc không hiểu tại sao người nọ lại ra tay đánh mình? Trước đó hắn không ít lần ra vào kỹ viện, dù phát hiện phụ thân cũng chỉ mắng mỏ hai ba câu, hiện tại sao lại tức giận đến vậy, không lẽ có kẻ nào ở phía sau giở trò ly gián tình cảm cha con họ.

Nhìn bộ dạng không chỉnh tề của hài tử, Tàn Viễn chỉ muốn đem hắn băm thành từng mảnh, vứt ra đường cho chó ăn. Cả một đời tranh đấu của lão, há nào lại bị hủy bởi tên súc sinh này! Dẫu dục hỏa trong lòng đang bùng phát, Tàn Viễn cũng chỉ có thể áp chế chính mình, sai người lôi cổ hắn về nhà, kẻo người bên ngoài sẽ kéo đến xem náo nhiệt.


Y như rằng lão càng sợ điều gì, điều đó sẽ lập tức ứng nghiệm, bốn phía bất ngờ xôn xao hẳn lên, ngày càng có nhiều người vây quanh.

“Đây chẳng phải nhị công tử Tàn gia sao?”

“Còn lão nhân kia… có chút giống Thị Lang Tàn Viễn á.”

“Suỵt, nói nhỏ một chút, các ngươi không sợ mất đầu hay gì mà lớn tiếng thế!”

“…”

Đám đông nghị luận ngày càng sôi nổi, gương mặt già nua của Tàn Viễn xấu hổ đến đỏ bừng, chả biết giấu đi đâu. Trái với lão, Tàn Ngọc cảm thấy đây chẳng phải vấn đề to tát, chuyện nam nhân có tiền ăn chơi chốn lầu xanh đâu chỉ có mình hắn.

Nghĩ kỹ lại thì mọi chuyện hôm nay hơi kỳ lạ. Chẳng riêng sự xuất hiện bất thần của phụ thân, cộng thêm đám đông sôi nổi ở bên ngoài, hơn thế nữa là…

“Nhị công tử, chàng tỉnh rồi sao?” Âm thanh mềm mỏng của Diệu Cơ truyền tới, nàng mặc một thân hoa phục màu đỏ, vừa bắt mắt vừa diễm lệ ngay tại bậc cửa, thỏ thẻ hỏi hắn.

Gương mặt Tàn Ngọc lập tức tái xanh, Diệu Cơ đang đứng ở ngoài, vậy nữ nhân bên cạnh hắn là ai chứ? Thân thể hắn chợt run mạnh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể từng bước lùi về sau, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Không, không thể nào.”

Khi nãy phụ thân đùng đùng xông vào khiến Tàn Ngọc vẫn chưa kịp mặc quần áo, hắn hiện tại chẳng những lõa lồ trước bàn dân thiên hạ, còn phải chưng ra khuôn mặt hạ tiện nhất, bị dồn vào tình thế này, hắn đã không còn đường lui nữa rồi.

Mắt thấy mọi chuyện ngày càng vượt xa tầm khống chế, Tàn Viễn cắn răng định bụng trốn đi trước, ngạc nhiên làm sao nữ nhân qua đêm cùng Tàn Ngọc đã tỉnh dậy. Trước cái nhìn ngập tràn mong đợi của đám đông, sự thật được phơi bày, nhan sắc người thần bí dần lộ diện.

“Ta kháo!” Từ trên lầu nhìn xuống, hai tròng mắt Triệu Phong Quảng cũng sắp rơi ra: “Không ngờ Tàn Ngọc lại yêu thích loại này đó.”


Đúng vậy, mỹ nữ khuynh thành trong tiềm thức Tàn Ngọc đã biến thành lão bà bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng cả đầu, từ trên xuống dưới không một mảnh vải che thân, đem toàn bộ làn da nhăn nhúm phơi bày trước mắt hắn. Một nhát này đảm bảo có lực sát thương mạnh, Tàn Ngọc chết đứng giữa sàn phòng, giống như chịu không nổi đả kích mà ngất ngay tại chỗ.

Đứng ở một góc hóng kịch vui, Nguyễn Vũ Kỳ nhìn bộ dạng chịu nhục của hai cha con Tàn gia mà lòng khoan khoái, đây chỉ mới là khởi đầu thôi. Ban đầu hắn lập kế hoạch hợp tác với Tàn Thừa, mục tiêu đầu tiên chính là Tàn Ngọc.

Theo như Nguyễn Vũ Kỳ tự mình phân tích, Tàn Ngọc thuộc dạng người khốn nạn từ trong trứng, ăn không được liền phá cho hôi. Ví dụ gần nhất là chuyện giữa Bạch Thanh Sương với Tàn Tuyết, chỉ vì ganh ghét nàng chiếm được trái tim người kia trước mình, hắn liền giở thủ đoạn cưỡng đoạt nam tử nhà lành. Nếu vậy, chỉ cần dựng lên vở kịch Tàn Thừa si mê Diệu Cơ, chắc chắn Tàn Ngọc sẽ tự động tiếp cận, dùng mọi cách cướp lấy nàng để chọc giận ca ca hắn.

Ha ha ha, suy cho cùng Nguyễn Vũ Kỳ hắn đoán đúng rồi. Thật cảm ơn bản thân ở kiếp trước đã dành ra ít thời gian để cày phim cung đấu! Muốn chiến thắng loại người này, chỉ còn cách giở chút thủ đoạn mà thôi.

Phía bên này, Tàn Viễn sai người nhanh chóng khiêng Tàn Ngọc hồi phủ, trước khi rời đi lão đã nhìn thấy Tàn Thư trong đám đông, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới nghịch tử đó?

Hai người kia vừa đi khỏi, đám đông cũng tản đi, chỉ là thanh âm xì xào bàn tán vẫn chưa dứt, Nguyễn Vũ Kỳ thầm nghĩ, qua ngày mai e rằng tất cả mọi người đều biết được chuyện xấu của Tàn gia. Hắn đang định cùng Bạch Thanh Sương hồi phủ, nhưng vừa xoay người liền có cảm giác một cái bóng to đổ xuống, đánh ập vào người mình.

Hơi thở này rất đỗi quen thuộc, hắn kinh hô: “Minh Ngốc, sao chàng lại ở đây?”

Triệu Thiên Minh như con gấu Koala, tay chân co quắp bám dính lên người cục bột mềm, chu chu môi: “Thư Thư lại bỏ ta một mình.”

“Xin lỗi, ta xin lỗi.” Hắn thở dài, vuốt ve phu quân ngốc nhà mình, ánh mắt như dao sắc, bổ về phía tên mập nào đó.


Triệu Phong Quảng cố gắng trốn xuống mặt bàn, nhưng lại để lộ cái mông ra ngoài.

Giấu đầu lòi đuôi, Nguyễn Vũ Kỳ cười nhạt.

Thấy Minh Ngốc làm nũng, hắn cũng mặc y, nửa ôm nửa bế y rời khỏi Túy Hoa lầu.

Bạch Thanh Sương vội vã đuổi theo, sau đó Lữ Phiến Vân cũng rời đi, nhưng vạt áo lại bị người giữ chặt.

“Điện hạ, đừng bỏ ta lại a.” Triệu Phong Quảng khóc không thành tiếng, hắn hiện tại cũng không có gan quay về, ánh mắt Tàn Thư ban nãy chính là đang muốn xử trảm hắn.

Lữ Phiến Vân lạnh lùng quay đi, còn bồi cho hắn một câu: “Tự rước họa.”

“…” Tiêu Diêu Vương, lão tử thề không cùng đường với ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận