Manh Phu Tướng Quân

Nhận ra nam nhân trước mặt là ai, Tàn Du Nhi toàn thân cứng đờ, đôi mắt to tròn lộ ra hoang mang nồng đậm. Dù là trước kia hay hiện tại, nàng chưa từng nghĩ tới người cứu mình sẽ là tam ca ca Tàn Thư, trong ký ức sự tồn tại của huynh ấy vô cùng mờ nhạt, chỉ như một cái bóng vô hình vô dạng lướt ngang cuộc đời nàng: “Ca ca.”

Nguyễn Vũ Kỳ mỉm cười hỏi: “Muội đỡ hơn chút nào chưa? Có cảm thấy đau đầu hay khó chịu trong người, nếu thấy chỗ nào không khỏe phải lập tức nói cho ta biết.”

Nàng sững sờ nhìn hắn, người này có vẻ ngoài y hệt ca ca nàng, thế nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Ngày trước khi còn ở trong phủ Tàn Thư hầu như không nói bất kỳ lời nào, suốt ngày chỉ cắm mặt xuống đất, làm hết công việc của hạ nhân, ngay cả một cái nhếch môi cũng chưa từng xuất hiện trên gương mặt sầu thảm đó. Nếu là giả vờ… cũng không thể nào chịu đựng suốt mười tám năm như vậy?

Ngay lúc Tàn Du Nhi còn đang đăm chiêu, Tàn Thư đã đi đến bên cạnh, đưa tay chạm vào trán nàng: “Nhiệt độ bình thường, sắc mặt cũng hảo, xem ra không có vấn đề gì. Nước rửa mặt và thức ăn sáng ta đặt trên bàn, khi nào rời giường thì dùng đến, bên ngoài còn có một nhóm nha hoàn đầy tớ, nếu muội cần gì có thể phân phó cho bọn họ.”

“…” Ngỡ ngàng, bàng hoàng, sửng sốt,… Bao nhiêu tư vị cũng không đủ hình dung tâm trạng của nàng lúc này, nam nhân đối diện quá đỗi xa lạ, giống như một người vô danh bất ngờ xuất hiện tại nơi này, tiện tay cứu vớt một kẻ đáng thương như nàng mà thôi.

“Ta ra ngoài trước, không làm phiền muội nghỉ ngơi nữa.” Nguyễn Vũ Kỳ dứt lời liền xoay người rời đi, bước đến gần cửa lại nghe thấy giọng nói của Tàn Du Nhi.

“Huynh rốt cuộc là ai?” Nàng hỏi hắn.

Bước chân của hắn không vì vậy mà dừng lại, chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu hỏi lại: “Điều đó quan trọng lắm sao?”

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Tàn Du Nhi nở một nụ cười, khẽ lắc đầu: “Không… không quan trọng, cảm ơn ca ca.”

Với tình cảnh của nàng ở hiện tại, có một nơi để nương nhờ đã là tốt lắm rồi, Tàn Thư thật cũng được, giả cũng được, đối với nàng điều không quan trọng. Từ khoảnh khắc phụ thân đem nàng làm vật thế thân cho tỷ tỷ để củng cố quyền lực của ông ta, ngay cả sinh mẫu cũng không đứng ra bảo vệ nàng, tận lúc đó Tàn Du Nhi đã biết mình chỉ là một con chốt thí trên bàn cờ, định sẵn không có kết cục tốt đẹp. Sự xuất hiện của Tàn Thư chẳng khác nào đang cứu rỗi linh hồn nàng, chỉ mong đối phương sẽ không đẩy nàng vào một con đường chết khác.



Rời khỏi phòng Tàn Du Nhi, Nguyễn Vũ Kỳ không lập tức trở về tìm phu quân ngốc mà độc bước trên hành lang. Hắn cứ đi, đi mãi, chẳng biết bao lâu cũng chịu dừng lại, ngước mắt nhìn ra xa, bốn bức tường vững chãi bao quanh phủ tướng quân, nơi xa nhất có thể nhìn thấy chỉ là hoàng thành cao ngất ngưỡng kia.

Ở triều đại này, hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé, tựa như một hạt cát giữa lộ, mặc cho người qua lại giẫm đạp lên. Nguyễn Vũ Kỳ không trả lời câu hỏi của Tàn Du Nhi là vì hắn không biết phải giải thích thế nào? Dáng vẻ của muội ấy rất giống hắn năm đó, sau khi bỏ nhà ra đi hắn liền mặc kệ mọi thứ, buông xuôi cuộc đời. Thế nhưng ngay bây giờ, hắn không mong muốn nàng sẽ đi vào vết xe đổ của hắn ngày ấy, vận mệnh bản thân phải do chính mình nắm giữ.

“Tàn Thư, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Phiến Vân cất lên từ xa, từng bước đi về phía này.

Nguyễn Vũ Kỳ không quay lại, ngẩng người nhìn bầu trời xanh lam nhàn nhạt trên đỉnh đầu, chậm rãi nói: “Ta đang nghĩ… nam nữ chúng ta đều bình đẳng, tại sao chỉ mỗi nam nhân được đi học, tự do ra ngoài, còn nữ nhân chẳng khác gì một con chim hoàng yến bị nhốt trong lòng, cả đời đều phải tuân theo quy tắc đã được định sẵn.”

Cách vận hành tại nơi này chính là vậy, căn bản một kẻ nhỏ bé như hắn không thể luân chuyển được gì.

Ban đầu Lữ Phiến Vân có hơi kinh ngạc, sau đó cũng tiếp lời: “Thật ra ta cũng có suy nghĩ giống ngươi.”

“Thật sao?” Hắn hào hứng nhìn y, hiển nhiên một nam nhân cổ đại lại có chung ý nghĩ với mình là một chuyện rất thần kỳ: “Ta còn tưởng người khô khan như ngươi sẽ có suy nghĩ giống tất cả bọn họ.”

Người khô khan… đối phương cảm thấy y rất khô khan sao? Lữ Phiến Vân hơi phiền muộn.

Nguyễn Vũ Kỳ lại hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy thế nào về việc nam nhân có tam thê tứ thiếp?”

“Ừ, không tán thành cho lắm.” Y nói: “Ta cảm thấy ái tình nhân gian là một thứ vô cùng trân quý, cả đời chỉ nên cùng một người mà thôi.”

“Đúng vậy!” Hắn rất nể phục những người có suy nghĩ vượt thời gian như y, ở nơi này có được một người bạn tâm giao thế này cũng là một chuyện may mắn.

Lữ Phiến Vân thấy tâm trạng Tàn Thư đã tốt trở lại, trong lòng cũng vơi đi phần nào.

Cả hai trò chuyện với nhau rất lâu, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, giống như một cặp bài trùng càng nói càng hăng máu, đến khi Bạch Thanh Sương cùng Triệu Phong Quảng đi ngang đã trở thành một câu chuyện khác.

“Nam nhân có thể hưu thê, vậy tại sao nữ nhân không thể hưu phu cơ chứ!” Nguyễn Vũ Kỳ cười khà khà vỗ tay.

Lữ Phiến Vân cũng ở một bên nhiệt tình phụ họa: “Đúng, ngươi nói rất đúng.”

“…” Bạch Thanh Sương đứng ở xa nghe thấy hết, hơi há mồm mà nhìn bọn họ kẻ tung người hứng, dường như rất giống trời sinh một cặp: “Không lẽ… phu nhân muốn hưu Triệu tướng quân?”

Triệu Phong Quảng liếc mắt trừng hắn, trong lòng không ngừng gào thét. Ca ca ngốc của ta ơi! Có kẻ muốn đào góc tường nhà huynh kia kìa, huynh còn không mau hồi phục, thê tử cũng sẽ bị tên khốn đó lừa đi mất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui