Manh Sủng Mạnh Nhất Vạn Người Mê


Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Edit: Rindoll
_______________
Mạc Tiểu Miêu xù lông hận không thể có thuật tàng hình.

"Hệ thống, tui đổi thêm một giờ nữa!" Cậu tính toán chốc lát rồi nhịn đau nói.

Hệ thống công chính nghiêm minh: "Khoảng cách đổi hai lần quá ngắn, cần ba mươi giây để làm lạnh thời gian."
Mạc Vân Thịnh: "#¥%! @#" Đừng nói ba mươi giây, một giây thôi cậu cũng muốn điên rồi á!
Hệ thống: "Còn mười lăm giây."
"!!!!" Cuối cùng Mạc Vân Thịnh không có tinh lực để ý phó quan bị bắt mang đi, cậu ôm đầu vội xông vào phòng tắm.

Lần trước cậu biến thân, đau gần chết luôn.

Cậu chạy nhanh như bay, nhưng không so được với cánh tay như sắt của Lạc Hàn Diễn, Boss chỉ cần giơ tay thì đã bắt gọn được cổ tay mảnh khảnh của cậu, tay thiếu niên sắp chạm đến cửa phòng tắm thì bị ôm ngược trở về trong lòng ngực dày rộng ấm áp.

Mạc Vân Thịnh khóc không ra nước mắt, giơ tay Nhĩ Khang* về hướng phòng tắm.

(*) Tay nhĩ khang: Xẹt gu gồ sẽ thấy tay nhĩ khang nhé.

Nếu xem trong blog thì sẽ có hình minh họa rồi.

Giờ thì...!Làm sao bây giờ.

"Tước gia, em muốn đi WC nha, meo meo meo! Mau thả tui ra!" Trong lúc Mạc Vân Thịnh nôn nóng, chợt lỡ miệng dùng hai loại ngôn ngữ thông dụng.


Lạc Hàn Diễn nhìn Mạc Vân Thịnh chằm chằm, cuối cùng cũng buông tay.

Mạc Vân Thịnh giống như một cơn lốc xoáy chạy vọt vào phòng tắm, cậu khóa mạnh cánh cửa ngay một giây cuối cùng biến thân.

Cơn đau nhói nhẹ thấm từ trái tim đến toàn thân, cậu khụy gối ngồi ở trong góc, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra và cậu biến thành một con mèo tròn vo.

Lần đầu tiên biến thân đau đến tận xương tủy, giống như bị khoét miếng thịt.

Lần này có vẻ bớt đau hơn chút.

Mạc Vân Thịnh cuộn tròn ở trong góc bồn tắm, cậu im lặng đếm số, móng vuốt ôm cái đuôi khều tới khều lui.

"27, 28, 29..."
Ngay một giây cuối cùng, trên người cậu lại phát ra luồng ánh sáng trắng mờ nhạt lần nữa, cậu thành công tăng thêm một giờ để biến thành người.

Mạc Vân Thịnh thầm thở phào, nhìn vào gương, hơi ngạc nhiên vuốt ve khuôn mặt.

Cái cảm giác trơn trượt bóng loáng này...!
Cậu sờ mu bàn tay, vẻ mặt vi diệu.

Vì tình huống lần trước đặc biệt nên cậu không có thời gian chú ý bản thân khi ở hình dáng con người.

Bây giờ mới cẩn thận nhìn kỹ, liếm móng vuốt không được, còn cảm thấy toàn thân lạnh ngắc.

Thật không quen gì hết.

Cậu rối rắm vài giây, sửa vẻ mặt lại, sau đó bước ra phòng tắm.

Lạc Hàn Diễn vẫn luôn im lặng chờ đợi, thấy thiếu niên đi ra, đồng tử đen nhánh từ từ di chuyển, vẻ mặt cao thâm khó đoán.

Ánh mắt của Boss cực kỳ có cảm giác áp bức, Mạc Vân Thịnh nảy ra chút hoảng loạn không cách nào che giấu.

Dường như bị ô đồng* bình tĩnh nhìn thấu hết tất cả, cậu cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, theo bản năng ưỡn ngực để tỏ vẻ mạnh mẽ hơn chút.

(*) Ô Đồng: mắt quạ/ mắt quạ còn có nghĩa là đôi mắt nhìn thấy được những chuyện từ xa và còn nhiều nghĩa khác lắm...!
Một tia cực ý cười cực nhỏ chợt lóe rồi biến mất, Lạc Hàn Diễn đưa tay ra, nói: "Lại đây."
Mạc Vân Thịnh phát hiện thái độ và hơi thở của Boss dịu xuống.

Cậu hồi hộp đi qua: "Tước gia."
Thật đáng yêu, Lạc Hàn Diễn chợt nảy ra ý nghĩ đùa giỡn.

"Sợ cái gì?"
Mạc Vân Thịnh: "Em..." Chẳng lẽ cậu phải nói huỵch toẹt ra là muốn được xoa lông sao? Mấy ngày gần đây đã dưỡng thành thói quen đáng sợ rồi.

Lạc Hàn Diễn cảm thấy thật thú vị, nhìn thế này có vẻ linh động hơn hình dạng mèo con.

Anh sờ đầu thiếu niên, có thể nói, anh vuốt lông mèo vuốt đến độ yêu thích luôn rồi.


Sau khi Mạc Vân Thịnh dụi qua dụi lại, ba giây sau toàn thân chợt cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.

Cậu vậy mà quên mất một chuyện.

Hai người đứng đối diện nhìn nhau, bầu không khí vừa ngọt ngào vừa lúng túng.

Lạc Hàn Diễn như không có việc gì nắm tay Mạc Vân Thịnh, nói: "Kết thúc rồi."
Cho nên? Mạc Vân Thịnh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.

Lạc Hàn Diễn: "Trước tiên đi nghỉ ngơi đã."
Mạc Vân Thịnh rút tay về nói: "Tước gia, chẳng lẽ ngài không nghi ngờ em sao?"
"Nghi ngờ gì?" Lạc Hàn Diễn nhìn cậu, kéo người đang muốn tự do bay lượn trở lại lần nữa.

"Em..."
Mạc Vân Thịnh vò đầu bứt tai, ánh mắt mờ mịt đảo qua đảo lại.

Trong vòng một tiếng, làm cách hợp lý nào để xoát độ hảo cảm rồi toàn thân rút lui đây?
Ánh mắt Lạc Hàn Diễn tối sầm lại, kéo người bước nhanh đến phòng ngủ chính.

Đi vào phòng ngủ chính, Mạc Vân Thịnh ngược lại thả lỏng xuống, trong không gian tràn ngập hơi thở quen thuộc, mèo con mới cảm thấy an toàn.

"Tước gia, nơi này..." Vẻ mặt Mạc Vân Thịnh rất chi là cẩn thận, lúc này cậu rất muốn biến thành nguyên hình, bắt quả bóng lông nhảy lên giường rồi lăn lộn mấy cái.

Lạc Hàn Diễn: "Từ nay về sau em sẽ ở cùng anh."
Mạc Vân Thịnh kinh ngạc đến ngây người.

Cậu còn chưa tìm được lý do để kim thiền thoát xác* mà, sao quyết định bất ngờ vậy!
(*) Kim thiền thoát xác: Lặng lẽ bỏ trốn.

Cậu nhìn về hướng cánh cửa rồi bối rối, nếu sự thật bị phơi bày thì sẽ bị tổn thất rất lớn, vẫn là chạy trốn để khỏi khiến phản ứng dây chuyền đổi lớn.

Nhưng mà, cậu chưa kịp sắp xếp rõ ràng, Lạc Hàn Diễn đã chặt đứt đường lui của cậu.


Thân ảnh cao lớn có tính xâm lược mười phần, đôi mắt màu đen vốn lạnh đến thấu xương giờ càng sâu không thấy đáy, Boss chỉ tiến lên trước một bước, dồn ép Mạc Tiểu Miêu suýt nữa xù lông.

Không giống như cảm giác khi làm cục bông, lúc này Boss rất nguy hiểm.

Lông tơ Mạc Vân Thịnh dựng đứng, chỉ có thể từ từ lui lại phía sau, tránh uy áp hùng mạnh của giống đực.

Bộ anh là sư tử hả! Làm gì mà ép sát thế chứ!
Lạc Hàn Diễn tiến gần đến từng bước, cho đến khi thiếu niên không thể lui được nữa phải dựa sát trên cánh cửa.

"Em, không muốn hửm?" Giọng nói của Boss trầm thấp và từ tính, miệng lại cố tình kề sát ngay vành tai thiếu niên, ý vị vừa thành thục vừa gợi cảm.

Mạc Vân Thịnh: "Tước gia là đại anh hùng, em không xứng..."
Lạc Hàn Diễn nâng cằm thiếu niên, ép cậu ngẩng đầu lên, hơi thở anh thấp xuống, nói: "Chúng ta có hôn ước." Cánh tay anh chống lên cửa rồi nói tiếp, "Tôi là người đàn ông của em." Lúc đang nói, Lạc Hàn Diễn chỉ cách Mạc Vân Thịnh vài centimet, hơi thở hòa quyện vào nhau, bầu không khí cực kỳ mập mờ.

Toàn thân Mạc Vân Thịnh cứng ngắc.

"Hệ thống, có phải cánh tay tôi bị đông cứng rồi không? Anh ta muốn đùa giỡn lưu manh với tôi hả?"
Hệ thống bình tĩnh đáp: "Theo dữ liệu cho thấy, Boss muốn "Làm" cậu á."
"!!!!" Mạc Vân Thịnh: Đậu xanh rau má nhà anh, này là tiết tấu muốn mạnh mẽ cường bạo "Ưm ưm" cậu đây mà.

Hệ thống: "Cậu là vợ anh ta, chồng chạm vào vợ là chuyện rất bình thường.

Đúng rồi, cậu có cần dùng vật phẩm tình thú tiểu bao* không?"
(*) Tiểu bao = bao cao su nhỏ đó~ > w w.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận