Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Edit: Rindoll
Kim châm đâm tới, dù Lạc Hàn Diễn kiên cường chống cự cũng không có ý định để đối phương sống tốt, anh chém ra một nhát.
Vạn tia sét giận dữ lao thẳng đến hướng góc tường, chỉ nháy mắt, bên kia vang lên tiếng kêu rên đau đớn, sau đó một bóng người lay động hiện ra, quỳ rạp trên mặt đất, nền đất toàn là máu.
Tìm được người công kích, Lạc Hàn Diễn lại không quan tâm chút nào, đôi mắt anh đỏ ngầu, ngũ quan bình thường không nói không cười giờ đây tràn đầy kinh hoảng.
Đôi tay anh rung rẩy ôm cục bông, muốn chặn lại máu ở ngực tuôn ra, tay anh dính đầy máu.
Tước gia trầm ổn nhất giờ phút này hai mắt đỏ đậm, miệng thì thầm: "Không sao cả, không sao cả, không sao, không sao..."
Âm thanh khàn khàn kèm theo tiếng run rẩy.
Lúc này Tước gia không thể giữ hình tượng bản thân được nữa, anh liều mạng chạy về Tước phủ.
Bác sĩ Đỗ vừa khéo đang tới Tước phủ, đang đi thì bị một trận gió thổi bay quần áo, tiếp đó bị Tước gia túm lấy, hắn bị dọa choáng váng cả người, ngây ngốc sững sờ bị túm đi.
Thật vất vả mới được buông ra, sau đó một cục bông tròn dính đầy máu xuất hiện trước mặt hắn.
"Cứu em ấy! Cứu em ấy! Cứu em ấy ngay!" Môi Tước gia run run, nước mắt tụ lại trong vành mắt như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lạc Hàn Diễn không biết vẻ mặt lúc này của anh ra sao, nhưng bác sĩ Đỗ chính mắt chứng kiến thấy vẻ mặt Tước gia vô cùng đau khổ, dáng vẻ đau khổ đến mức không muốn sống nữa.
Nỗi đau như móc tim gan muốn ngưng mà không ngưng được, còn hơn cả một bầu trời sợ hãi.
Tước gia là một người rất mạnh mẽ kiêu ngạo.
Dù rơi vào tình thế hết sức nguy hiểm cũng không thay đổi vẻ mặt, nhưng lúc này anh lại yếu ớt như khúc gỗ sắp khô, người sắp chết đuối cầu xin sự sống không phải cho con mèo anh đang ôm chặt, mà là cầu xin sự sống cho cọng rơm.
Bác sĩ Đỗ cảm thấy nếu hắn không cứu được mèo con thì rất có thể Tước gia sẽ tự sát.
"Xin cậu, dù phải trả giá lớn thế nào.
Hãy cứu em ấy!" Toàn thân Lạc Hàn Diễn run rẩy, trong ánh mắt cầu xin dần hiện lên điên cuồng.
Bác sĩ Đỗ: "Tước gia, ngài đặt nó ở đây đi."
Lạc Hàn Diễn: "Không, em ấy sẽ lạnh! Để tôi ôm em ấy."
Rõ ràng là sợ hơi thở mèo con ngày càng suy yếu, thân thể lạnh băng, cho nên anh mới dùng tay sưởi ấm cho nó.
Bác sĩ Đỗ cảm thấy trái tim mình run lên.
Đối với Tước gia mà nói, chú mèo này có thể là trụ cột tinh thần, mèo chết, thế giới Tước gia sụp đổ, anh ta sẽ hỏng mất.
Bác sĩ Đỗ không dám kéo dài thời gian, lập tức kiểm tra cho mèo con, nhìn cục bông bị nhuộm máu, trong lòng hắn buồn rầu.
Nhưng khi hắn càng kiểm tra, biểu cảm trên mặt bắt đầu trở nên vi diệu.
Lạc Hàn Diễn không buông tha dù chỉ một chút dấu vết, anh muốn nắm cổ áo bác sĩ Đỗ rống to, nhưng lại sợ đụng trúng mèo con.
"Cậu, nói đi." Giọng nói khàn khàn phát ra từ yết hầu, vẻ mặt Lạc Hàn Diễn dần trở lại bình thường.
Đối mặt với Tước gia như vậy, áp lực bác sĩ Đỗ tăng gấp trăm lần.
Tước gia mới là khủng bố nhất, anh không phải bình thường trở lại, mà hoàn toàn ngược lại, Tước gia đã ở trên bờ vực chờ đợi tuyên án tử vong.
Để tránh xảy ra sơ sót khi kiểm tra, bác sĩ Đỗ xác nhận thêm lần nữa, sau đó hít sâu một hơi: "Tước gia, mèo con nó..."
Đoi mắt Lạc Hàn Diễn đỏ hoe, gần như nín thở.
"Nó không sao cả, chỉ ngủ thôi." Bác sĩ Đỗ hơi 囧 và nghi hoặc.
Rõ ràng mèo con dính đầy máu trông rất thê thảm, nhưng kết quả không bị thương xíu nào.
Lạc Hàn Diễn sững sờ trong nháy mắt, sau đó mặt dữ tợn, gằn từng chữ: "Cậu, nói, cái, gì?"
Bị sát khí vây quanh, bác sĩ Đỗ cảm thấy mình cách cái chết không xa.
Đừng nói rằng Tước gia cho rằng hắn là lang băm chứ, nhưng hắn cũng rất vô tội nha.
"Tước gia, tôi đã kiểm tra ba lần, mèo con thật sự không sao hết, tính mạng chẳng những không nguy hiểm, ngay cả trầy da cũng không có.
Muốn nói có chuyện gì thì chỉ có mất máu dẫn đến mệt mỏi rồi ngủ say.
Bổ sung dinh dưỡng là được." Bác sĩ Đỗ lập tức nói thêm: "Nếu Tước gia không tin thì tự nhìn thử đi."
Lạc Hàn Diễn đỏ mắt ngỡ ngàng, cúi đầu nhìn bác sĩ Đỗ vén nhúm lông ra, để lộ bộ ngực nhỏ bằng phẳng, đừng nói chảy máu, đúng là không có trầy da xíu nào.
Lạc Hàn Diễn sững sờ nhìn mèo nhỏ, toàn thân cứng ngắc.
Bác sĩ Đỗ nói: "Tước gia, có lẽ nó có thể chất đặc biệt, nhưng mất máu là thật."
Lạc Hàn Diễn im lặng hai giây: "Thật, thật sự không bị gì sao?"
Bác sĩ Đỗ gật đầu thật mạnh, chắc chắn nói: "Thật sự không sao, Tước gia!"
Hô hấp Lạc Hàn Diễn chợt nặng nề, cuối cùng rơi nước mắt, anh cẩn thận ôm mèo con chạm lên khuôn mặt, nâng niu chạm nhẹ: "Không sao, không sao thì tốt, anh đã nói em sẽ không sao mà, sao có thể bị gì được chứ, em là kỳ tích, không sao cả ha, ha ha, không bị gì thì tốt rồi."
Bác sĩ Đỗ nhìn người đàn ông tàn tạ lầm bầm một mình, trong lòng chua xót.
Hắn vẫn luôn cho rằng Tước gia là người máu lạnh nhưng không ngờ trái tim anh lại ấm áp như vậy.
Haizz, cũng không biết đây là phúc hay họa.
Lạc Hàn Diễn nhẹ nhàng vuốt mèo nhỏ ngủ say, khóe môi nở nụ cười kỳ quái.
Đúng vậy, mèo nhỏ của anh không bình thường, đây là một con yêu tinh mèo lợi hại có thể biến thành người! Mèo có chín cái mạng!
Mèo nhỏ của anh không chết, em ấy còn sống, thật tốt quá.
Lạc Hàn Diễn chưa bao giờ cảm thấy biết ơn thần linh như thế, cảm ơn vì mèo nhỏ không phải là mèo bình thường.
Trái tim anh buông xuống hơn một nửa, con người kiên cường vì vui mà khóc.
Đây là mèo của anh, là người yêu của anh.
Lạc Hàn Diễn không dám tưởng tượng đến cảnh nếu như mất đi mèo nhỏ thì anh sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng khoảnh khắc tuyệt vọng đó anh không bao giờ muốn cảm nhận lần nữa.
Có lẽ từ nay về sau anh sẽ hận thế giới này và sẽ hủy diệt nó vì nó đã hại chết bảo bối của anh.
Anh tin rằng bản thân sẽ làm như vậy.
"Không ai có thể làm tổn thương em, không ai cả." Ánh mắt Lạc Hàn Diễn dần u ám, mang theo vài phần dứt khoát điên cuồng.
"Yêu em, tôi sẽ dùng sinh mạng yêu em.".
Truyện Mỹ Thực
Lạc Hàn Diễn không thông cảm cho người ngoài chút nào, anh thâm tình bày tỏ nỗi lòng với một con mèo mà không thèm để ý ai hết.
Trải qua lần sinh ly tử biệt.
Lạc Hàn Diễn hoàn toàn hiểu rõ, mèo con vô cùng quan trọng đối với anh, dù chết cũng không buông tay.
Sống lưng bác sĩ Đỗ chợt lạnh: Đờ mờ! Tước gia của chúng ta có lẽ điên rồi.
Sau vài phút lắng đọng, Lạc Hàn Diễn nói: "Cậu kê đơn thuốc tốt nhất! Nếu không có tôi sẽ đi tìm!"
Bác sĩ Đỗ rất muốn ném bệnh án lên mặt Tước gia: Bộ nhà giàu lắm của ghê gớm lắm à?!
Sau khi thể hiện tình cảm, giờ còn khoe giàu.
Chịu không nổi mà!
Bác sĩ Đõ ôm tâm trạng đau buồn tức giận, thật sự viết ra một đơn thuốc mắc nhất.
Lạc Hàn Diễn không dám cử động, sợ làm phiền yêu tinh hồi phục, anh kiên nhẫn mười phần dùng tăm bông chùi cho mèo nhỏ thật cẩn thận.
Mạc Vân Thịnh bị chùi đến lạnh thấu tim, vốn tưởng rằng mở mắt đã rời đi.
Nhưng khi cậu thật sự tỉnh dậy, nhìn thấy lại là phòng ngủ quen thuộc.
Mạc Vân Thịnh run run lỗ tai, ngáp một cái, vươn móng vuốt nhỏ liếm liếm: "Miẻo?"
"Hệ thống, không phải tui đã chết hở?"
Hệ thống: "Vốn chính là vậy."
Mạc Vân Thịnh: "Vốn?"
Ngữ khí hệ thống xa xăm: "Cậu quên bản thân đã đổi cái lồng sao? Tính mạng cậu gặp nguy hiểm, cái lồng tự động mở ra."
Mạc Vân Thịnh kinh ngạc: "Tui phải rời đi, còn mở cái này làm gì nữa.
Tui đau như vậy chính là không muốn nói lời từ biệt đau buồn!"
Hệ thống "Chậc" một tiếng: "Từ biệt gì, cậu không được chết."
Mạc Vân Thịnh mặt ngu: "Sao cơ?"
Hệ thống cười hừ: "Boss yêu cậu yêu đến mức không có cậu thì sẽ hủy diệt thế giới.
Cho nên cậu phải hoàn thành - thành tựu làm bạn với Boss và sống hết quãng đời còn lại.
Sống hết quãng đời còn lại...!Nhấm nuốt hai chữ này, trong lòng Mạc Vân Thịnh toát ra vẻ vui mừng và chút ngọt ngào.
Mạc Vân Thịnh: "Vậy tui không cần hoàn thành nhiệm vụ phải rời đi hả?"
Hệ thống không cách nào nhìn thẳng bong bóng màu hồng toát ra: "Đúng vậy đúng vậy! Thiếu niên cố lên."
Vẫn có thể ăn cá khô mật ong do Boss làm, cá kê chiên giòn mềm, khoai tôm viên thơm ngon, cá kho chua ngọt, bánh bao cua...!
Hơi vui nha.
Hệ thống cạn lời: Này rõ ràng là rất vui, thích món ngon do Boss làm, mèo ngốc chính là nói một đằng nghĩ một nẻo thế đấy.
Động tác vui vẻ liếm móng vuốt của Mạc Vân Thịnh chợt dừng lại, cậu nói: "Nhưng đáng lẽ tui phải chết, giờ lại không chết là thế nào."
Hệ thống: "Trong lòng Boss đã thừa nhận cậu là yêu tinh, có chín cái mạng."
Mạc Vân Thịnh: "..." OK, Boss đoán đúng một nửa rồi.
Cậu đứng lên giũ lông, đá bốn cái chân ngắn, cục bông trên giường sống lại rồi.
Lỗ tai Mạc Tiểu Thịnh đung đưa một cái rồi bỗng quay đầu lại, sau đó lập tức sợ ngây người vì đối diện với Boss không biết đứng ở cửa bao lâu rồi.
Đây là Boss? Thần tuấn* đâu? Uy vũ đâu?
(*) Thần tuấn: Đẹp trai như thần.
Boss tàn tạ suy sút đến mức không nhận ra, hốc mắt cũng hơi trũng xuống.
Hệ thống: "Cậu hôn mê mấy ngày nay, Boss vì chăm sóc cậu mà ngày đêm không ngủ, chờ cậu tỉnh lại."
Trong lòng Mạc Vân Thịnh rung động, cảm động chìa vuốt nhỏ ra: "Mieo!"
Cuối cùng cũng nhìn thấy mèo nhỏ còn sống, trái tim nôn nóng của Lạc Hàn Diễn bình tĩnh lại, anh nhanh chóng đi lên trước, ôm mèo nhỏ đang chìa móng vuốt nhỏ ra chạm lên sườn mặt: "Cuối cùng..." Em cũng tỉnh lại.
Dù kiểm tra mấy lần, kết quả đều là đang ngủ, nhưng thời gian trôi qua, trong lòng Lạc Hàn Diễn càng lo lắng hơn.
Ngày thứ bảy, mèo nhỏ của anh tỉnh lại rồi.
Ngón tay người đàn ông kiên cường đang run rẩy, Mạc Vân Thịnh cảm nhận được sự quý trọng của Lạc Hàn Diễn, cậu ngẩng đầu liếm lên mặt anh một cái.
Loài mèo không dễ trao niềm tin cho ai, nhưng Boss thật sự làm cho Mạc Tiểu Thịnh cảm động vô cùng.
Mới liếm một cái, bàn tay đang ôm cậu hơi siết chặt một ít, Mạc Vân Thịnh không nhịn được lại liếm vài cái làm ký hiệu.
Đây là mèo của anh.
Lạc Hàn Diễn khàn khàn nói: "Anh sẽ nấu cháo cá cho em."
"Miẻo?" Mắt mèo Mạc Vân Thịnh ướt át, nhìn Boss chằn chằm bằng đôi mắt nhỏ khát vọng nóng như lửa.
Lạc Hàn Diễn cảm thấy thật nhẹ nhõm, anh vẫn là công tước vừa mạnh mẽ vừa uy nghiêm.
Nhưng đối mặt với Mạc Vân Thịnh, anh chỉ có ôn nhu như nước.
"Em còn muốn ăn gì thì anh sẽ nấu cho em!" Dù muốn sao trên trời, Lạc Hàn Diễn cũng sẽ hái tới cho cậu.
Mạc Vân Thịnh ngơ ngác nhìn Boss, cậu "Meo" một tiếng nhào vào lồng ngực rắn chắc của Boss.
Người tốt như vậy, chính là con sen số 2 của cậu!
Lạc Hàn Diễn chăm chú nhìn mèo nhỏ liếm cháo, bầu không khí dịu dàng ngọt ngào.
Quản gia thấy thế thả lỏng bật cười.
Ngay sau đó xoay người lộ ra tia Tu La tàn nhẫn: Hừm, hôm nay chưa hung ác tra tấn kẻ ám sát.
Nên dùng đạo cụ nào mới có thể đau đớn hơn nhỉ.
________Xong chương 18________
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tối hôm nay không mở đèn, mang giày này rồi định giày kia, sau đó...!
Giày cử động, nó thế mà cử động.
Sau đó nhìn xuống chân thì tui mới phát hiện, Đờ mờ thì ra là Đản Đản nhà tui, tối lửa tắt đèn cosplay dép lê.
Suýt nữa dẫm lên nó rồi.
Quan trọng hơn là, Đản Đản thế mà lật bụng nằm lên chân tui.
Thật may là mèo này thân dài, nhờ đèn ngoài cửa sổ nên tui mới biết là nó.
Edit Rindoll nói: Tình hình là máy tính tui đang hư, cả tuần hoặc 2 tuần mới khởi động lên được, lúc lên lúc không, lúc đang edit giữa chừng thì máy tính tự tắt nguồn luôn.
Tui đang để dành tiền mua máy mới, máy này cũng 8 - 9 năm rồi T w T.
Nên tình trạng edit sẽ kéo dài vô hạn á nha T w T.
Đợi có máy mới thì mới tăng hiệu suất edit được.
Vẫn sẽ edit nhưng sẽ rất chậm mới có chương mới nhé..