Hồng Nguyệt đại lục.
Lãm Nguyệt quốc.
Tết trùng cửu mỗi năm một lần khiến ngàn chim bên hồ Hoành Đồ Sơn trở nên vô cùng náo nhiệt, người đến đây leo cao ngắm cảnh nối liền không dứt.
"Đại tỷ, đợi muội với !"
Giữa sườn núi, một thiếu nữ thở hồng hộc đi theo một đám thiếu nam thiếu nữ phía sau.
Nàng mặc một bộ ý phục rộng lớn, nhìn qua thập phần tức cười khôi hài.
Mặc dù thiếu nữ đã rất nỗ lực muốn theo kịp bước chân của bọn họ, nhưng những người này tựa hồ cũng không thích nàng.
Mỗi khi nàng sắp đuổi kịp, bọn họ lại lập tức bỏ xa nàng, khiến nàng ngay cả cơ hội lấy hơi cũng không có, chỉ có thể không ngừng mà hướng trên núi bò.
"Nhìn, phế vật Diệp gia kia !"
Người đi đường thấy cảnh này, ai ai cũng che miệng cười khẽ, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Diệp Bảo Bảo đi ở phía trước quay đầu nhìn một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Diệp Linh Tuyết, hôm nay chính là ngày chết của ngươi !
Chỉ cần ngươi chết rồi, vị trí Tần vương phi chính là của ta !
Đến đỉnh núi rồi, mọi người nghỉ ngơi một lúc, Diệp Linh Tuyết mới bò lên.
"Tứ muội muội, muội mệt không ? Uống miếng nước đi !"
Diệp Bảo Bảo mang nước tới.
"Cảm ơn....!..."
Diệp Linh Tuyết đỏ mặt, dè dặt mà nhìn về phía nam tử anh tuấn mặc cẩm phục ở nơi không xa, trái tim nhảy đến lợi hại.
Đang lúc nàng chuẩn bị tiếp nhận ly nước, Diệp Bảo Bảo "lỡ tay" đem nước hắt ở trên người nàng.
"Ai nha, thật ngại quá------"
Diệp Bảo Bảo miệng nói xin lỗi, nhưng vào lúc đến gần Diệp Linh Tuyết bỗng nhiên kéo ra lụa mỏng trên mặt nàng.
"Quỷ a-------"
Một thiếu nữ mặc y phục màu hồng che miệng hét ầm lên.
Nghe đến tiếng kêu của thiếu nữ, mọi người sôi nổi nhìn qua đây.
Lúc nhìn đến khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay, đầy rậm rạp chấm đỏ kia, mọi người sợ đến liên tục lùi lại.
"Mẹ của ta ơi ! Ta cũng chưa từng có thấy qua người nào xấu như thế !"
"Xấu nữ như thế làm sao xứng làm Tần vương phi !"
"Tần vương điện hạ văn võ song toàn, ngày sau lại muốn cưới tên phế vật này làm thê, hắn thật là quá đáng thương rồi....!..."
Người biết thân phận của thiếu nữ bắt đầu nghị luận.
Nghe xong những lời này, lại nhìn thấy khuôn mặt xấu kia, sắc mặt của Tần vương Hiên Viên Hạo càng đen trầm.
Nếu không phải vì nhất cử nhất động của hắn đại biểu hoàng gia, hắn thật muốn một kiếm giết cái phế vật này.
"Ngu xuẩn, còn ngại không đủ mất mặt sao !"
Bị Tần vương quở trách trước mặt mọi người, Diệp Linh Tuyết có chút chân tay luống cuống.
Các loại cười nhạo châm chọc tiến vào trong tai của nàng, khiến nàng hận không được tìm một nơi để trốn.
"Điện hạ, ta, ta không......"
Diệp Linh Tuyết lắc đầu, xém chút nữa khóc lên.
Mặt của nàng đêm qua còn rất tốt, ai biết sáng sớm hôm nay thức dậy thì biến thành bộ dáng này.
"Ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng nói không ra, ngươi chắc không phải là đứa ngốc chứ !"
Thiếu nữ phấn y vừa mới nói Diệp Linh Tuyết là "quỷ" lại lần nữa đứng ra, cắt đứt lời của nàng.
"Ngươi vốn dĩ chính là đệ nhất phế vật, hôm nay lại có thêm hai danh hiệu đệ nhất xấu nữ, đệ nhất ngốc tử này.
Diệp Linh Tuyết, ta nếu là ngươi, thì đã đâm đầu nhảy vào hồ chết cho rồi !"
"Dù sao, phế vật sống cũng chỉ là lãng phí lương thực !"
Lời của thiếu nữ rước lấy một hồi cười vang, không ngừng có người ở một bên kêu la "Nhảy xuống !" "Nhanh nhảy !"
"Ta không phải là ngốc tử....!..."
Diệp Linh Tuyết đỏ mắt, vội vàng đi tìm vải mỏng che mặt.
Thấy vải lụa rơi ở trên đóa hoa cúc nở rộ bên vách núi, nàng đi nhanh tiến lên.
Đang lúc Diệp Linh Tuyết đưa tay muốn nắm vải lụa, một cục đá đột nhiên bắn trúng đầu gối của nàng, sau đó một đạo chưởng phong đánh tới, thiếu nữ thét lên rơi xuống vách đá.
...!.....
Bên hồ Thiên Điểu.
Một thiếu nữ gầy yếu nhìn tứ chi mảnh khảnh của mình hơi sửng sốt.
Thân là thân kinh bách chiến, được khen là vương của lính đánh thuê, Diệp Linh Tuyết chịu qua vô số lần tàn khốc khảo nghiệm, nhưng là biến thành tiểu nha đầu mười bốn tuổi, vẫn là lần đầu.
Thật khéo, tiểu nha đầu cũng là Diệp Linh Tuyết, là tứ tiểu thư của Âm Sơn Hầu phủ của Lãm Nguyệt quốc.
Chỉ vì nàng trời sinh tính tình nhát gan sợ sệt, cộng thêm trời sinh thể chất phế mạch, không thể tập võ, liền có danh xưng "đệ nhất phế vật" Lãm Nguyệt quốc.
Nhưng nàng thật sự là một phế vật vô dụng sao ?
Diệp Linh Tuyết sờ cánh tay trơn bóng như ngọc, có chút nghi hoặc.
Nguyên chủ từ nơi cao như vậy rơi vào trong hồ, trên người cư nhiên một chút vết thương cũng không có......
Đây cũng là quá kỳ lạ rồi !
Nếu không phải là kiểm tra cẩn thận cơ thể, xác định thân thể này khí phách trống trơn, không có chút võ lực nào, nàng xém chút nữa cho rằng mình nghĩ sai rồi.
Diệp Linh Tuyết đi Hô Đồ Bối Nhĩ Sơn tìm chu tiên quả cho đệ đệ Diệp Tần Phong, nào biết gặp được địa chấn, xuyên đến nơi này.
Cũng không biết Tiểu Phong hiện tại sao rồi ?
Mình đột nhiên mất tích, hắn khẳng định sẽ lo lắng đi....!...
Nghĩ đến lời nguyền thần bí của nam tử Diệp gia sống không quá ba mươi tuổi, Diệp Linh Tuyết nhịn không được nắm chặc nấm tay.
Vô luận như thế nào nàng đều phải tìm được biện pháp trở về nước Hoa, không thể mặc Tiểu Phong chết đi.
Bất quá, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là tìm thứ gì lấp đầy bụng.
Trải qua một phen giày vò, Diệp Linh Tuyết đã sớm bụng đói kêu vang.
Từ lúc nàng xảy ra chuyện đến hiện tại, lâu như vậy cũng không thấy một người đến tìm nàng.
Có thế thấy những người đó là ước gì nàng chết đi !
Nghĩ lại trên núi Hoành Đồ, sự âm hiểu của Diệp Bảo Bảo, sự thờ ơ của Hiên Viên Hạo, sự châm chọc của thiếu nữ phấn y, cùng với cục đá đột nhiên tới, còn có độc thủ đem nàng đánh xuống vách đá, con ngươi của Diệp Linh Tuyết u ám lóe lên.
Yên tâm, ta sẽ thay ngươi báo thù !
Diệp Linh Tuyết đứng lên, phủi phủi y phục, đi nhanh về phía trước.
Kinh nghiệm sống tồn dã ngoại phong phú khiến Diệp Linh Tuyết rất nhanh thì ở trong hang động không xa tìm được thức ăn.
Chỉ là, thức ăn này nhìn qua phi thường quỷ dị.
Một gốc cây hoa sen máu đỏ như lửa, sinh trưởng ở trong suối nước màu đỏ vàng nước sôi nóng hổi vậy.
"Liệt diệm hồng liên ?"
Diệp Linh Tuyết tuyệt đối không ngờ rằng, có thể ở nơi này nhìn thấy "Liệt diệm hồng liên" trong sách cổ ghi lại của Diệp gia.
Nàng vốn cho là ghi chép trong sách cổ Diệp gia đa phần là truyền thuyết thần thoại, trong hiện thực không có khả năng tồn tại, không nghĩ tới vậy mà lại thật sự có !
Đây chính là trân bảo trong trời đất cực kỳ hiếm thấy a !
Bất quá, Diệp Linh Tuyết trong lòng cũng hết sức rõ ràng, càng là bảo vật trân quý, càng khó ngắt lấy.
Ví dụ như Liệt diễm hồng liên này, chỉ có thể ở trong thiên hỏa tuyền sinh trưởng.
Mà nhiệt độ của thiên hỏa tuyền cao đến một nghìn độ C !
Diệp Linh Tuyết thuận tay bắt một cái hòn đá lớn chừng quả đấm ném vào, trong chớp mắt, tảng đá cứng rắn đã bị thiên hỏa tuyền hòa tan.
Nếu là đổi thành thân thể huyết nhục của người thường, trong nháy mắt sẽ trở thành một vũng máu.
Làm sao đây ?
Bởi vì thiên hỏa tuyền, nhiệt độ trong hang động cực cao, trong chốc lát, trên trán Diệp Linh Tuyết là thêm một tầng mồ hôi chằng chịt.
Đợi nhìn thấy trên đỉnh hang động thạch nhũ rũ xuống, nàng nhanh trí động một cái, trong đầu nhảy ra một cách tuyệt vời.
Diệp Linh Tuyết đem y phục cởi ra, chỉ để lại một bộ áo trắng.
Sau đó, nàng lại đem y phục xé thành vải, biến thành một sợi dây thừng bền chắc.
Làm xong hết thảy, Diệp Linh Tuyết cẩn thận mà leo lên thạch nhũ.
Nàng đem một đầu của dây thừng vững vàng thắt ở trên cây thạch nhũ thô nhất mạnh nhất kia, một đầu khác thắt thật chặt ở trên eo của mình.
Đại công cáo thành !.